Suy nghĩ về câu nói: “Cảm thông là chiếc chìa khóa mở cửa trái tim người khác” – EC Mc Kenzie
“Cái gì xuất phát từ trái tim sẽ đi đến trái tim” – Piet. Đây là một nhận định hoàn toàn đúng tuy nhiên khi cuộc sống ngày nay không còn quá vất vả như trước, chỉ cần một cú click chuột bạn có thể biết được chuyện gì xảy ra quanh mình, về những gì đã qua và cả những dự đoán cho tương lai phía trước thì lại phát sinh nhiều tranh giành, tính toán để thu về cho bản thân lợi ích tốt nhất. Tình thương giữa người với người trở nên “khan hiếm”, “đắt đỏ” trong cái thế giới mà công nghệ đang phát triển như huyền thoại. Lẽ nào ta đã quên mất rằng: “Cảm thông là chiếc chìa khóa mở cửa trái tim người khác”-EC Mc Kenzie.
Có bao giờ bạn tự hỏi: “Phải chăng mình đã bỏ quên món quà tốt đẹp mà Thượng Đế ban tặng chỉ để sống với những cỗ máy vô hồn và những toan tính đang làm chính mình mệt mỏi?” Cuộc sống là một bức tranh đa sắc mà mỗi người là một cá thể riêng biệt, không ai giống ai. Như loài chim phân biệt bằng tiếng hót, như loài hoa kiêu hãnh bởi mỗi một hương sắc riêng mình, mỗi người chúng ta sinh ra đều có một trái tim-đó là biểu hiện của sự sống, là nơi kết tinh phẩm chất “người” nhất và là “loại keo” thần kì “kết dính” ta với xã hội. Tình yêu thương đã trở thành bài ca, tiếng hát của cả cộng đòng dân tộc, trở thành tiếng gọi của lương tâm tạo ra sức mạnh đẩy lùi khó khăn, hoạn nạn. Một trái tim biết yêu thương là trái tim mang theo những cảm xúc đẹp, biết nghĩ cho người khác, vui niềm vui của người khác, đau chung nỗi đau của những số phận bất hạnh. Đó chính là sự cảm thông, là thông điệp mà Kenzie muốn truyền tải đến chúng ta: Sự cảm thông xuất phát từ con tim, là ngôn ngữ chung cho toàn thế giới, chính nó tác động lên ý thức, dẫn con người tới hành động, giúp rút ngắn khoảng cách của thời gian, không gian, vượt qua cả sự ngăn trở do bất đồng ngôn ngữ, làm những người xa lạ trở nên gắn bó với nhau, xích lại gần nhau hơn.
“Nơi nào có tình yêu thương thì nơi đó có những điều kì diệu”-Loilla Cather. Trái tim có thể xoa dịu nỗi đau, sự cảm thông có thể xóa tan lòng hận thù, cảm hóa được tâm hồn người khác. Thế mới biết sự cảm thông, yêu thương chân thành là điều vô cùng cần thiết trong cuộc sống, đó chính là hạt giống tốt để từ đó hạnh phúc đơm hoa, kết trái. Thế giới ngày hôm nay trôi đi vội vàng, mỗi con người dường như đang trong tư thế tiến ra đại dương mênh mông với một “cái đầu lạnh” chỉ toàn là tư duy, lí trí. Biển đời lạnh lẽo và tình người cũng vì thế mà đóng băng. Chính những lúc đó, trái tim yêu thương như ánh lửa được thắp lên để mang ấm áp trở về, như ngọn đèn soi sáng tư tưởng, tâm hồn ta. Sự cảm thông ấy giúp ta lắng nghe tiếng ai đó đang than khóc, giúp mắt ta thấy được những số phận éo le cần được nâng đỡ, giúp đôi chân ta chạy đến bên họ và giúp đôi tay ta dang rộng dù không thể ôm trọn cuộc đời này nhưng cũng có thể ôm lấy ai đó đang tuyệt vọng, cho họ một nơi bình yên để dựa vào. Mỗi con người chúng ta không ai có thể sống tách rời cộng đồng, tập thể và chính sự cảm thông, chia sẻ sẽ giúp những kiếp người bất hạnh có thêm sức mạnh, nghị lực, niềm tin vào một ngày mai tươi sáng hơn. Không những vậy, nó còn giúp con người có điểm tựa, sự động viên, giúp đỡ khi vấp ngã, thất bại. Tôi mãi không quên câu chuyện của diễn giả Buscaglia: Trong một lần ông làm giám khảo cuộc thi tìm ra đứa trẻ biết quan tâm người khác nhất, người thắng cuộc là một em bé bốn tuổi; người hàng xóm của em là ông lão vừa mất vợ, nhìn ông khóc em lại gần rồi leo lên ngồi vào lòng ông, em ngồi rất lâu và chỉ ngồi như thế. Đôi khi, sự cảm thông đến từ sự im lặng, đó chính là lắng nghe và thấu hiểu. Dù cậu bé không nói gì nhưng cậu khiến ông lão cảm nhận được vẫn có người sẵn sàng lắng nghe và chia sẻ nỗi mất mát của ông, ông không hề cô độc – cảm thông chính là chiếc chìa khóa mở cửa trái tim người khác. Hay như trong cuốn tiểu thuyết “Me before you” của nhà văn Jojo Moyes, chính tình yêu thương, sự cảm thông đã giúp Will Traynor – một ông chủ trẻ không may gặp tai nạn và phải ngồi xe lăn, sống trong tuyệt vọng đã tìm lại được niềm vui và ý chí sống vượt qua nghịch cảnh. Không chỉ hiện hữu qua những trang sách, trong cuộc sống vẫn tồn tại rất nhiều những trái tim bao la, ấm áp. Dù xa lạ hay thân quen, trong chúng ta đều ít nhất một lần dành những quan tâm, lo lắng cho một ai đó. Tôi muốn nhắc đến đóa hoa hướng dương nở dưới lòng thành phố – bông hoa của nghị lực, của lòng yêu thương – chị Lê Thanh Thúy. Dù bị căn bệnh ung thư xương hành hạ, chị vẫn tha thiết một khát vọng yêu thương và dâng hiến. Chị tham gia công tác xã hội, gây quỹ giúp đỡ trẻ em nghèo mắc bệnh ung thư. Dù giờ đây chị đã đi xa, nhưng tấm lòng của chị vẫn được nuôi dưỡng qua chương trình “Ước mơ của Thúy”. Phải chăng, để có thể thực hiện được điều này, chị cũng như những con người như chị ắt hẳn rất thông hiểu thế nào là tình yêu thương, sự cảm thông thật sự?
Cuộc sống vốn chứa đựng muôn vàn những nỗi bất hạnh, cả về vật chất lẫn tinh thần. Sự thiếu thốn về vật chất đã là một nỗi đau nhưng nỗi u uất trong tâm hồn mới là điều đáng sợ hơn hết. Bệnh tật về thể xác có thể chữa bằng thuốc nhưng cái gọi là tâm bệnh thì chỉ có thể chữa lành bằng sự quan tâm, cảm thông, chia sẻ chân thành. Vì thế đừng bao giờ nói rằng tôi không có điều kiện để yêu thương ai cả, vì tôi không có tiền, không có vật chất. Bởi lẽ, tình yêu thương, sự cảm thông đơn giản chỉ là một câu thăm hỏi, một cái ôm an ủi ấm áp, một nụ cười động viên chân thành,… Tình yêu thương vốn dĩ cao quý nhưng cũng thật bình dị như vậy đó!
Cuộc sống nếu như biết cho đi thì sẽ được nhận lại. Người biết đồng cảm, chia sẻ sẽ nhận được tình yêu thương, sự quý mến, biết ơn từ chính những người nhận được sự cảm thông, yêu thương; đồng thời còn nhận được sự tin yêu, tôn trọng từ mọi người xung quanh. Hơn hết là niềm hạnh phúc, sự tự hào về chính mình khi đã làm được điều khiến mọi người đều vui vẻ. Cảm thông và chia sẻ giúp mọi người gần gũi nhau hơn, là cầu nối giữa người với người tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp. Có như vậy, gia đình mới êm ấm, hạnh phúc, góp phần hình thành nên xã hội văn minh, tràn ngập tình yêu thương ấm áp tốt đẹp. Khi con người biết yêu thương nhau sẽ phá bỏ những bức tường của đố kỵ, ganh đua, thù hận. Chiến tranh suy cho cùng cũng chỉ vì loài người thiếu một “trái tim biết yêu thương”. Nếu có tình yêu thương ngự trị thì con người có thể sống một cuộc sống hạnh phúc, bình yên, thay vì chỉ có hận thù và chết chóc.
Dẫu thế, cuộc đời vẫn còn đó những trái tim vẫn đập nhưng lạc mất nhịp sống. Đó là con tim vô cảm, dửng dưng với nỗi đau của người khác. Hơn hết, còn có những kẻ đã bán trái tim của mình cho quỷ dữ, vì đồng tiền, vì hư vinh mà đánh mất lương tâm, đạp đổ hạnh phúc của biết bao nhiêu người. Thật đáng lên án những kẻ tham lam, ích kỷ ấy!
“Cảm thông là chiếc chìa khóa mở cửa trái tim người khác” là một định lý đúng đã được khẳng định qua thực tế cuộc sống. Hãy tập suy nghĩ bằng trái tim, hãy dùng tình yêu thương, sự cảm thông để khám phá, trải nghiệm, tận hưởng cuộc sống này. Và chúng ta – những con người của thế hệ mới hãy quên đi những cỗ máy vô tri, hãy sống đi, sống bằng những trái tim với nhịp đập nhân ái để giữa cuộc đời hôm nay, ta bỗng cảm thấy yên lòng khi vẫn có người chờ đợi hoa cúc nở, và khi ai đó trót vấp ngã vẫn có những bàn tay giơ ra đỡ đần…