Tả hình ảnh ông tiên theo trí tưởng tượng của em (20 mẫu)

Tả hình ảnh ông Tiên theo trí tưởng tượng 1

Cũng giống như bao nhiêu bạn bè cùng trang lứa, em rất thích đọc và được nghe bà kể những câu chuyện cổ thật hay như Tấm Cám, Thạch Sanh, Sọ Dừa, Cây tre trăm đốt... Điều thú vị là những chi tiết hoang đường, kì ảo tạo nên sự hấp dẫn lạ lùng của câu chuyện đều do thần thánh, Tiên, Bụt tạo ra. Nhân vật Tiên ông thường xuất hiện vào những lúc gay cấn nhất để cứu giúp người nghèo khổ, hiền lành và trừng trị kẻ giàu có mà xấu xa, độc ác.

Sau khi chú cá bống nhỏ xinh bị mẹ con mụ dì ghẻ ăn thịt, cô Tấm đau khổ lắm. Thế là cô đã mất một người bạn thân, một nguồn an ủi. Cô ôm mặt khóc nức nở. Bỗng nhiên một cơn gió mạnh nổi lên, Tiên ông hiện ra giữa vầng hào quang và làn hương thơm ngát. Mái tóc Tiên ông bạc phơ búi cao trên đỉnh đầu, bộ râu ba chòm trắng như bông thả dài trước ngực. Trong tay Tiên ông là cây gậy trúc nâu bóng. Tiên ông bước đi, nhẹ như gió thoảng. Đôi hài vải màu lam lướt trên mặt đất.

Đến bên cô Tấm, Tiên ông mỉm cười, cất giọng trầm ấm hỏi:

- Cháu ơi! Điều gì làm cho cháu đau khổ đến thế? Cháu hãy nín khóc và kể lại mọi chuyện cho ta nghe! Biết đâu ta lại giúp được cháu chăng?!

Cô Tấm ngẩng mặt lên nhìn. Nụ cười hiền từ làm cho gương mặt của Tiên ông càng thêm phúc hậu. Cô Tấm chắp tay lạy Tiên ông rồi kể đầu đuôi sự việc. Nghe xong, Tiên ông khuyên nhủ:

- Cháu hãy ghi nhớ lời ta dặn: Cố tìm lấy xương bống, chia đều bỏ vào bốn chiếc lọ, chôn dưới chân giường. Ít lâu sau, phép lạ sẽ xảy ra với cháu!

Dứt lời, Tiên ông biến mất, chỉ còn khói sương lãng đãng và mùi hương phảng phất đâu đây.

Cô Tấm làm đúng theo lời Tiên ông dặn, nhưng tìm mãi, tìm mãi mà chẳng thấy xương bống đâu. Bất ngờ, một con gà cất tiếng: "Cục ta cục tác! Cho ta nắm thóc, ta bới xương cho! ". Cô Tấm cho gà ăn thóc. Loáng chốc, gà đã bươi được xương bống từ trong đống tro bếp. Tiên ông đã kín đáo sai gà tìm giúp Tấm.

Lễ hội lớn đầu xuân đã đến. Tấm muốn đi dự hội nhưng khổ thay, cô không có quần áo mới. Đã thế, mụ dì ghẻ độc ác lại trộn thóc lẫn gạo, bắt Tấm nhặt xong mới cho đi. Tủi thân, tủi phận, Tấm chỉ biết âm thầm khóc. Tiên ông hiện ra an ủi rồi sai một bầy chim sẻ giúp Tấm nhặt thóc ra thóc, gạo ra gạo. Tiên ông lại bảo Tấm hãy đào bốn chiếc lọ đựng xương bống lên, sẽ có đủ quần áo đẹp mặc đi dự hội.

Với phép thuật của mình, Tiên ông đã giúp Tấm vượt qua bao khốn khó, hiểm nguy. Mấy lần cô Tấm bị mẹ con Cám hãm hại là mấy lần Tiên ông cho cô sống lại dưới hình hài khác: chim vàng anh, cây xoan đào, trái thị... để rồi cuối cùng, Tấm trở lại với nguyên vẹn hình hài xinh đẹp ban đầu và được đoàn tụ với nhà vua.

Cô Tấm dịu dàng, chăm chỉ, thật thà, xứng đáng được hưởng một cuộc sống hạnh phúc. Giống như Sọ Dừa hay anh Khoai nghèo khổ, cô Tấm đã được Tiên ông giúp đỡ và ban thưởng xứng đáng. Hình ảnh đẹp đẽ, đáng yêu của Tiên ông mãi mãi in đậm trong kí ức tuổi thơ của chúng em bởi Tiên ông thay mặt nhân dân bênh vực người lương thiện, trừng trị kẻ xấu xa. Tiên ông chính là hiện thân cho ước mơ công lí muôn đời của nhân dân ta.

Tả hình ảnh ông Tiên theo trí tưởng tượng 2

Trong kho tàng các câu chuyện dân gian việc nam, có rất nhiều nhân vật quen thuộc, mỗi nhân vật đều đều mang lại cho ta một bài học cuộc sống thật sâu sắc. Nhưng nhân vật mà em yêu thích nhất đó chính là nhân vật ông bụt trong câu truyện: Cây Tre trăm đốt.

Ngày xưa có một anh trai cày khoẻ mạnh, chăm chỉ. Vì nhà nghèo nên phải đi làm thuê cho lão bá hộ. Vốn tính keo kiệt, bủn xỉn, và nham hiểm, một hôm hắn gọi anh trai lại và nói: Con hãy ráng làm việc đi, ta sẽ gả con gái cho. Tưởng thật, anh trai cày lao vào làm việc quần quật, Hai năm sau, nhờ công cuả anh mà lão bá hộ tậu được rất nhiều nhà cửa, ruộng vườn, hắn lại gọi anh lại và bảo: Hai năm qua con đã làm việc thật vất vả, nay ta sẽ gả con gái cho con. Nhưng con hãy vào rừng kiếm cho bằng được cây tre trăm đốt. Anh trai cày liền chạy vội vào rừng, chặt mãi chặt mãi mà không thấy. Biết bá hộ lừa mình, anh oà khóc. Trong lúc đó, lão bá hộ cho nguời chuẩn bị hôn lễ cho con mình và cậu con trai nhà giàu làng bên. Bổng lúc đó, một làn khói trắng toả ra che lấp cả mặt trời chói chang. Đằng xa, một ông bụt đầu tóc bạc phơ bắt đầu hiện ra. Ông có khuôn mặt hình chữ điền cùng chiếc cằm chẻ trông rất hiền lành và cái tráng cao chứa đầy những nếp nhăn hằn sâu đến lạ. Phía sau khoé mắt hình chân chim là đôi mắt to tròn, luôn ánh lên một cái nhìn nhân hậu. Nằm cân đối giữa hai gò má đồi mồi đã nhăn nhúm đi nhiều là một chiếc mũi khoằm trông rất ngộ nghĩnh. Hàm răng ông tuy không được trắng bóng nhưng lại đều như hạt bắp, nằm ẩn sau đôi môi đầy đặn, hồng hào. Nhưng điều khiến ông trông thật gần gũi là hàm râu dài đến ngực và cũng trắng trẻo một mầu. Tất cả tạo cho ông một cái nhìn tuy đơn sơ như những cụ già Việt Nam nhưng lại mang đậm tính thương người, sẵn sàng giúp đỡ họ khi gặp khó khăn, nguy hiểm. Ông khoác trên mình một chiếc áo trắng tinh luôn óng ánh dưới những tia nắng mặt trời và được tô điểm bằng những hình vẻ lân, phụng. Tay ông dài dài, nếp da đã nhăn nheo, cằn cỗi lại lấm tấm đồi mồi, lúc nào cũng phe phẩy cây phất trần trắng xoá như mái tóc của mình.Chân ông cao cao, khiến ông đã già nhưng bước đi vẫn còn nhanh nhẹn. Thấy anh trai cày ngồi khóc ông bước đến cất một tiếng cười lớn. Tiếng cười lan rộng và xa đến mọi ngóc ngách của khu rừng. Rồi với một giọng nói trầm, ấm, ông hỏi: Tại sao con khóc. Anh trai cày mếu máo kể lại hết mọi việc cho ông tiên nghe. Sau một hồi trầm lặng ông bảo anh trai cày đem một trăm đốt tre về và xếp thành một hàng dài. Thế rồi ông bắt đầu làm phép. Ông phất pha phất phới cây phất trần của mình, mỗi làn gió mạnh bắt đầu thổi, cuốn phăng tất cả những lá cây rơi rụng trên đường. Thế rồi một vầng hào quang bắt đầu xuất hiện sau lưng ông. Ông hô: Khắc nhập. Khắc nhập. Tiếng la thật dõng dạc mà nghe đầy quyền năng. Những đốt tre bắt đầu bị hút vào với nhau tạo thành một Cây tre trăn đốt. Một lần nữa, ông lại cất tiếng cười vang vọng cả núi rừng. Anh trai cày chưa kịp cảm ơn thì ông tiên đã hoá phép biến ra một làn khói trắng rồi bay về trời từ lúc nào không biết. Ông cũng không quên căn dặn anh phãi nhớ kĩ hai câu thần chú. Anh trai liền chạy về để cản buổi lể thành hôn. Xấu hổ quá, hai vợ chồng lão phú hộ đành gả con cho anh trai cày. Và thế là hai người đã sống với nhau đến trọn đời.

Qua hình ảnh ông tiên trong câu truyện này và nhiều câu truyện khác nữa. Người xưa muốn khuyên dạy chúng ta: Ở hiền thì gặp lành, ở ác thì gặp ác. Ông tiên luôn là người xuất hiện để giúp đỡ những người nghèo khó trước sự tàn bạo của bọn phú hộ. Hình ảnh ông đã gắn liền với các câu truyện Việt Nam. Sau này, lớn lên, em sẽ kể cho con nghe các câu truyện dân gian này để chúng sẽ là người lưu giữ và bảo tồn văn hoá dân tộc.

Tả hình ảnh ông Tiên theo trí tưởng tượng hay nhất 3

Hôm qua, em được đọc câu chuyện “khắc nhập khắc xuất” về một anh chàng nhà nghèo nhưng luôn cần cù, chịu khó được ông tiên hiện lên giúp đỡ để giúp đỡ anh làm được những công việc mà phú hộ giao cho mình. Đọc xong câu chuyện, em cũng rất muốn được gặp ông Tiên một lần trong đời.

Gặp được ông em sẽ kể cho ông nghe những tâm sự của mình, để biết ông sẽ làm những gì. Thế rồi, một ánh sao băng bay lướt qua, em vội chắp tay cầu nguyện vì chị gái em thường bảo: cầu nguyện trước sao băng thì điều ước của mình sẽ trở thành sự thực và bỗng nhiên, một làn khói trắng hiện lên trước mắt em. Và mọi người có đoán được là chuyện gì không? Không thế tin được ông Tiên đã thực sự hiện lên ở trước mắt em.

Ông hiện lên với em cũng giống như những gì mà em đã hằng tưởng tượng về ông. Ông chưa nói gì mà chỉ nở nụ cười rất mực hiền từ. Hình ảnh của ông cười làm em cảm thấy cực kì thân thiết và an lành, như thế đó là nụ cười của một người ông dành cho cô cháu gái nhỏ của mình. Đôi mắt của ông Tiên sáng như những ánh sao trên trời. Ánh mắt như thể nhìn được những suy nghĩ của những người đối diện vậy làn da hồng hào, khỏe mạnh.

Đặc biệt nhất là ông có một bộ râu dài thật dài và có màu trắng như những sợi cước. Bàn tay của ông khẽ vuốt bộ râu ấy. Mái tóc màu trắng của ông được búi lên một cách gọn gàng bằng một chiếc trâm cài bằng gỗ màu nâu nhạt. Đúng như những gì em tưởng tượng. Lúc ấy, em đã không biết phải làm gì, cứ như mình đang nằm mơ vậy. mọi thứ hiện lên trước mắt mà em vẫn không thể ngờ được. Thấy em không nói gì, ông chỉ cười hiền rồi bảo: "Con muốn gặp ta phải không?”. Lúc này em mới tỉnh táo lại em vội cười rồi chào ông. Ông đáp lại bằng những cái gật đầu cùng nụ cười hiền từ, đầy ấm áp như ánh nắng mùa xuân. Em vội chỉ cho ông thấy căn nhà của mình. Giới thiệu cho ông những thành viên trong gia đình, em thấy thật hạnh phúc vì đã được nắm bàn tay của ông.

Em khoe cho ông thấy những cố gắng của mình trong học tập. Em bảo với ông rằng vì muốn gặp ông mà em đã cố gắng như thế nào cho năm học và những điều mà em sẽ làm để được nhận những phần thưởng từ ông giống như những điều mà trong truyện cổ tích đã được kể lại. Bởi em biết ông Tiên chỉ yêu những người ngoan ngoãn và chăm chỉ mà thôi. Kể chuyện cho ông nghe mà em cảm thấy thật là hạnh phúc. Ông hỏi em những chuyện ở trường như thế nào, em kể cho ông nghe những chuyện ở trường, chuyện thầy cô và bạn bè. Ông tiên đã bảo với em rằng, được đi học và gặp thầy cô và bạn bè là một trong những niềm hạnh phúc của con. Sao đó ông đã cổ vũ và động viên em hãy cố gắng học tập cho thật là tốt.

Bỗng tiếng chuông reo vang. Em đang không hiểu chuyện gì cả bởi hình ảnh của ông tiên bỗng nhiên biến mất. Sau đó là âm thanh mẹ bảo em dậy để chuẩn bị đi học. Mở mắt, lúc này em mới hiểu hóa ra đó chỉ là một giấc mơ mà thôi. Thế nhưng dù chỉ là trong giấc mơ em cũng thấy rất vui rồi bởi em biết, có thể ông đã đi vào trong giấc mơ của em để động viên cho em.

Tả hình ảnh ông tiên theo trí tưởng tượng 4

Vừa đọc xong tập truyện cổ tích, em ngủ khiếp đi lúc nào không hay. Trong mơ, em thấy mình bồng bềnh rồi lạc vào một xứ sở lạ kỳ.

Ồ, đẹp chưa kìa! Trước mắt em là cảnh vật chưa từng thấy bao giờ. Mây trắng như tuyết sà thấp xuống la đà bên những phiến đá. Cạnh đó là vườn hoa đủ sắc màu rực rỡ. Hương thơm theo gió tỏa lan. Không có nắng những ánh sáng phát ra phiến đá tròn vẫn rực hồng cả khoảng không. Em đi vài bước nữa, một rừng hoa hiện lên cho em một cảm giác thật bất ngờ. Cơn gió thổi nhè nhẹ mang theo hương hoa, cỏ lạ. Chị Hồng, chị Huệ thật xinh xắn đang say sưa ngắm mình trong bầu trong khí yên tĩnh. Một tiếng nổ nhỏ làm em giật mình. Một đám mây nhỏ đang từ từ bay về phía em. Một ông lão phương phi hiện ra. Em chưa kịp cúi chào thì ông đã lên tiếng: "Chú bé đừng sợ! Ta là Bụt đây mà!" Thì ra, đây là vị tiên đã giúp anh Khoai có cây tre trăm đốt.

Trông Bụt Thật hiền từ. Dáng ông nhẹ nhàng, thanh thoát. Ông khoác lên mình chiếc áo choàng trắng với những đường viền vàng óng. Tay ông cầm chiếc gậy trúc. Mỗi bước ông đi là mỗi cụm mây nhỏ vươn theo gót chân. Mái tóc ông bạc trắng. Chòm râu dài mềm mại. Em thích được nhìn vào mắt ông.Đôi mắt hiền từ mà sáng như sao. Ông đến sát bên em. Cả người ông toát lên một mùi thơm dịu nhẹ. Ông khẽ nói: "cháu bé ngoan lắm, làm được nhiều việc tốt thưởng cho đóa hoa này!" Ông đưa tay vẫy nhẹ. Lạ thật! Đóa hoa từ từ bay đến bên em. Đóa hoa rực rỡ đủ màu. Ông dặn em cất kỹ đóa hoa này. Mỗi lần em làm được việc tốt hoa sẽ tỏa hương và mọi điều ước của em sẽ thành sự thật. Ông đưa tay vuốt nhẹ lên tóc em rồi theo làn mây biến mất.

Có tiếng gọi mẹ. Em tỉnh dậy. Thì ra, đó chỉ là giấc mơ. Nhưng em cứ nghĩ mãi về đóa hoa của ông Bụt. Làm nhiều việc tốt thì hoa sẽ tỏa hương và mọi điều ước sẽ thành. Em sẽ nghe theo lời Bụt.

Tả hình ảnh ông tiên theo trí tưởng tượng 5

Buổi tối hôm đó, nằm thiu thiu ngủ trên đùi của bà. Sau khi nghe kể một câu chuyện cổ tích: Ngày xửa ngày xưa… cái thuở hồng hoang ấy, cái hồi mà thần tiên sống lẫn lộn giữa loài người. Rồi giấc mơ đến với tôi tự lúc nào và điều kỳ lạ là trong giấc mơ tôi đã gặp một ông tiên giống hệt ông ngoại tôi đã mất.

Ông tiên này có bộ râu thật đẹp, năm chòm suôn đuột, bạc trắng như râu mấy chú hát tuồng hay đeo. Da dẻ ông hồng hào, tôi quan sát kĩ thấy ông chưa có nếp nhăn nào cả. Không biết ông đã bao nhiêu tuổi rồi mà đôi mắt ông còn tinh anh lắm. Khuôn mặt ông phúc hậu, nhân từ, nhìn tôi như nhìn thấy cháu ruột của mình. Ông mặc bộ đồ trắng, trắng lắm, không phải bằng vải mà hình như bằng mây khói thì phải. Tóc của ông như sương tuyết nửa búi cao nửa xõa xuống hai bên. Trông ông mờ ảo như ngọn núi Sơn Chà khi gió mùa kéo về mây giăng tứ phía. Như có cảm giác gặp lại ông ngoại, tôi vòng tay cúi đầu thật thấp và lí nhí : “Chào ông ạ!” Ông cười thật to, làm tôi giật cả người. Cây phất trần đưa qua đưa lại trên đầu tôi làm cho tôi có cảm giác thật dễ chịu. Giọng ông ôn tổn, tình cảm: “ Ta không phải là ông ngoại của con, ta là ông Bụt trong truyện Tấm Cám đây. Ta đã giúp đỡ rất nhiều người bằng phép thuật của mình. Đó là những người đau khổ, chịu nhiều áp bức bất công. Nhiệm vụ của ta đấy con ạ!”Tôi muốn ông giúp đỡ những đứa trẻ nghèo khổ chưa được đến trường, những đứa bé bất hạnh, mồ côi, những mảnh đời tội nghiệp đang cần những bàn tay phù trợ như ông.Và một điều nữa nhờ ông nhắn lạ với ông ngoại tôi rằng: tôi rất nhớ ông ngoại và cố gắng học thật giỏi, sống thật ngoan để ông ngoại dưới suối vàng được yên lòng và vui vẻ. Ông tiên cười thật hiền và nói sẽ làm được những điều tôi mong muốn.

“Chà! Muỗi cắn thế mà con bé ngủ ngon thật” Tiếng bà ngoại tôi kéo tôi trở về với thực tại. Tôi rất tiếc vì chưa được nói chuyện nhiều với ông tiên, nhưng qua giấc mơ này tôi lại thêm quý mến ông , dù trong tôi vẫn còn lảng vảng một câu hỏi: có thật là đã có ông tiên không nhỉ?

Tả hình ảnh ông tiên theo trí tưởng tượng 6

Ký ức tuổi thơ như dòng thác mạnh mẽ, cuốn tôi về với miền cổ tích. Kỉ niệm tuổi thơ tôi gắn với lời kể của mẹ, của bà, với nàng tiên, ông bụt. Tuổi thơ tôi là những lần vấp ngã ngồi khóc rưng rức, mong chờ ông tiên hiện ra, ban cho một điều ước diệu kỳ. Và bây giờ, trong mơ tôi đang trôi về cái ngày trẻ con ấy để được gặp ông tiên hiền từ của tôi.

Giấc ngủ bồng bềnh, êm ái đưa tôi bay lên cao, cao hơn cả những nóc nhà, hàng cây im lìm bên dưới, chạm tới một tầng mây mềm và ấm: "Chào mừng con đến với thế giới của những ước mơ". Một giọng trầm ấm vang lên. Tôi ngước mắt nhìn.

Ồ, kia chẳng phải là ông Tiên sao? Làm sao tôi nhầm được hình bóng thân thương mà mẹ và bà vẫn thường hay kể. Ông cao và trông gầy gầy nhưng nước da hồng hào, khoẻ mạnh, gương mặt phúc hậu. Mái tóc trắng như cước được búi cao gần sát đỉnh đầu. Chòm râu cũng trắng hệt như mái tóc, dài tới tận đầu gối, trông xa như một dòng nước bạc. Ông vận một bộ quần áo màu vàng, có những đường vân trắng kéo thành vệt như sương và đi một đôi hài mũi hếch vàng, nhạt hơn bộ quần áo. Một dáng vẻ nhàn nhã, thanh tao.

Ông bước lại gần tôi, dáng đi nhanh nhẹn.

Tôi ngước lên để nhìn ông rõ hơn. Ánh mắt ông ấm áp, trìu mến. Đôi mắt nâu hiền từ. Đôi lông mày trắng và dài rủ xuống. Ông mỉm cười, để lộ hàm răng đen nhánh.

"Ông ơi, sao ông chỉ giúp đỡ người gặp khó khăn, bất hạnh thôi ạ? Sao con ngã đau, khóc mà ông không hiện lên?" – Tôi hỏi. Ông lại cười, nụ cười của ông sao giống nụ cười của ông ngoại tôi đã mất thế cơ chứ? Ông đưa ngón tay dài khẽ gạt sợi tóc con ra khỏi mặt tôi. Bàn tay ấm áp của ông vuốt má tôi "Tại vì ông hay bất cứ thần thánh nào khác cũng đều bước ra từ ước mơ và hy vọng của con người".

Ánh mắt ông ngời sáng, chòm râu bạc khẽ rung rinh. – "Người bất hạnh gặp phải nhiều đau khổ nhưng khát vọng vươn lên tìm hạnh phúc, tìm công lý luôn rực cháy. Vì vậy, ông giúp đỡ để họ có thêm nghị lực. Việc giúp đỡ của ông chỉ như sự khích lệ, cổ vũ họ mà thôi".

À thì ra là như vậy!

Ánh mặt trời rọi qua cửa sổ, chiếu vào mặt làm tôi bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Nhưng hình ảnh ông Tiên hiền từ và những lời ông nói vẫn vang vọng trong tôi. Ông ơi, con hiểu rồi ạ. Cổ tích không thể biến những giấc mơ thành sự thật nhưng nó sẽ tạo ra niềm tin, niềm hi vọng để ta cố gắng vươn lên.

Tả hình ảnh ông tiên theo trí tưởng tượng 7

Thế giới thần tiên trong trí tưởng tượng của trẻ em Việt Nam là một thế giới đầy màu sắc. Ở nơi thiên đường đó có cô Tấm dịu hiền, có anh Khoai chăm chỉ, cần cù và chàng Thạch Sanh khoẻ mạnh, dũng cảm. Những người mà những đứa trẻ chúng tôi thích nhất lại là ông Tiên – cụ già tốt bụng, luôn mang đến những điều ước màu nhiệm.

Trong trí tưởng tượng của tôi, ông tiên chắc cũng chẳng khác gì ông nội là mấy. Ông cũng có mái tóc trắng, búi củ tôi như các cụ ngày xưa. Ông có đôi mắt to, tròn nhìn hết cả thế gian xem ai khó khăn, đau khổ thì giúp đỡ. Đôi mắt ấy rất hiền hậu, nhân từ như chính con người ông. Ông tôi ngày xưa có chòm râu dài đến rốn, bạc trắng nên tôi nghĩ bụt cũng vậy thôi. Da dẻ bụt hồng hào, trắng trẻo vì ăn nhiều đào tiên trên thiên đình. Ông tiên hay đi giúp đỡ người khác. Mỗi lần ông xuất hiện là lại có những đám khói trắng xoá ở đâu hiện ra mà chúng tôi thường gọi là "cân đẩu vân" của ông. Xung quanh ông tiên, những luồng ánh sáng có thể soi sáng cả thế gian. Ông thường mặc bộ quần áo màu vàng, đôi guốc mộc trông giản dị và gần gũi như ông mình. Giọng nói của ông ấm áp và ôn tồn xoa dịu hết mọi nỗi đau. Nhưng điều làm tôi yêu ông nhất chính là tấm lòng của ông. "Ông tiên tốt bụng", "cụ già mang đến nhiều điều ước" là những cái tên mà tôi đặt cho ông. Ông tiên giúp đỡ chị Tấm gặp được nhà Vua. Khi chị Tấm không có quần áo đi dự hội, ông đã hoá phép biến đống xương cá ở bốn chân giường thành bộ quần áo đẹp, thành đôi hài đỏ dễ thương và thành con ngựa hồng để chị Tấm đi dự hội. Ông tiên đã dạy cho anh Khoai hai câu thần chú để trị tội tên địa chủ và cưới được con gái hắn. Trong câu chuyện cổ tích "Bông cúc trắng" ông tiên đã chỉ đường cho cô bé hái được hoa cúc mang về chữa bệnh cho mẹ. Ông còn đến tận nhà khám bệnh, chữa trị cho mẹ cô bé hiếu thảo kia... Vậy đấy! Với cây phất trần trong tay ông đã đi khắp mọi nơi, gặp đủ hạng người, tốt có, xấu có. Nhưng chỉ những người tốt, những đứa bé ngoan ngoãn, học giỏi và hiếu thảo mới gặp được ông tiên, được ông giúp đỡ và cho điều ước. Còn những đứa trẻ hư, những người xấu sẽ phải chịu hình phạt thích đáng.

Tôi yêu ông tiên lắm. Tôi coi ông như ông ruột của mình ấy. Đã mấy nghìn năm nay, ông đi đủ mọi miền, giúp đỡ bao người. Từ hồi còn nằm nôi, tôi đã được các bà các mẹ kể về ông tiên. Đến trong mơ, tôi cũng nhìn thấy những việc mà ông đã làm để giúp đỡ bà con nghèo, người gặp hoạn nạn. Tôi không phải là một đứa trẻ ngoan. Đôi lúc tôi còn lười biếng và cãi lại mẹ nhưng tôi sẽ sửa chữa, tôi sẽ cố gắng chăm học hơn, ngoan ngoãn hơn để một lần được nhìn thấy ông tiên – cụ già tốt bụng và nhân hậu của tôi.

Tả hình ảnh ông tiên theo trí tưởng tượng 8

Trong truyện cổ tích dân gian Việt Nam thường hay có sự xuất hiện của những nhân vật được gọi là ông Tiên (Phật, Bụt). Đó là những nhân vật đại diện cho công bằng trong xã hội. Ông Tiên thường là những vị thần đem lại hạnh phúc cho người nghèo khó, tốt bụng và trừng phạt những kẻ độc ác, xấu xa.

Theo trí tưởng tượng của em, Tiên ông là một ông lão quắc thước, râu tóc bạc phơ, trán cao, da dẻ hồng hào, mắt sáng, miệng tươi, dáng điệu khoan thai. Trang phục ông mặc thường mang màu trắng. Chiếc áo tay dài, đôi hài,... tất cả đều trắng tinh một màu. Ông thường cầm trên tay một chiếc gậy đầu rồng hoặc đơn giản chỉ là thanh trúc vàng óng ả. Bao quanh người ông là một làn khói mỏng mờ ảo và những làn ánh sáng lấp lánh. Ông còn sở hữu một giọng nói trầm ấm khác thường, giọng nói đó đã an ủi biết bao con người khốn khổ trong bước đường cùng.

Mỗi khi ông Tiên hiện ra là một người tốt được giúp đỡ. Khi thì ông giúp cô Tấm có được quần áo đẹp để đi dự dạ hội, khi lại giúp anh Khoai kiếm được cây tre trăm đốt theo lời phú ông. Tiên ông chính là nơi bám víu cuối cùng của những con người chịu nhiều thiệt thòi trong xã hội cũ. Đau đớn trước số phận của mình, họ thường viện vào thần tiên để thể hiện ước mơ và khát khao hạnh phúc.

Tiên ông không chỉ là nhân vật cứu giúp người nghèo mà còn là nhân vật đại diện cho lẽ công bằng, cho quan niệm: "Ở hiền gặp lành, ác giả ác báo" của nhân dân ta. Trước những kẻ xấu xa, mưu mô và thủ đoạn ông thường thẳng tay trừng trị:

"Tưởng rằng hóa đẹp như tiên
Ngờ đâu bỗng nổi ngứa điên, gãi hoài.
Khắp mình lủng lá mọc dùi,
Thành tiên chẳng thấy, hoá loài đông sơn"

Còn đối với những người hiền lành, tốt bụng thì lại được đền đáp xứng đáng. Có thể là trở nên xinh đẹp, giàu có hay đạt được những ước muốn của mình.

"Ta là Phật Tổ Như Lai,
Trời sai xuống thử lòng người trần gian,
Ai hiền ta sẽ ban ơn
Cho người tích đức tu nhân nức lòng"

Để thử lòng người trần gian, ông Tiên thường biến thành những hình dáng khác nhau. Có khi là trong hình dáng một ông lão ăn mày rách rưới, xác xơ; người cùng đường lỡ bước hay người mẹ bồng con đang trong cơn hoạn nạn bơ vơ xin nương nhờ.

"Một ông cụ già nua tuổi tác,
Râu rườm rà, tóc bạc phất phơ
Nói rằng: Nhỡ bước sa cơ,
Xin ăn một bữa, ngủ nhờ một đêm... "

Hay

"Hoá ra người mẹ tay bồng con thơ.
Gặp cơn hoạn nạn bơ vơ
Đến xin làm giúp ăn nhờ nương thân"

(Người hoá khi)

Ông Tiên trong truyện cổ tích Việt Nam luôn luôn đại diện cho lẽ phải, cho những con người yếu đuối trong xã hội. Chính bởi vậy mà hàng ngàn năm nay trẻ em vẫn mong ước một lần được gặp ông Tiên, được ông Tiên ban cho phép màu. Và em cũng rất mong như thế.

Tả hình ảnh ông tiên theo trí tưởng tượng 9

 “Tôi yêu truyện cổ nước tôi
Vừa nhân hậu lại tuyệt vời sâu xa
...
Ở hiền thì lại gặp hiền
Người ngay thì được phật, tiên độ trì.”

Năm tháng qua đi, truyện cổ tích đã trở thành tuổi thơ của rất nhiều, rất nhiều thế hệ Việt Nam. Qua những câu chuyện kể của bà, của mẹ ngày xưa, hình ảnh cô Tấm dịu hiền nết na, anh Khoai chăm chỉ cần cù, Thạch Sanh tài nghệ dũng cảm... đã in sâu vào tâm trí. Song trong những câu chuyện ấy, hình ảnh quen thuộc nhất chắc hẳn là ông Tiên.

Một buổi trưa hiu hiu gió thổi, em thiếp đi, chìm vào giấc mơ. Trong giấc mơ tuyệt vời, em may mắn gặp được ông tiên. Ông Tiên hiện lên thật gần gũi biết bao! Khuôn mặt ông tròn trĩnh, phúc hậu, da dẻ hồng hào như những trái đào tiên ở thiên giới. Trên khuôn mặt của ông lão không biết đã mấy trăm năm tuổi nổi bật một đôi mắt hiền từ, nhân hậu, sáng lấp lánh tựa như có thể nhìn thấu mọi sự trên đời. Nụ cười ấm áp của ông thân thương như nụ cười của ông nội kéo theo cả chòm râu dài bạc trắng rung rung dễ mến. Mái tóc dài bạc như cước, búi củ tỏi như các cụ ông ngày xửa ngày xưa.

Đôi tai thần kỳ của ông có thể nghe được mọi thứ, nghe được nụ cười hạnh phúc và tiếng khóc tủi hờn, bất hạnh, nghe được những âm mưu ác độc xấu xa và cả những ước mơ, những khát khao nồng nàn, cháy bỏng. Vào thời điểm con người bế tắc, ông âm thầm dõi theo và xuất hiện giúp đỡ. Trong luồng ánh sáng chói mắt, ông từ từ hiện ra với bộ quần áo mang phong cách cổ đại màu trắng, đôi guốc mộc giản dị và cây phất trần quyền năng trên tay. Ông thong dong vuốt chòm râu bạc, trầm ấm cất tiếng hỏi han. Ông mang trong mình sức mạnh kỳ diệu và tấm lòng thương cảm, yêu mến bao la.

Ông là hiện thân cho cái thiện, cho chân lý “ở hiền gặp lành”. Trong cổ tích “Tấm Cám” mà bà thủ thỉ kể ngày xưa, ông Tiên nghe được nỗi lòng cô Tấm, dùng phép thuật cho cô Tấm gặp nhà vua, vượt bao khó khăn khắc nghiệt về với cuộc sống hạnh phúc ấm êm. Ông Tiên hóa phép “Cây tre trăm đốt” giúp anh Khoai trị tên địa chủ, lấy người vợ là con gái ông ta. Cảm động tình mẫu tử thiêng liêng trong câu chuyện cổ tích “Bông cúc trắng”, ông chỉ đường cho cô bé hái được hoa cúc mang về chữa bệnh cho mẹ. Với cây phất trần trong tay và tấm lòng cao cả mênh mông, ông đi đến khắp nơi nơi, mang phép màu hạnh phúc đến cho tất cả những người xứng đáng. Ông Tiên bước ra từ truyện cổ tích, bước vào nhận thức non nớt của những đứa trẻ, dạy chúng em biết phân biệt thiện ác, biết sống tốt đẹp để mai sau “ở hiền gặp lành”.

Thời gian lặng lẽ trôi đi, hình tượng ông Tiên không chỉ là hình ảnh thuộc về câu chuyện cổ tươi đẹp mà còn là biểu tượng cho tâm hồn dân tộc. Đó là những phẩm chất đời đời kiếp kiếp còn lưu – thương người và sống hiền lành, nhân hậu.

Tả hình ảnh ông tiên theo trí tưởng tượng 10

Đêm nay trời đã oi bức lại có trăng rất đẹp. Ngồi trong góc học tập nhìn ra thấy mấy cây bưởi có vòm lá xanh đen dáng như giơ lên đỡ lấy anh trăng.

Vài tiếng cú mèo kêu ở trên cây nhãn đằng sau nhà làm em cảm giác đêm đã về khuya…

Em nằm xuống giường ngủ thiếp đi và một cơ mơ thật đẹp đã đến. Trong cơn mơ ấy em gặp một ông lão rất đẹp. Ông có mái tóc dài trắng như cước. Trên gương mặt phúc hậu là đôi mắt sang trong, với bộ râu ba chòm thật dài. Ông mặc bộ quần áo màu hồng, tay cầm một phất trần… Em lên tiếng chào:

– Chào ông ạ, ông có phải là ông tiên không ạ?

Ông lão cười rất vui, hỏi lại em:

– Cháu đang mong gặp ông tiên à? Cháu muốn gặp ông tiên làm gì?

– Dạ, cháu xin ông tiên ban cho cháu cái bút hay phép lạ gì đó để cháu học tập, làm bài tập toán và tập làm văn một cách dễ dàng.

Ông lão cười rất to và nói tiếp:

– Ta đúng là ông tiên đây, tưởng cháu mong ước gì chứ chỉ có thế thì ta có thể giúp cháu toại nguyện ngay…

Em mừng quá, nghĩ bụng chắc ông tiên cho mình cái bút như cái bút của Mã Lương, giúp em có biệt tài về học tập. Nhưng ông lại nói:

– Ta sẽ không cho cháu cái bút như của Mã Lương mà cho cháu một cái chén ngọc này để khi làm bài hay học tập ở nhà thấy mệt mỏi, chán nản thì rót vào đó uống ba lần, cháu sẽ lại hoạt động vui vẻ để làm bài.

Nhưng lại một lát rồi ông nói tiếp:

– Cháu nhớ cái chén này chỉ hiệu nghiệm khi học bài ở nhà mà thôi…

Nói xong ông tiên phất tay áo rồi từ từ bay ra ngoài sân và bay lên… Em giật mình tỉnh dậy, nhìn xung quanh thì chỉ có cái chén uống nước mà hằng ngày em vẫn rót nước vào đó uống. Em hơi thất vọng nhưng nghĩ lại từ nay em cứ chịu khó suy nghĩ làm bài, lúc nào mỏi mệt, chán nản thì uống nước như ông tiên đã dặn là có kết quả tốt….

Từ đó em làm bài đỡ vất vả hơn vì đã có vật nâng đỡ tinh thần vì em kiên trì suy nghĩ nên làm bài tập rất đầy đủ.

Tả hình ảnh ông tiên theo trí tưởng tượng 11

Truyện cổ nào cũng vậy, bao giờ cũng có nói về ông Tiên, ông Bụt,… cho thấy người ở hiền bao giờ cũng gặp lành (được ân trên giúp đỡ). Và trẻ em thì rất thích bởi nó giáo huấn chúng không nên làm điều ác mà phải ở hiền. Chúng yêu mến những câu chuyện có ông, bà Tiên và ông Bụt. Còn riêng em thì em chỉ thích ông tiên trong truyện "Chồng Người, vợ Cá" thôi.

Trong truyện có một anh chàng nghèo, đi chăn trâu cho một lão phú hộ. Có một hôm, anh làm mất trâu; vì không dám quay về (ông phú hộ là người nổi tiếng ác nghiệt nhất trong vùng), sợ lại bị ông đánh nên anh ta đã đi đến một bờ hồ để lẩn tránh và thiếp đi lúc nào không hay. Bỗng có một ông tiên hiện ra đến bên anh và đánh thức anh dậy… Tuy trong câu chuyện không có gì cụ thể về ông Tiên, nhưng theo như trí tưởng tượng của em thì ông sẽ là một ông già, râu dài và trắng buông xuống tận ngực, mái tóc trắng như tuyết, chân mày cũng trắng tựa hoa cúc (trắng), khuôn mặt nhân từ và đẹp. Ông giản dị và giọng nói, giọng cười luôn rành mạch, dứt khoát và mạnh mẽ nhưng lại êm đềm như dòng suối vậy. Tay ống cầm cây phất trần, tướng đi nhẹ nhàng thể hiện vẻ trang nghiêm nhưng giản dị của một người có đầy tài năng. Ông luôn theo bước chân của ta nhưng vì ông đến, rồi đi chỉ theo cơn gió chứ không phải là một con người bằng xương, bằng thịt. Nên chắc rằng các ông Tiên, ông Bụt trong các truyện cổ sẽ như nhau, cũng hiền từ nhân hậu.

Em thích Tiên, Bụt lắm. Vì Tiên, Bụt không làm điều ác và luôn có lòng vị tha, giúp đỡ mọi người. Và để thỏa mãn lòng yêu thích thì em sẽ cố làm một người đầy lòng vị tha giống như các ông vậy.

Tả hình ảnh ông tiên theo trí tưởng tượng 12

Từ thời còn bé tôi đã được mẹ kể cho nghe rất nhiều câu chuyện cổ tích hấp dẫn và thú vị, khi lớn lên đi học tôi vẫn thường tìm đọc lại những câu chuyện ấy, chúng có một sức hấp dẫn rất lạ kỳ. Trong những câu chuyện này nhân vật chính có số phận khác nhau, điểm chung họ đều là người tốt nhưng có số phận bất hạnh và nhân vật ông Tiên thường xuất hiện để giúp đỡ nhân vật chính vượt qua khó khăn để có cuộc sống tốt đẹp. Ông Tiên xuất hiện nhiều như thế, nhưng chẳng sách nào miêu tả rõ hình dáng của nhân vật này cả, bản thân tôi lại tưởng tượng ra một ông Tiên của riêng mình.

Trong tâm trí tôi ông Tiên là người có dáng vẻ hiền từ, dáng người của ông không cao lắm, nhìn ông có vẻ hơi mập, đặc biệt là cái bụng tròn tròn, làm tăng thêm cảm giác thân thiện gần gũi. Tuổi của ông tôi chẳng thể đoán được có thể là 100, 1000 hay một vạn tuổi, nhưng tôi chắc một điều rằng ông đã già lắm rồi nên mái tóc ông bạc trắng như cước, một nửa được búi lên bằng một cây trâm gỗ, phần còn lại thả tự do phía sau lưng, tạo cảm giác tự do, tự tại. Ông có một đôi mắt sáng như sao, tinh nhanh, phía trên là cặp lông mày rậm rạp, bạc trắng, phần đuôi kéo dài rủ xuống hai bên đuôi mắt. Mũi của công không hẳn là cao, nhưng vừa nhìn là thấy tướng phúc đức, cánh mũi gọn, thon, lỗ mũi kín không bị lộ ra ngoài. Khuôn miệng vừa vặn, đôi môi hồng nhuận, tiệp với sắc da hồng hào trông thật khỏe mạnh. Ấn tượng nhất phải kể đến bộ râu trắng như mây, suôn dài đến tận ngực, mỗi khi ông răn dạy hay trò chuyện ông thường hay vuốt bộ râu một cách chậm rãi, tạo cảm giác suy nghi nhưng vẫn có nét hiền từ, thân thiện. Trong tưởng tượng của tôi, ông Tiên là người Trời, đã tu luyện hàng ngàn, vạn năm, thường ăn chay nên ở ông toát ra khí chất thanh cao, trong sạch không nhiễm bụi trần, điều đó ảnh hưởng nhiều đến cách chọn trang phục. Trang phục của ông sẽ lấy sắc trắng làm chủ đạo, ngoài ra còn có thể dùng thêm các màu nhạt khác như xanh lơ, xám,... Bao gồm áo bên trong dài đến mũi chân, phần lưng được thắt lại bằng một sợi dây lưng, bên ngoài khoác thêm tấm áo choàng dài có thêu hoa văn hình mây hoặc hoa lá sao cho tinh tế mà vẫn giản dị, ống tay dài và rộng, giống như kiểu trang phục cổ của Trung Quốc. Vật bất ly thân của ông Tiên là một cây gậy chống dài, trông như một thân cây nhỏ bằng cổ tay, gậy này cong queo chứ không hề thẳng đuột, bề mặt cây gậy nhẵn bóng, thường là loại gỗ quý hiếm và có mùi thơm. Bên trên đầu gậy đôi khi có treo thêm một bình rượu ngon, hay gọi là bình hồ lô, nhìn rất xinh xắn, điều ấy phần này phản ánh được cuộc sống ung dung nhìn đời của ông Tiên. Ông có dáng đi vững chãi, chiếc gậy chống là vũ khí của ông chứ chẳng phải để chống cho ông bước đi như mọi người thường, mỗi bước đi của ông đều chậm rãi, từ tốn. Ông thường ở trên trời đàm đạo chơi cờ uống rượu với các tiên hữu, đồng thời cũng không quên ghé mắt xuống nhân gian, nơi đâu có người tốt gặp phải khổ nạn ông đều cưỡi mây trắng xuống để an ủi, cho lời khuyên hoặc chỉ cách cho họ vượt qua khỏi khó khăn. Mỗi lúc như vậy ông đều nói với giọng rất đỗi hiền từ, chân thành khiến cho mọi người được ông giúp đỡ cảm kích và vái tạ khôn nguôi bởi ông đã chỉ cho họ một con đường sáng sủa hơn, giúp họ vượt qua khổ ải.

Em rất yêu quý nhân vật ông Tiên, mặc dù biết rằng nhân vật này chỉ là hư cấu nhằm làm cho câu chuyện thêm hấp dẫn, đóng vai trò phụ trợ cho nhân vật chính của toàn truyện. Nhưng đối với em nhân vật ông Tiên là niềm tin về một thế giới công bằng, người tốt ắt được thần, phật phù hộ, kẻ xấu ắt bị trừng trị, đúng với tư tưởng "Ở hiền gặp lành, ở ác gặp ác" mà em hằng tâm niệm bấy lâu.

Tả hình ảnh ông tiên theo trí tưởng tượng 13

Hình ảnh ông Tiên trong truyện cổ tích Tấm Cám gây cho em ấn tượng đặc biệt, em chỉ ước mong ngày nào đó mình cũng sẽ được gặp ông Tiên như thế cho thoả nỗi chờ mong. Rồi một đêm mùa đông gió lạnh, ngoài trời gió thổi gầm rú, cuộn tròn ấm áp trong chiễc chăn len, em đã được gặp ông Tiên trong giấc mơ của mình.

Lúc đó em nằm mơ thấy mình bị lạc vào rừng sâu, giữa màn đêm mịt mù không thấy đường mà bước. Xung quanh biết bao âm thanh ghê sợ, em đã lò dò thì bỗng một con trăn ở đâu lao tới nó quấn lấy người em, em cô sức vẫy vùng để chống cự, nhưng con trăn lớn quá nó siết chặt lấy em không thể nào thoát được. Em gào khóc thảm thiết kêu cứu nhưng xung quanh không có một ai, chỉ có tiếng cọp gầm dữ dội và tiếng cú kêu vì có mùi xác chết. Con trăn mỗi lúc một xiết chặt xương cốt bị bó lại đau nhức cổ họng nghẹt lại thở không được. Em nghĩ mình sắp chết đến nơi rồi. Con trăn chỉ cần xiết một vòng nữa là em bị tắt thở. Em đau đớn tuyệt vọng. Bỗng có một luồng sáng xuất hiện, một ông cụ cao lớn, đầu tóc bạc phơ, chòm râu trắng như cước dài tới chấm ngực, khuôn mặt hồng hào, đôi mắt hiền từ hiện ra. Ông bảo em:

– Con đừng sợ! Ta là Bụt xuống cứu giúp con đây.

Ông Bụt lấy cây gậy gõ vào đầu con trăn ba cái. Con trăn lập tức thả em ra và chạy vào rừng. Ông Tiên xoa đầu em, bao nhiêu đau đớn trong người lập tức tan biến. Ông bảo em:

– Bây giờ ta chưa thể đưa con về nhà được! Vì có một cậu bé đang gặp nguy hiểm ta phải đến cứu ngay. Mà để con lại đây một mình thì không được. Thôi con hãy đi cùng ta.

Em mừng quá, vội nói: “Cháu thích đi với ông lắm ạ!”

Ông lấy cây gậy gõ xuống đất một cái, lập tức một chú ngựa bạch hiện ra, ông đặt em lên lưng chú ngựa – ngựa lao vun vút, còn ông nâng mình bay trong không gian – đúng là phép Tiên kì diệu.

Tôi và ông đi đến đầm lầy nơi một cậu bé đang gặp nguy, cậu bé đi hái thuốc về cho mẹ, lỡ chân bị sa xuồng. Ông Bụt chỉ cần lấy gậy gõ xuống hai cái lập tức đất nơi cậu bé đứng đang nhão nhoét bỗng cứng lại. Cậu bé bước từ đầu đến chân bê bết bùn đất. Bàn tay ông Tiên khẽ chạm vào, tất cả bùn đất không còn dấu vết. Em và bạn ấy cùng cưỡi chung con ngựa bạch – ông Tiên bay ở phía trước, con ngựa bạch phi nước đại phía sau — Dáng ông khoai thai chậm rãi, chòm râu trắng bay trong gió, cả bộ y phục của ông cũng màu trắng nữa. Bay qua khỏi bìa rừng, tới con đường lớn ông Tiên dừng lại bảo em và cậu bé bị nạn:

– Ở đây không còn nguy hiểm nữa, các con có thể tự về nhà được rồi! Ông còn phải đi giúp đỡ những người khác!

Em và cậu bé hôn tạm biệt con ngựa bạch, cảm ơn ông Tiên, thoáng một cái ông và con ngựa đã biến mất. Em đang trong tâm trạng tiếc nuối ngẩn ngơ, thì bỗng có bàn tay ai đặt ở vai lay nhẹ. Em mở mắt mẹ đang đánh thức em.

– Sắp tới giờ đi học rồi đấy con trai!

Em rất vui vì mình đã có một giấc mơ thật đẹp, em mong ước có thêm những giấc mơ như thế nữa.

Tả hình ảnh ông tiên theo trí tưởng tượng 14

Vừa đọc xong tập truyện cổ tích, em ngủ khiếp đi lúc nào không hay. Trong mơ, em thấy mình bồng bềnh rồi lạc vào một sứ sở lạ kì.

Ồ, đẹp chưa kì! Trước mắt em là cảnh vật chưa từng thấy bao giờ. Mây trắng như tuyết sà thấp xuống la đà bên những phiến đá. Cạnh đó là vườn hoa đủ sắc màu rực rỡ. Hương thơm theo gió tỏa lan. Không có nắng những ánh sáng phát ra phiến đá tròn vẫn rực hồng cả khoảng không. Em đi vài bước nữa, một rừng hoa hiện lên cho em một cảm giác thật bất ngờ. Cơn gió thổi nhè nhẹ mang theo hương hoa, cỏ lạ. Chị Hồng, chị Huệ thật xinh xắn đang say sưa ngắm mình trong bầu trong khí yên tĩnh. Một tiếng nổ nhỏ làm em giật mình. Một đám mây nhỏ đang từ từ bay về phía em. Một ông lão phương phi hiện ra. Em chưa kịp cúi chào thì ông đã lên tiếng: "Chú bé đừng sợ! Ta là Bụt đây mà!" Thì ra, đây là vị tiên đã giúp anh Khoai có cây tre trăm đốt.

Trông Bụt thật hiền từ. Dáng ông nhẹ nhàng, thanh thoát. Ông khoác lên mình chiếc áo choàng trắng với những đường viền vàng óng. Tay ông cầm chiếc gậy trúc. Mỗi bước ông đi là mỗi cụm mây nhỏ vươn theo gót chân. Mái tóc ông bạc trắng. Chòm râu dài mềm mại. Em thích được nhìn vào mắt ông. Đôi mắt hiền từ mà sáng như sao. Ông đến sát bên em. Cả người ông toát lên một mùi thơm dịu nhẹ. Ông khẽ nói: "Cháu bé ngoan lắm, làm được nhiều việc tốt ta thưởng cho đóa hoa này!" Ông đưa tay vẫy nhẹ. Lạ thât! Đóa hoa từ từ bay đến bên em. Đóa hoa rực rỡ đủ màu. Ông dặn em cất kỹ đóa hoa này. Mỗi lần em làm được việc tốt hoa sẽ tỏa hương và mọi điều ước của em sẽ thành sự thật. Ông đưa tay vuốt nhẹ lên tóc em rồi theo làn mây biến mất.

Có tiếng gọi mẹ. Em tỉnh dậy. Thì ra, đó chỉ là giấc mơ. Nhưng em cứ nghĩ mãi về đóa hoa của ông Bụt. Làm nhiều việc tốt thì hoa sẽ tỏa hương và mọi điều ước sẽ thành. Em sẽ nghe theo lời Bụt.

Tả hình ảnh ông tiên theo trí tưởng tượng 15

Đọc truyện cổ tích, em rất thích thú khi thấy, trong lúc tuyệt vọng, những người tốt lại được Bụt hiện ra giúp đỡ. Em luôn khao khát một lần được gặp Người. Một đêm, em đã nằm mơ thấy Bụt hiện lên.
Khi học xong em thiếp đi lúc nào không biết. Trong giấc mơ, em thấy ông. Khó có thể đoán tuổi của Bụt: tám mươi, chín mươi hay là trăm tuổi? Dáng người hơi còng nhưng trông ông rất khỏe mạnh. Khuôn mặt ông đầy đặn và phúc hậu. Tuy tuổi tác đã cao nhưng nước da ông vẫn còn hồng hào như lứa tuổi thanh niên. Mái tóc bạc trắng như cước được búi lên tận đỉnh đầu và cài trâm vàng. Lông mày, lông mi và những chòm râu dài đến tận ngực cũng đều bạc trắng cả. Đôi mắt ông trong sáng như sao, hiền dịu như ánh trăng rằm luôn nhìn mọi người với vẻ trìu mến thân thương. Miệng ông luôn cười tươi để lộ ra những chiếc răng đen nhánh. Ông mặc quần áo thụng màu trắng, tay luôn chống cây gậy trúc. Từ xa, em thấy một chàng trai đang nói điều gì với ông. Em tiến lại gần nhưng không nói gì cả mà lặng lẽ nấp sau bụi tre. Anh chàng ấy nói: "Thưa ông, trước đây con đi làm thuê cho một nhà chủ. Con đã làm lụng vất vả, không quản khó nhọc và ông chủ đã hứa gả con gái mình cho con. Nhưng giờ thì lão định gả cô ấy cho một kẻ khác và bắt con vào rừng tìm được cây tre trăm đốt. Nhưng con tìm kiếm rất nhiều khu rừng mà không có cây tre nào trăm đốt...” Ánh mắt của ông Bụt lúc này sáng quắc, vẻ nghiêm nghị. Tiếng nói trầm ấm vang vang cất lên: "Con hãy chặt một trăm đốt tre rồi hô "khắc nhập" tức khắc sẽ có cây tre trăm đốt”. Anh làm như lời ông và đúng như vậy. Bụt còn dặn anh hô "khắc xuất", trăm đốt tre sẽ rời ra. Anh bó làm hai bó rồi gánh về nhà. Nhưng chỉ còn hai giờ nữa là lễ cưới bắt đầu rồi mà rừng lại lắm cây cối um tùm, đi làm sao cho kịp. Anh trai cày ngồi khóc và ông Bụt lại hiện ra. Ông lắc nhẹ cái phất trong tay. Một chiếc cầu vồng bảy sắc hiện ra bắc từ chân trời bên này sang chân trời bên kia. Anh chàng bước lên chiếc cầu, trông anh như con kiến càng đi trên một cành cây to lớn trên nền trời xanh. Em mải ngắm cầu vồng quá nên đã sơ ý làm gẫy một cành khô. Bụi đã biết em nấp sau bụi cây. Từng bước đi khoan thai, nhẹ nhàng ông tiến lại gần em và nói: "Cháu hãy ra đây!". Từ ống tay áo, ông lấy ra một quả cầu có thể nhìn thấy tất cả mọi việc đang diễn ra trên thế giới. Trong quả cầu em nhìn thấy chàng trai vừa nãy đã trừng trị lão chủ rất thích đáng và đã cùng cô gái sống hạnh phúc trọn đời. Thấy vậy, em liền hỏi ông: "Tại sao ông lại tốt như vậy?”. Ông trả lời: "Vì trời đã ban cho ông làm Bụt, ông phải giúp đỡ mọi người hoàn thành trọng trách đó”. Ông đã khuyên em: "Phải ăn hiền ở lành thì mai này sẽ gặp phúc đức, không được ăn ở độc ác vì sẽ gặp quả báo". Tỉnh dậy, em vẫn còn nhớ như in lời khuyên của Người.
Em rất yêu quý Bụt. Ông đúng như một quan toà xét xử công minh, trừng phạt kẻ ác, giúp đỡ người hiền lương.
 

Tả hình ảnh ông tiên theo trí tưởng tượng 16

 “Ôi, hay quá” Em trầm trồ sau khi đọc xong quyển truyện cây tre trăm đốt mà em mới mua hồi sáng. Bỗng một cơn gió hiu hiu thổi qua. Em ngáp một hơi dài, rồi từ từ gục xuống bàn, chìm đắm vào giấc ngủ say nồng.
Bỗng, một hào quang chói lọi làm em tỉnh giấc. Cái gì thế nhỉ? Em mở mắt ra. Trước mặt em là một cụ già khoảng tuổi ông ngoại em. Râu tóc bạc phơ, cưỡi làn mây trắng. Tay cầm cây gậy phép. Cụ mặc một chiếc áo trắng dài. Đưa đôi mắt hiền từ nhìn em, đôi mắt ấy như có thể nhìn xuyên qua tâm trí của mỗi con người để có thể cứu giúp mọi người qua sự đau khổ, đớn đau. Khắp người cụ như toả ra một thứ ánh sáng rất lạ, một thứ hào quang thần kì khiến ai cũng phải ngước nhìn, kính trọng. Em ngẩn người nhìn cụ rất lâu, trông cụ rất giống ông tiên trong câu truyện cổ tích em mới đọc. Như hiểu được ý em, cụ bảo, giọng đầm ấm, vang xa:
- Ta là ông bụt trong các truyện cổ tích đây.
Trời, thì ra em đang được gặp bụt, nhưng tại sao em lại gặp bụt nhỉ? Trong truyện cổ tích thì khi nào con người gặp khó khăn bụt mới hiện ra giúp đỡ. Mà em có chuyện gì khó khăn đâu? Thật là kì lạ!? Em đang suy nghĩ miên man thì bỗng bụt cười to, tiếng cười âm vang, giòn giã, chưa bao giờ em nghe một tiếng cười nào giòn đến thế, rồi bụt xoa đầu em :
- Con được gặp ta là do con bấy lâu nay ngoan ngoãn, học giỏi, làm vừa lòng cha mẹ, ai cũng khen nên ta thưởng cho con được tới đây để ta cho con một món quà đó mà.
Thật không thể tin được, em có được quà do bụt tặng. Quá vui mừng, em vội hỏi:
- Thế đó là quà gì ạ?
- Đó là 1 điều ước, thế con ước gì nào?
Sau một hồi suy nghĩ, em quyết định:
- Thưa, con muốn trở thành thiên tài ạ.
- Được thôi, hô biến.
Vừa nói, bụt vào chĩa chiếc gậy phép vào người em. Từ chiếc gậy tuôn ra bao nhiêu là những ngôi sao nhỏ. Những ngôi sao ấy bay quanh người em. Sao bay tới đâu, em lại có cảm giác lâng lâng đến đấy. Một lát sau, những ngôi sao ấy bay vào đầu em rồi biến mất. Xong, bụt thu chiếc gậy phép lại và bảo:
- Giờ con đã trở thành thiên tài rồi đấy!
Giờ mình đã thành thiên tài rồi ư? Phải khoe với mọi người mới được! Nhưng chưa kịp khoe thì bỗng “Thăng ơi, dậy đi, sao lại ngủ gật thế này?” Em giật mình tỉnh giấc, bụt bất ngờ biến mất. Thì ra đó chỉ là một giấc mơ.
Tỉnh dậy rồi mà em vẫn còn luyến tiếc giấc mơ đó, nếu mẹ kêu em dậy muộn một chút thì em có thể tận hưởng cái cảm giác thiên tài đó rồi. Bỗng, một ý nghĩ loé lên trong em, em tự nhủ: “Từ giờ mình phải có gắng học thật chăm mới được, biết đâu giấc mơ sẽ trở thành hiện thực. Biết đâu đấy…”

“Ôi, hay quá” Em trầm trồ sau khi đọc xong quyển truyện cây tre trăm đốt mà em mới mua hồi sáng. Bỗng một cơn gió hiu hiu thổi qua. Em ngáp một hơi dài, rồi từ từ gục xuống bàn, chìm đắm vào giấc ngủ say nồng.
Bỗng, một hào quang chói lọi làm em tỉnh giấc. Cái gì thế nhỉ? Em mở mắt ra. Trước mặt em là một cụ già khoảng tuổi ông ngoại em. Râu tóc bạc phơ, cưỡi làn mây trắng. Tay cầm cây gậy phép. Cụ mặc một chiếc áo trắng dài. Đưa đôi mắt hiền từ nhìn em, đôi mắt ấy như có thể nhìn xuyên qua tâm trí của mỗi con người để có thể cứu giúp mọi người qua sự đau khổ, đớn đau. Khắp người cụ như toả ra một thứ ánh sáng rất lạ, một thứ hào quang thần kì khiến ai cũng phải ngước nhìn, kính trọng. Em ngẩn người nhìn cụ rất lâu, trông cụ rất giống ông tiên trong câu truyện cổ tích em mới đọc. Như hiểu được ý em, cụ bảo, giọng đầm ấm, vang xa:
- Ta là ông bụt trong các truyện cổ tích đây.
Trời, thì ra em đang được gặp bụt, nhưng tại sao em lại gặp bụt nhỉ? Trong truyện cổ tích thì khi nào con người gặp khó khăn bụt mới hiện ra giúp đỡ. Mà em có chuyện gì khó khăn đâu? Thật là kì lạ!? Em đang suy nghĩ miên man thì bỗng bụt cười to, tiếng cười âm vang, giòn giã, chưa bao giờ em nghe một tiếng cười nào giòn đến thế, rồi bụt xoa đầu em :
- Con được gặp ta là do con bấy lâu nay ngoan ngoãn, học giỏi, làm vừa lòng cha mẹ, ai cũng khen nên ta thưởng cho con được tới đây để ta cho con một món quà đó mà.
Thật không thể tin được, em có được quà do bụt tặng. Quá vui mừng, em vội hỏi:
- Thế đó là quà gì ạ?
- Đó là 1 điều ước, thế con ước gì nào?
Sau một hồi suy nghĩ, em quyết định:
- Thưa, con muốn trở thành thiên tài ạ.
- Được thôi, hô biến.
Vừa nói, bụt vào chĩa chiếc gậy phép vào người em. Từ chiếc gậy tuôn ra bao nhiêu là những ngôi sao nhỏ. Những ngôi sao ấy bay quanh người em. Sao bay tới đâu, em lại có cảm giác lâng lâng đến đấy. Một lát sau, những ngôi sao ấy bay vào đầu em rồi biến mất. Xong, bụt thu chiếc gậy phép lại và bảo:
- Giờ con đã trở thành thiên tài rồi đấy!
Giờ mình đã thành thiên tài rồi ư? Phải khoe với mọi người mới được! Nhưng chưa kịp khoe thì bỗng “Thăng ơi, dậy đi, sao lại ngủ gật thế này?” Em giật mình tỉnh giấc, bụt bất ngờ biến mất. Thì ra đó chỉ là một giấc mơ.
Tỉnh dậy rồi mà em vẫn còn luyến tiếc giấc mơ đó, nếu mẹ kêu em dậy muộn một chút thì em có thể tận hưởng cái cảm giác thiên tài đó rồi. Bỗng, một ý nghĩ loé lên trong em, em tự nhủ: “Từ giờ mình phải có gắng học thật chăm mới được, biết đâu giấc mơ sẽ trở thành hiện thực. Biết đâu đấy…”

Tả hình ảnh ông tiên theo trí tưởng tượng 17

Kho tàng truyện cổ dân gian Việt Nam có rất nhiều nhân vật quen thuộc, gần gũi nhưng có lẽ hình ảnh ông tiên đã để lại cho em những ấn tượng sâu sắc khó quên nhất. Chính vì thế, nên một hôm, đang thiu thiu nghe bà kể chuyện “Ngày xửa ngày xưa...”, em thiếp đi lúc nào không hay. Và, thật tuyệt vời, trong giấc mơ em được gặp...ông tiên trong câu chuyện “Cây tre trăm đốt”.

Trong giấc mơ, em thấy anh trai cày đang chạy vội vào rừng, tìm chặt cây tre trăm đốt để được cưới cô con gái bá hộ. Tìm mãi không thấy mới biết lão bá hộ lừa mình, anh oà khóc nức nở.  Bỗng lúc đó, một làn khói trắng toả ra che lấp cả mặt trời chói chang. Đằng xa, một ông bụt đầu tóc bạc phơ bắt đầu hiện ra. Ông có khuôn mặt hình chữ điền trông rất hiền lành và vầng trán cao chứa đầy những nếp nhăn hằn sâu đến lạ. Phía sau khoé mắt hình chân chim là đôi mắt to tròn, luôn ánh lên một cái nhìn nhân hậu. Nằm cân đối giữa hai gò má đồi mồi đã nhăn nhúm đi nhiều là một chiếc mũi cao cao nhưng ửng đỏ như người say rượu. Hàm răng của ông đều như hạt bắp, nằm ẩn sau đôi môi đầy đặn, hồng hào. Nhưng điều khiến ông trông thật gần gũi là hàm râu dài đến ngực và cũng trắng trẻo một mầu. Tất cả tạo cho ông một cái nhìn tuy đơn sơ như những cụ già Việt Nam nhưng lại là người giàu lòng nhân hậu, sẵn sàng giúp đỡ những ai gặp khó khăn, nguy hiểm. Ông khoác trên mình một chiếc áo trắng tinh luôn óng ánh dưới những tia nắng mặt trời và được tô điểm bằng những hình vẻ lân, phụng. Tay ông dài dài, nếp da đã nhăn nheo, cằn cỗi lại lấm tấm đồi mồi, lúc nào cũng phe phẩy cây phất trần trắng xoá như  mái tóc cuả mình. Chân ông cao cao, khiến ông đã già nhưng bước đi vẫn còn nhanh nhẹn.

Thấy anh trai cày ngồi khóc, ông bước đến cất một tiếng cười lớn. Tiếng cười lan rộng và xa đến mọi ngóc ngách của khu rừng. Rồi với ánh nhìn cảm thông, giọng nói trầm ấm,nhẹ nhàng, ông hỏi: “Tại sao con khóc?”. Anh trai cày mếu máo kể lại hết mọi việc cho ông tiên nghe. Sau một hồi trầm ngâm nghĩ ngợi, ông bảo anh trai cày đem một trăm đốt tre về và xếp thành một hàng dài. Thế rồi ông bắt đầu làm phép. Ông phất qua lại cây phất trần, mỗt lần là một làn gió mạnh bắt đầu thổi đến, cuốn phăng tất cả những lá cây rơi rụng trên đường. Thế rồi sau đó, ông hô: “Khắc nhập. Khắc nhập”. Tiếng hô thật ôn tồn mà nghe đầy quyền năng. Thật kì lạ, những đốt tre bắt đầu bị hút vào với nhau tạo thành một “Cây tre trăn đốt” . Một lần nữa, ông lại cất tiếng cười vang vọng cả núi rừng. Anh trai cày chưa kịp cảm ơn thì ông tiên đã hoá phép biến ra một làn khói trắng rồi biến mất.

Sau đó, em lại thấy ông tiên bất ngờ đến bên em và bảo đi cùng ông giúp đỡ những người khó khăn bất hạnh. Em vô cùng sung sướng khi thấy mình đang bay lơ lửng trên không trung, dưới chân là những đám mây ngũ sắc bồng bềnh. Ông cùng em bay xuống bên cạnh một chú bé đang ngồi buồn thiu. Sau khi biết hoàn cảnh mồ côi cha mẹ, muốn đi học lại không có tiền, ông liền hóa phép biến ra sách vở và một ít tiền để giúp chú bé. Thật vui khi nhìn những giọt nước mắt hạnh phúc của chú bé đáng thương. Với cây phất trần, ông hóa phép giúp rất nhiều người. Nhưng ông chỉ giúp những ai thật sự bất hạnh mà sống tốt hiền lành. Và, không hiểu sao khi đem niềm vui và hạnh phúc đến cho người khác mình lại có cảm giác hạnh phúc vui tươi như thế.

Đang mơ màng bỗng giật mình khi nghe tiếng mẹ gọi. Ồ, thì ra chỉ là một giấc chiêm bao. Giấc mơ đẹp ấy đã cho em cảm nhận nhiều điều. Ông tiên chính là hình ảnh của cuộc sống “Ở hiền gặp lành”. Em tự nhủ với lòng mình là sẽ học thật giỏi để mai này lớn lên trở thành một người có thể giúp đỡ những số phận khó khăn, bất hạnh.

Tả hình ảnh ông tiên theo trí tưởng tượng 18

Tuổi thơ của tôi trôi qua êm đềm trong những câu chuyện cổ tích của bà, của mẹ. Ở đó, có cô Tấm hiền lành, có anh Khoai chăm chỉ. Nhưng có lẽ nhân vật để lại cho tôi ấn tượng nhất là Ông Tiên - cụ già tốt bụng với nhiều phép màu và tôi đã có dịp được gặp ông.

Đó là vào một đêm không trăng, không sao. Trời tối đen như mực. Tôi bị lạc vào một khu rừng rất um tùm, rậm rạp. Hình như xung quanh không có ai cả. Chỉ nghe thấy tiếng côn trùng rả rích trong các lùm cây và tiếng hú của bầy sói hoang trên đỉnh núi đằng xa. Bỗng nhiên một tia sáng xuất hiện trên bầu trời và trên tia sáng đó, một cụ già râu tóc bạc phơ đang cưỡi một đám mây mà bọn trẻ chúng tôi thường gọi là “cân đẩu vân”. Tôi đoán đây là một ông tiên. Ông tiên này chắc cũng trạc tuổi ông nội tôi, khoảng 70 tuổi. Ông có một bộ râu rất đẹp, trắng như cước và dài đến tận rốn. Mái tóc cũng trắng không kém và được búi củ hành như các cụ ngày xưa. Vầng trán ông cao. Đôi mắt tinh anh ông dùng để nhìn xuống thế gian xem có ai nghèo, ai khổ thì đến giúp. Khuôn mặt ông hiền từ, phúc hậu. Ông mặc một bộ quần áo trắng như mây khói, đi cùng với nó là đôi giày với cây gậy phất trần. Như có cảm giác được gặp lại ông nội mình, đánh bạo tôi tiến lại gần ông và lí nhí “Cháu chào ông ạ !” Như hiểu được tôi đang nghĩ gì. Ông tiên cười hiền lành nói: “Ta không phải là ông nội của con đâu. Ta là ông tiên trong truyện “Cây tre trăm đốt” đây. Ta đã dùng phép thuật để giúp anh Khoai trừng trị tên địa chủ độc ác và cưới được vợ. Ta còn giúp rất nhiều người, đó là những người bất hạnh phải chịu nhiều áp bức, bất công. Đó là nhiệm vụ của ta đấy con ạ !” Tôi nói với ông là cũng rất muốn giúp đỡ những người kém may mắn, những mảnh đời tội nghiệp cần đến bàn tay của ông và nhờ ông nhắn với ông nội tôi rằng: “Tôi rất nhớ ông và sẽ cố gắng học thật giỏi, luôn ngoan ngoãn để ông dưới suối vàng được yên lòng”. Ông tiên cười và hứa sẽ thực hiện những điều tôi mong muốn. Xong rồi ông đưa tôi ra khỏi khu vườn đó và biến mất.

“Thôi ! Dậy đi ông tướng ! Ông tướng mơ gì mà mặt vui thế ? Dậy đi học nhanh lên ! Sắp trể rồi !” Mẹ tôi kéo tôi về với hiện tại. Mặc dù hơi tiếc vì chưa nói chuyện được nhiều với tiên ông nhưng qua giấc mơ này, tôi càng yêu quý ông hơn, dù trong tâm trí tôi vẫn luôn tự hỏi: Có thật là có tiên ông không nhỉ ? Nhất định chiều về tôi sẽ kể cho mẹ nghe.

Tả hình ảnh ông tiên theo trí tưởng tượng 19

Trong những người em gặp em thấy có một ông cụ với mái tóc bạc phơ búi tóc lại và cụ lại có đôi mắt to, tròn nhìn hết được cả thế gian. Em đứng lại và chào ông “Cháu chào ông!”. Ông quay ra mỉm cười và chào lại em “Ông chào cháu! Cháu thật là ngoan và lễ phép” . Em mạnh dạn hơn và hỏi “Ông có phải là ông Tiên không?” Thế rồi ông khẽ mỉm cười và gật đầu.

Em quan sát thấy ông có một đôi mắt thặt sáng và cũng rất hiền hậu, nhân từ như chính con người ông vậy. Ông Tiên mà tôi gặp này lại có được một chùm râu như cũng thật dài, chùm râu như cũng bạc trắng nữa và da dẻ của ông lúc nào cũng hòng hào thật đẹp nữa. Ông tiên được biết đến chính là người hay đi giúp đỡ người khác. Đúng lsuc đó ở dưới nhân gian có một cậu bé đnag khóc nức nở, ông vén màn mây ra và hỏi em “Cháu có muốn đi giúp bạn nhỏ kia không?”. Em không ngần ngại gì mà trả lời ông ngay “Cháu có ạ!” Thế rồi ông cũng em cỡi may đi xuống và em như nhớ ra cứ mỗi lần ông xuất hiện là em cũng thấy đực lại có những đám khói trắng xoá ở đâu hiện ra. Em như liên tưởng ngay được đó chính là phép "cân đẩu vân" giống với Tôn Ngộ Không vậy. Xung quanh ông tiên lúc này đây thì em nhận thấy được lại có được những luồng ánh sáng có thể soi sáng cả thế gian nữa. Ông tiên thường thường mặc bộ quần áo màu vàng, đôi guốc mộc trông giản dị và nhì ông cũng thật gần gũi nữa. Ông và em xuống đến bên cậu bé đang khóc kia và cũng hỏi câu ông vẫn hay hỏi “Làm sao con khóc?” Cậu bé mếu máo thưa “Con bị lạc mất mẹ, sang nay con và mẹ đi chợ nhưng đông quá, con lại ham chơi ên giờ không thấy mẹ đâu”. Ông tiên cười hiền từ và biến phép như có một tấm gương hiện ra và ông hỏi “Con hãy nhìn vào đây, kia có phải mẹ con không? Ta nhìn thấy mẹ con đang chạy đi tìm con khắp chỗ đó, lần sau không được ham chơi con nhé! Mẹ con đang chạy đến đây rồi, đừng đi đâu cả” Cậu bé mừng rỡ chưa kịp cám ơn ông thì ông đã kéo em đi bay lên trời. Em vẫn cố ngoái lại nhìn thì cậu bé đã tìm thấy mẹ và hai mẹ con ông nhau khóc vì hạnh phúc.

Em thật vui và cũng cảm phục ông tiên vì ông thật tốt bụng biết bao nhiêu. Em cũng luôn luôn coi ông như ông ruột của em nữa hai người đều thân thiện và luôn giúp đỡ người khác. Đang mê man tiếng chuông đồng hồ báo thức đã kêu, đánh thức em đi học. Em chợt nhận ra đó là giấc mơ, trong giấc mơ em đã gặp được ông tiên thật hiền từ. Em như vừa lưu luyến vừa tiếc giấc mơ gặp ông tiên, hi vọng một ngày nào đó em có thể gặp ông tiên trong đời thực, em sẽ làm thật nhiều việc tốt để mong ngày đó sẽ thành hiện thực.

Tả hình ảnh ông tiên theo trí tưởng tượng 20

Mỗi câu chuyện cổ tích được lưu giữ giống như người xưa giữ lửa và truyền lửa. Trong thế giới cổ tích đó, tôi thích nhất là nhân vật ông Bụt bởi ông là hiện thân của những phép thuật và là người biến mong ước trở thành hiện thực.

Ông Bụt rất ít xuất hiện nhưng ông luôn có mặt kịp thời để giúp những người nghèo khổ. Trong làn khói huyền ảo sắc màu, ông thường hiện ra nhân từ và phúc hậu. Khắp người ông toả những vầng hào quang chói loà như chiếu những tia hi vọng cho những con người bất hạnh. Dáng ông đạo mạo khoan thai. Em rất thích đôi mắt của ông. Ông có đôi mắt sáng ngời toát lẽn vẻ bao dung. Đôi mắt thần kì dẫn đường chỉ lối cho người nghèo khổ đến được giàu sang, người bất hạnh tìm được hạnh phúc. Ông có mái tóc và chòm râu bạc trắng, trắng hơn cả những áng mây mà ông cưỡi, vầng trán ông cao rộng, điểm những nếp nhăn. Nhưng đó không phải là dấu hiệu của tuổi già mà thể hiện sự trường thọ của ông. Ông khoác trên mình một chiếc áo trắng tinh óng ánh, toả ra những ánh sáng như những tia nắng mặt trời và được tô điểm bằng những hình thêu long phượng diệu kì. Ông luôn mang theo mình cây phất trần và với những câu thần chú kì diệu. Từ cây phất trần đó hiện ra váy áo rực rỡ cho cô Tấm mặc đi dự hội, cây bút thần cho Mã Lương vẽ giúp ích cho người dân nghèo,... Và với giọng nói trầm ấm, đầy hiền từ, ông đã chia sẻ những khó khăn với người nghèo khổ, bất hạnh.

Trước mắt tôi như hình dung ra hình ảnh anh Khoai trong truyện “Cây tre trăm đốt” đang ngồi khóc vì không biết làm thế nào tìm được cây tre như phú ông yêu cầu. Kia rồi, ông Bụt đã xuất hiện trong làn mây sáng và nhẹ nhàng, trầm ấm hỏi anh: “Tại sao con khóc?”. Sau khi nghe anh Khoai kể lại truyện, ông nhẹ nhàng phẩy cây phất trần thần kì của mình. Tức thì một làn gió mạnh bắt đầu thổi, cuốn phăng tất cả lá cây bên đường. Một vầng hào quang xuất hiện sau ông. Ông hô: “Khắc nhập! Khắc nhập”. Tiếng hô dõng dạc và đầy quyền năng. Kì lạ chưa, những đốt tre bỗng bị hút vào nhau tạo thành một cây tre trăm đốt. Anh Khoai chưa kịp cảm ơn thì ông Bụt đã quay người hoá thân thành làn khói trắng và dần biến mất. Ông Bụt xưa nay vẫn thế, ông giúp đỡ mọi người nhưng chẳng bao giờ đòi trả ơn.

Ông Bụt đúng là người có tấm lòng nhân hậu và bao dung xiết bao. Ông đã giúp đỡ biết bao nhiêu người nghèo khổ. Ông đã đem lại công lí cho cuộc sống. Ông đã biến những giấc mơ trong cuộc sống trở thành hiện thực.

Em mong rằng một ngày nào đó em sẽ được gặp ông Bụt thực sự, để gửi cho ông mong ước về hoà bình và sự ấm no của thế giới, giúp những người nghèo vượt lên số phận như các nhân vật cổ tích.