Tả cái trống trường em 1
"Tùng... tùng... tùng" âm thanh rộn rã của tiếng trống phát ra từ đâu đó đã gợi em nhớ đến hình ảnh của cái trống trường em. Cái trống được đặt trên cái giá gỗ vững chắc, bên hành lang của văn phòng nhà trường.
Đó là một chiếc trống lớn, to gần bằng chiếc lu đựng nước, sơn màu đỏ thắm. Hai mặt trống được làm bằng da trâu, dày và nhẵn bóng, căng rất phẳng phiu. Viền xung quanh mặt trống là một hàng chốt bằng đinh rất chắc chắn. Tang trống là những thanh gỗ mỏng cong, ghép khít và dính chặt với nhau bằng một lớp keo rắn chắc. Ngang lưng trống có thắt hai cái đai bằng mây bện, có quang dầu cẩn thận, trông rất oai vệ. Cây dùi dài cỡ bốn tấc, hình tròn, bằng gỗ được đặt ở bên cạnh trống.
Tiếng trống thật oai nghiêm. Nó có sức mạnh thúc giục chúng em nhanh chân đến lớp. Giờ ra chơi, tiếng trống như rộn rã reo vui, nó mời gọi chúng em ra sân nô đùa thỏa thích, nó như nhắc nhở chúng em tham gia tập thể dục nhịp nhàng. Đến giờ tan học, tiếng trống ngân vang một điệu khác, giòn hơn, hấp dẫn hơn. Mỗi khi nghe tiếng trống, ai nấy đểu trở nên nghiêm trang.
Tiếng trống ấy có lúc như âm vang tiếng trống trận oai hùng của cha ông thuở nào, có lúc lại tưng bừng, rộn rã như tiếng trống hội mùa, giỗ tổ nơi làng quê. Tiếng trống như nhắc nhở thầy trò dạy tốt, học tốt. Theo tiếng trống ấy, chúng em bước vào năm học mới. Theo tiếng trống ấy, chúng em bước vào mùa hè vui chơi thoải mái. Suốt những năm học, bác trống luôn là người bạn thân thiết của chúng em.
Hè đã đến, xin tạm chia tay với bác trống thân yêu. Mấy tháng hè, chắc bác rất buồn bã vì phải nằm im trên giá, ngắm nhìn sân trường vắng lặng với những xác phượng đỏ rơi trên thảm cỏ xanh. Khi còn đang học thì chỉ mong hè đến, nhưng hè tới, mới nghỉ vài ba bữa, chúng em lại mong chóng đến ngày được gặp bác trống, nghe cái giọng trầm ấm quen thuộc của bác và gặp lại đông đủ thầy cô, bạn bè vui biết bao nhiêu.
Tả cái trống trường em hay nhất 2
Là học sinh, chắc hẳn là không ai còn xa lại cái trống trường. Em cũng vậy, từ khi học lớp một đến giờ, em đã biết rất rõ về cái trống trường. Nó gần như là biểu tượng, hình ảnh của trường học.
Cái trống có mặt ở trường của em không biết đã bao nhiêu năm rồi, bác bảo vệ nói nó cũng phải ít nhất là mười hai năm vậy mà nó vẫn còn rất tốt. Trống cao gần bằng cậu học sinh lớp bốn. Thân tròn to và được đặt trên một chiếc kệ gỗ. Ba đứa học sinh nhỏ ôm mới đủ để ôm vòng quanh trống. Hai bề mặt trống là hai lớp da trâu hoặc da bò dày, nhẵn thín màu vàng ngà hơi cũ. Mặt trống nhìn tựa như bề mặt nồi tráng bánh cuốn.
Bao quanh mặt trống là hai thanh gỗ dẹp mỏng, sơn viền đỏ vàng, được đóng đinh tre gắn liền với thân trống. Thân trống được ghép những mảnh gỗ chắc chắn, sơn màu đỏ thắm, phình to ở giữa. Chỗ ấy được gọi là bụng trống. Bao quanh bụng trống là một vành đai do hai cây mây bện xoắn vào nhau lớn bằng hai ngón tay cái. Nhìn từ xa bác trống như được mang chiếc thắt lưng giản dị, dân dã.
Thường lệ, trước giờ vào học, bác bảo vệ cần chiếc dùi trống bằng gỗ dài khoảng cả cánh tay em để nện lên mặt trống. Lúc đầu, bác đánh chậm, nhỏ càng về sau nhịp tay bác càng nhanh, càng mạnh và dồn dập. Ấy là lúc trống run lên và phát ra không trung những âm thanh kì lạ: "tùng! tùng! tùng!” Trống trường chỉ vang lên vào những giờ phút đáng ghi nhớ: bước vào đầu năm học mới, bắt đầu mỗi tiết học, giờ nghỉ giải lao, giờ ra chơi và cả lúc bế giảng.
Những lúc đi học trễ, nghe tiếng trống trường dồn dập, em rảo bước nhanh hơn. Có khi đang bí bài, nghe tiếng trống báo hết giờ, em mừng hả hê. Ngược lại, đôi khi đang vui đùa cùng các bạn ở sân trường, trống lại vang lên báo giờ học, ai cũng tiếc rẻ. Một lần hè đến, nghe trống trường báo hiệu bế giảng năm học, lòng chúng em lại xao xuyến bâng khuâng, buồn vui lẫn lộn.
Trống trường thực sự là bạn đồng hành của đời học sinh chúng em. Mai đây, chúng em lớn lên, có đi bất cứ nơi đâu trên đất nước song mãi mãi tiếng trống trường vẫn bập bùng lên bao kỉ niệm.
Tả cái trống trường em 3
Vậy là một năm học nữa lại kết thúc rồi, chúng em chia tay thầy cô bè bạn để về nghỉ hè hai tháng. Em sẽ rất nhớ chiếc bảng đen, chiếc cửa sổ, viên phấn trắng và cả chỗ ngồi thân quen. Đặc biệt điều mà làm em nhớ nhất lại chính là tiếng trống trường.
Cái trống trường em được đặt ở hành lang khu hiệu bộ. Cái trống to lắm ,phải mấy người ôm mới hết được. Thân trống được làm bằng lớp gỗ chắc chắn, sơn màu đỏ tươi trông thật đẹp mắt. Thân trống phình to ở giữa nhìn béo béo ngộ nghĩnh lắm. Mỗi lần nhìn vào chiếc trống em lại tưởng tượng đến một anh to béo, lực lưỡng.
Hai bên bề mặt trống có hình tròn, nhẵn lì và được làm bằng lớp da trâu rất khỏe. Bởi vậy đã bao năm nay dù gõ mạnh thế nào cũng không thể chọc thủng được. Bên trong chiếc trống rỗng không có gì cả. Chính khoảng không gian trống rỗng bên trong đã giúp tiếng trống kêu thật to mỗi ngày, để các lớp học trên tầng hai tầng ba cũng có thể nghe được.
Trống được đặt trên giá làm bằng gỗ xà cừ chắc chắn và vững chãi.Cái trống cũng như một chiếc đồng hồ. Mỗi sáng tới trường chúng em lại được nghe tiếng trống rộn rã, vui tươi báo hiệu bắt đầu một buổi học mới. Tiếng trống cất lên cũng báo hiệu giờ ra chơi đã đến. Rồi mỗi khi tan trường trống cũng lại vang lên liên hồi đều báo hiệu cho tất cả mọi người biết đã hết giờ.
Có lúc em thầm nghĩ, không biết bác trống có mệt mỏi không nhỉ? Ngày nào bác cũng làm việc nhiều lắm mà. Rồi hè đến, tất cả thầy cô và học sinh ở nhà, bác trống có buồn không? Em yêu và thích nghe tiếng trống nhất là phút giây khai trường. Thầy hiệu trưởng lên đánh những tiếng trống đầu tiên của năm học mới hòa cùng tiếng thơ: “Các em ơi trống trường đã điểm, một năm học mới nhiều niềm vui bắt đầu…”. Những khi ấy lòng em lại rạo rực háo hức vô cùng, háo hức chào đón năm học mới với thật nhiều điều thú vị.
Vậy đấy, với mọi người có thể tiếng trống thật bình thường, thật vô tri vô giác. Nhưng đối với em lại thật thân thương đến lạ kỳ. Em yêu trống trường em. Mong sao mùa hè này qua nhanh để em lại được tới trường lắng nghe tiếng trống rộn rã.
Tả cái trống trường em 4
Trường là nơi cho học sinh học tập kiến thức và học cách làm người có ích cho xã hội, mỗi ngày đến trường là một niềm vui. Sau những giờ học tập vất vả, chúng em lại được giải lao, cứ đến giờ là tiếng trống trường em cất lên báo hiệu giờ giải lao đã đến. Vì vậy em rất quý cái trống trường em.
Cái trống trường được đặt ở trước cửa lớp em vì lớp em là lớp đầu tiên. Mỗi khi đi vào lớp là em phải đi qua cái trống nên em có rất nhiều ấn tượng, nó đã tạo ra cho em biết bao nhiêu kỉ niệm vui buồn cũng như gắn liền với thời tuổi học trò của em. Mặt của trống là hình tròn. Trống với vỏ hình trụ được mở ở một đầu. Trống được dùng da phủ trên một mặt kín. Trống có hai đầu bao gồm cả hai đầu của một vỏ hình trụ, với một lỗ nhỏ nằm giữa hai đầu.
Chiều cao của trống bằng cậu học sinh lớp em, thân hình của nó thon thon, tròn tròn. Chân của trống được thiết kế chắc chắn để đặt trống lên. Mỗi khi vào lớp là bác bảo vệ lại gõ: "tùng, tùng, tùng", rồi đến những giờ giải lao chúng em lại nghe thấy tiếng trống. Khi gõ vào mặt trống nó vang lên và độ đàn hồi của trống rất tốt nó có thể vang vọng đến toàn trường.
Bề mặt của trống được làm bằng da trâu chắc chắn, quanh miệng trống được quấn một băng dính màu đỏ. Cái gõ trống thì được thiết kế một đầu nhọn hơn để gõ vào mặt trống, hình dạng của trống như một hình khối cầu, tròn tròn và màu sắc thì rất lung linh. Trống được sơn màu đỏ thắm. Hai mặt trống được làm bằng da trâu, dày và nhẵn bóng, căng rất phẳng phiu. Viền xung quanh mặt trống là một hàng chốt đinh rất chắc chắn.
Tang trống là những thanh gỗ mỏng cong, ghép khít và dính chặt với nhau bằng một lớp keo rắn chắc. Ngang lưng trống có thắt hai cái đai bằng mây bện, có quang dầu cẩn thận, trông rất oai vệ. Cây dùi dài cỡ bốn tấc, hình tròn, bằng gỗ được đặt ở bên cạnh trống, chỉ khi nào sắp tới giờ là bác bảo vệ lại đi lên và cầm chiếc dùi đó gõ trống để báo hiệu cho học sinh và giáo viên .
Em rất yêu quý chiếc Trống trường em nó là người bạn gắn liền với em trong quãng đời tuổi thơ và cắp sách tới trường.
Tả cái trống trường em hay nhất 5
Sau những giờ học tập vất vả chúng em lại được giải lao, cứ đến giờ là tiếng trống trường em cất lên báo hiệu giờ giải lao đã đến. Vì vậy em quý cái trống trường em giống như một người bạn hiền.
Đó là chiếc trống to khoảng bằng cái lu lớn. Mặt của trống hình tròn. Trống được sơn màu đỏ thắm. Hai mặt trống được làm bằng da trâu, dày và nhẵn bóng, rất căng và phẳng. Viền xung quanh mặt trống là một hàng chốt đinh rất chắc chắn. Thân trống hình trụ, hai đầu trống được làm từ những thanh gỗ mỏng cong, ghép khít và dính chặt với nhau. Ngang lưng trống có thắt hai cái đai bằng mây bện, có quang dầu cẩn thận, trông rất oai vệ. Chân của trống được thiết kế chắc chắn để đặt trống lên. Cây dùi dài cỡ hai gang tay người lớn, hình tròn, bằng gỗ được đặt ở bên cạnh trống, chỉ khi nào sắp tới giờ là bác bảo vệ lại đi lên và cầm chiếc dùi đó gõ trống để báo hiệu cho học sinh và giáo viên nghỉ.
Vào đầu giờ học tiếng trống vang lên “tùng tùng tùng” như một âm thanh giục giã mọi người hãy nhanh chóng vào lớp để chuẩn bị cho một ngày học mới hiệu quả.
Vào cuối giờ trống vang lên một hồi dài “tùng tùng tùng … tùng” làm mọi người cảm thấy nhẹ nhõm sau một ngày học tập căng thẳng. Vào những ngày thi âm thanh tiếng trống nghe thật nghiêm trang và hồi hộp. Nhìn bác trống ít nói là thế nhưng luôn làm việc nghiêm túc và đúng giờ. Những khi rảnh rỗi, bác nằm nghỉ hoặc ngắm dòng thời gian trôi.
Cứ thế, bác trống gắn bó với nhà trường, thầy cô và các bạn học sinh. Bác chứng kiến bao kỉ niệm của tuổi học trò và những thành tích được trao dưới sân trường. Dù mai này rời xa mái trường, nhưng hình ảnh của bác trống trường vẫn in đậm trong tâm trí em.
Tả cái trống trường em 6
Suốt những năm tháng ngồi trên ghế nhà trường cấp 1, khi sắp phải rời xa nơi đây để bước sang một chặng đường mới. Em chợt thấy có nhiều cảm xúc với bác trống trường em nằm im lìm quanh năm ở một góc sân.
Có lẽ chiếc trống trường là hình ảnh quá quen thuộc đối với mỗi ngôi trường, với từng bạn học sinh. Chiếc trống trường là người bạn thân thiết, là “chiếc đồng hồ báo thức” đến giờ vào học, đến giờ ra chơi và đến giờ ra về. Tiếng trống trường không nói, nhưng em biết rằng nó luôn yêu quý từng thế hệ học sinh.
Trống trường được làm bằng gỗ, đóng đinh từng tấm ván mỏng lại với nhau nhưng bên trong thì rỗng tuếch. Vì bên trong rỗng thì tiếng kêu của nó mới kêu vang và xa hơn. Thường thì gỗ sẽ có màu nâu nhạt, trống trường thường đi liền với dùi trống. Đây là hai thứ bất di bất dịch, luôn gắn liền với nhau vì có dùi trống thì mới có thể cất lên thành tiếng được. Mặt trống được làm bằng da trâu rất mịn và chắc chắn. Khi sờ vào đó em thấy nó mềm và mịn, lúc dùi trống gõ vào thì mặt trống lõm xuống một chút và bật ra âm thanh lớn.
Chiếc trống trường rất to, phải hai bạn học sinh ôm mới xuể, vì nó phình ở bụng, còn hai đầu lại thu nhỏ lại. Tiếng kêu của mặt trống em nhẹ hơn khi gõ vào xung quanh trống. Chiếc trống trường nằm trên một cái kệ và được bác bảo vệ đặt ở một góc sân. Quanh năm suốt tháng nó chỉ nằm đó, im lìm, khi nào đến giờ ra chơi, ra về thì nó mới kêu lên một hồi dài. Mặc dù quanh năm bình lặng nhưng hầu như bạn học sinh nào cũng yêu quý chiếc trống trường, vì nó gắn liền với những tiết học.
Hơn hết tiếng trống trường chính là mở màn cho một năm học mới nhiều thành công hơn nữa. Vào lúc khai giảng, bác trống trường được trang trí hoa văn rất đẹp để đồng hành với chúng em trong năm học mới. Khi mùa hè đến, bác nằm im lìm bên những cây phượng già, hoa rụng lả tả. Chúng em chia tay bác về với gia đình thân yêu. Có lẽ lúc đó bác trống cũng được nghỉ hè. Em cứ có cảm giác bác buồn khi phải chia xa từng thế hệ học trò.
Em rất yêu quý bác trống trường và dù sau này có rời xa mái trường em vẫn luôn nhớ về bác như một người bạn cũ.
Tả cái trống trường em 7
Một trong những hình ảnh huyền thoại của bất cứ ngôi trường nào là chiếc trống trường. Chiếc trống trường trang nghiêm nằm yên trên sảnh lớn nhà trường luôn là vẻ đẹp của ngôi trường – ngôi nhà thứ hai của hàng ngàn học sinh.
Chiếc trống trường là vật dụng, là đồ dùng và là người bạn của học trò chúng tôi. Chiêc trống trường đã cùng với ngôi trường bắt đầu từ những ngày đầu tiên đi vào hoạt động đến nay. Mặc dù đã nhiều năm, chiếc trống đã nhiều tuổi nhưng tiếng trống vang lên vẫn giòn giã như lúc đầu. Mỗi lần tiếng trống trường vang lên: "Tùng… tùng.." học trò chúng tôi lại xôn xao, xao xuyến đến lạ.
Chiếc trống có hình trụ, hai đáy hình tròn phẳng nhẵn thín. Dù đã lâu nhưng mặt trống vẫn nhẵn thín như vậy. Mặt trống được làm bằng da trâu hoặc da bò. Mỗi lần dùi trống đánh vào mặt trống, mặt trống rung lên căng và phát ra tiếng. Do sử dụng đã lâu nên mặt trống có màu ngà ngà phai dần từ tâm trống đi ra. Hai mặt trống được thiết kế hoàn toàn giống nhau. Thân trống được ghép từ những mảnh gỗ mỏng xếp khít lại với nhau. Giữa thân trống có hai đai lồi lên bao vòng quanh thân. Hai đai này giúp cho những mảnh ghép này được cố định.
Thân trống được sơn màu, thường sẽ được sơn màu đỏ gạch sẫm hoặc nâu. Người bạn đời của trống chính là chiếc dùi trống. Chiếc trống có vai trò rất quan trọng trong nhà trường. Nó được ví như chiếc đồng hồ báo thức của ngôi trường. Với hàng trăm, hàng ngàn học sinh, việc lấy tiếng trống trường làm hiệu lệnh để giúp cho học sinh có kỉ cương nề nếp hơn, các giờ học cũng đảm bảo được đúng tiến trình.
Tiếng trống trường khai giảng năm học mới, tiếng trống trường bắt đầu giờ giải lao, tiếng trống trường cũng là hiệu lệnh giờ tan trường. Nhờ có tiếng trống, hoạt động nhà trường mới được diễn ra một cách khoa học.
Bao nhiêu năm tháng qua đi,cái trống trường em vẫn chung thủy nằm trang nghiêm trên giá chờ đợi những đợt hè qua đi để năm học mới bắt đầu.
Tả cái trống trường em 8
Đối với học trò chúng tôi, chiếc trống trường luôn là một vật vừa gần gũi, vừa xa xôi. Chiếc trống trường bao năm vẫn nằm đó như một kỉ niệm khó có thể phai mờ.
Chiếc trống trường gần gũi bởi lẽ nó luôn hiện diện trong mỗi buổi học của chúng tôi. Ngày đầu tiên của năm học mới, tiếng trống trường thiêng liêng: "Tùng…tùng" đánh dấu sự khởi đầu của một năm học trong lễ khai giảng đầu năm. Mặc dù đã trải qua nhiều lễ khai giảng nhưng đối với tôi, trong thời khắc trọng đại ấy, mỗi lần nghe thấy tiếng trống trường vang lên, lòng tôi lại xao xuyến đến lạ.
Rồi những buổi học, tiếng trống trường là hiệu lệnh của giờ vào học, giờ giải lao, và tan tầm. Không có tiếng trống, chúng tôi sẽ không thể biết sử dụng thời gian của một buổi học sao cho hợp lý và khoa học nhất. Có thể nói, chiếc trống trường làm nhiệm vụ, luôn bên cạnh, song hành cùng học trò chúng tôi suốt một năm học dài. Chỉ đến những tháng nghỉ hè rong chơi, chiếc trống trường mới thực sự nằm im lìm nghỉ ngơi trên giá.
Gần gũi là thế nhưng cũng cực kì xa xôi. Bởi chúng tôi đã học biết bao nhiêu năm vẫn chưa một lần được chạm vào mặt trống. Mặt trống tròn xoe được làm bằng da trâu hoặc da bò dày. Mặt trống lúc nào cũng trơn nhẵn, bóng láng. Mặt trống được trang trí bởi những miếng giấy màu được cắt theo họa tiết cơ bản của chiếc trống đồng Đông Sơn.
Chúng tôi cũng chưa một lần được chạm vào thân trống lúc nào cũng phình ra như bụng bia của bác hàng xóm cạnh nhà. Thân trống được làm bằng những mảnh gỗ mỏng ghép lại uốn cong, phình ra. Ở giữa thân trống có đai lồi lên để cố định những mảnh gỗ,. Thân trống được sơn màu đỏ gạch sẫm nổi bật. Chưa một lần được chạm vào trống,chỉ đứng xa xa nhìn ngắm nó. Bởi nhà trường quản lý rất chặt, không cho phép học sinh được chạm, nghịch trống. Bởi thế mà học sinh chúng tôi không bao giờ dám chơi xung quanh chiếc trống ấy.
Chiếc trống vừa gần gũi lại xa lạ ấy quả thực rất quen thuộc đối với chúng tôi – thế hệ học sinh. Ngày xa trường, chắc chắn, một trong những kỉ niệm chúng tôi nhớ về chính là hình ảnh chiếc trống trường nằm im lìm trên giá. Tôi yêu lắm, chiếc trống trường thân thương.
Tả cái trống trường em hay nhất 9
Đến nay, trường Tiểu học của chúng em đã bước vào tuổi 30. Trường ngày càng được xây dựng khang trang hơn. Riêng cái trống trường em đã được thay đổi nhiều lần. Đầu năm học mới, trống trường đã được "tân trang". Cô giáo Thu Hiền nói vui với chúng em: "Trống trường sau khi đi thẩm mĩ viện về, bảnh bao hơn, tiếng nó giòn giã hơn so với cụ trống năm ngoái... ".
Cái trống trường em khá to. Mặt trống hai đầu bưng bằng da bò thuộc màu vàng nhạt. Đường kính mặt trống em đo được 3 gang tay mình. Giữa mặt trống có 3 vòng tròn đỏ thẫm bằng cái đĩa. Có đánh vào cái vòng tâm ấy, trông mới kêu vang xa. Thân trống phình to, có lẽ hai chú học trò lớp 4 nối tay nhau ôm vừa xuể. Tang trống được liên kết bằng những thanh gỗ hai đầu hơi bé, ở giữa hơi to; được gắn bằng sơn ta vừa bền vừa chắc. Giữa bụng trống được thắt bằng 2 vòng đai bằng song, bằng mây trông rất khỏe và ngộ nghĩnh.
Cái thân trống năm ngoái bạc phếch thì năm nay thân trống được sơn màu ngà, trang nhã lắm. Có lần em hỏi thầy Bình dạy thể dục tại sao người ta không dùng đinh sắt mà lại dùng đinh tre để bưng trống. Thầy Bình giảng giải: "Đinh tre giãn nở hợp lí, lúc nào cũng giữ cho mặt trống phẳng và căng đều. Đinh sắt làm mòn da trống. Đinh tre bám chặt vào các lỗ khoan. Đó là kinh nghiệm lâu đời của những người thợ làm trống thủ công".
Chú Trống trường em rất oai. Hiệu lệnh của chú ban ra, cả trường ai cũng phải răm rắp làm theo. 6h30', chú cất 3 hồi dài vang động xóm thôn. Học sinh thôn Hạ, thôn Thượng, thôn Trung náo nức, hối hả đến trường. Một hồi 9 tiếng, học sinh các lớp xếp hàng vào lớp. Một hồi 6 tiếng báo hiệu ra chơi. Một hồi 3 tiếng, học sinh lại vào học. Một hồi trống dài tan học, hàng nghìn học sinh túa ra về.
Tiếng trống trường em kêu to lắm. Từ thôn Thượng, sáng nào em cũng nghe rõ tiếng trống trường em. Cái âm thanh "tùng tùng tùng" lúc khoan, lúc nhặt, lúc dồn dập cứ dội vào lòng em, giục em rảo bước. Chẳng hề cần ăn uống mà chú ta cần mẫn, siêng năng, rất đúng giờ. Ba tháng hè chú nằm nghỉ. Suốt năm học, trừ ngày lễ, ngày Chủ nhật là chú được nằm chơi, còn từ thứ 2 đến thứ 7, ngày 2 buổi, chú dõng dạc truyền lệnh, Khi nào chú cũng nhắc thầy trò: "Đúng giờ! Đúng giờ! Nhanh lên! Nhanh lên!".
Tiếng trống ngày khai trường, tiếng trống tan học... cái âm thanh bình dị, thân thuộc ấy, đã để lại trong tâm hồn em bao kỉ niệm đẹp về mái trường thân yêu, về tình thầy, tình bạn một thời thơ bé. Mới ngày nào vào học lớp một, nghe tiếng trống trường ngày khai giảng mà hồi hộp. Thế mà nay em đã là cậu học sinh lớp bốn rồi. Ôi! em yêu lắm - cái trống trường em.
Tả cái trống trường em 10
Cái trống trường em được đặt trước phòng bảo vệ nó là một công cụ để báo hiệu giờ ra vào lớp.
Cái trống được đặt trước phòng với một vẻ đẹp hiên ngang, mặt trống có hình tròn gồm có bốn chân trông rất vững chắc, một đầu trống được sơn bằng màu đỏ và mặt kia được làm bằng da có màu nâu, trên bề mặt trống được làm bằng da trâu nó thể hiện sự chắc chắn và hùng mạnh, hình trông có hình tròn và được đặt dọc để cho tiện đánh, cái dùi của nó được bao bọc cẩn thận, một đầu tiếp xúc với mặt trống thì được làm to hơn.
Hình dạng của chiếc trống để lại rất nhiều ấn tượng khi nó được thiết kế một cách rất chắc chắn, chắc hẳn bạn học sinh nào cũng từng biết đến chiếc trống và nó là một biểu tượng trong trường học, chiếc trống trường được thiết kế to, và tiếng của nó phát ra rất to. Bác bảo vệ thường đánh trống khi báo hiệu sắp vào lớp, và khi hết giờ ra chơi, nó được thể hiện rất rõ ràng và chi tiết hình ảnh của nó đã tạo nên những âm vang riêng và có sức hút vô cùng mạnh mẽ, chiếc trống được bao bọc cẩn thận và tạo nên những nhịp điệu riêng.
Hình ảnh chiếc trống đã gợi mở cho chúng ta rất nhiều những hình ảnh đẹp.Mặtt trống được làm bằng da trâu chính vì vậy mà sức vang của nó vô cùng mạnh mẽ .Lớp em từ trên tầng vẫn nghe thấy âm vang của nó rất lớn. Hình ảnh đó có sức hút cho con người, trống được trang trí rất sặc sỡ nó được so sánh với trống đồng Đông Sơn, hình ảnh của chiếc trống đó đã tạo cho em nhiều ấn tượng, cây dùi đánh trống dài, đầu dùi nhọn để gõ vào trống nó có tiếng vang lớn hơn, âm vang nó dội vang và có sức lan tỏa, hình ảnh của nó tạo nên những nhịp điệu riêng và mạnh mẽ, mỗi khi tới lớp em thường nghe thấy tiếng gõ trống và nó tạo nên một thói quen của em.
Em rất yêu quý cái trống trường em, nó là một đồ dùng cần thiết trong trường. Sau này dù xa cái trống, nhưng hình ảnh nó vẫn luôn trong trái tim em.
Tả cái trống trường em 11
Là học sinh, chắc hẳn là không ai còn xa lại cái trống trường. Em cũng vậy, từ khi học lớp một đến giờ, em đã rất biết rõ về cái trống trường. Nó gần như là biểu hiện của trường học.
Chiếc trống trường là người bạn thân thiết, là “chiếc đồng hồ báo thức” đến giờ vào học, đến giờ ra chơi và đến giờ ra về. Tiếng trống trường không nói, nhưng em biết rằng nó luôn yêu quý từng thế hệ học sinh. Trống trường được làm bằng gỗ, đóng đinh từng tấm ván mỏng lại với nhau nhưng bên trong thì rỗng tuếch. Vì bên trong rỗng thì tiếng kêu của nó mới kêu vang và xa hơn. Thường thì gỗ sẽ có màu nâu nhạt, trong trường thường đi liền với dùi trống. Đây là hai thức bất di bất dịch, luôn gắn liền với nhau vì có dùi trống thì mới có thể cất lên thành tiếng được. Mặt trống được làm bằng da trâu rất mịn và chắc chắn. Khi sờ vào đó em thấy nó mềm và mịn, lúc dùi trống gõ vào thì mặt trống lõm xuống một chút và bật ra âm thanh lớn. Khi mùa hè đến, trống trường nằm im lìm bên những cây phượng già, hoa rụng lả tả. Chúng em chia tay chiếc trống trường về với gia đình thân yêu. Có lẽ lúc đó trống trường cũng được nghỉ hè. Em cứ có cảm giác nó buồn khi phải chia xa từng thế hệ học trò.
Em rất yêu quý chiếc trống trường và dù sau này có rời xa mái trường em vẫn luôn nhớ về nó như một người bạn cũ.
Tả cái trống trường em 12
Trường học giống như một ngôi nhà thứ hai của em vậy. Nơi ấy không chỉ có những người thân là bạn bè, thầy cô, từng chiếc bàn từng góc lớp, rồi cặp sách, bút mực,phấn trắng bảng đen. Tất cả những thứ ấy đã làm cho cuộc sống trong ngôi trường hay chính là ngôi nhà thứ hai này thật sự đẹp. Tuy nhiên còn một vật không thể nào không nhắc đến đó là cái trống trường.
Trống trường em giống như chiếc đồng hồ báo thức vậy, nó vang lên mỗi khi vào lớp, sau đó lại vang lên để báo hiệu giờ ra chơi kết thúc. Nó có ý nghĩa rất lớn đối với ngôi trường này. Trống trường to lắm, nó có hình dạng rất kì lạ, ở giữa trống phình to ra như bụng một bà chửa sắp đến ngày đi đẻ. Ở hai đầu thon gọn lại và được bao bọc bởi một lớp da trâu hay da bò gì đó. Điều đặc biệt là nó rất nhẵn và rất màu thâm tím gì đó. Thân to, hai học sinh nối tay nhau mới ôm đủ một vòng quanh trống. Nó được nằm trên chiếc giá đánh trống của nhà trường. Hình bầu trống to to ở giữa có màu vàng hay thêm một ít màu đỏ trông rất đẹp. Thân trống được ghép từ các mảnh gỗ chắc chắn sơn màu đỏ thắm, phình to ở giữa. Chỗ ấy được gọi là bụng trống. Bao quanh bụng là một đai mây bện xoắn vào nhau, lớn bằng ngón tay cái. Nhìn từ xa trống như được mang chiếc thắt lưng giản dị. Trống vốn dĩ được thầy hiệu trưởng đánh một hồi dài để báo hiệu một mùa khai trường nữa lại đến. Đâu đấy âm vang “ tiếng trống trường rộn rã làm tan cái nắng hè dịu đi những tiếng ve còn vương trên vòm cây xanh lá”. Làm sao có ai quên được tiếng trống trường khi bắt đầu năm học mới, trống sau bao lâu nghỉ ngơi nó vui sướng như được người ta gõ vào mình. Có lẽ bởi thế nên âm thanh nó vang động rộn rã đến thế. Nhưng bây giờ khi vào năm học thì những tiết học kết thúc được chính bác bảo vệ thay hiệu trưởng gõ vào chiếc trống ấy.
Em thấy yêu nó bởi nó giống như chiếc chuông báo thức. Vui làm sao khi một giờ học mệt mỏi vang lên những tiếng trống ấy làm cho mỗi người học sinh thấy tươi tỉnh hơn khi được ra chơi hay về nhà.
Tả cái trống trường em 13
Tùng...tùng...tùng. Âm thanh quen thuộc lại vang lên, đó là tiếng kêu giòn giã của chiếc trống trường em.
Anh trống nằm bệ vệ trên cái giá đặt trước cửa phòng bác bảo vệ. Anh trống đã gắn bó với trường em từ lâu lắm rồi. Vì thế bên ngoài anh mặc chiếc áo đã sờn màu, đôi chỗ bị xước nữa. Mình trống to tròn, mập mạp rất đáng yêu tưởng như muốn đi đâu anh ta cũng phải lăn trên mặt đất. Thân trống được làm từ nhiều miếng gỗ ghép lại bằng những cái đinh rất to. Hai mặt trống được làm từ da trâu đã thuộc, sờ tay lên thấy sần sùi. Hai vành trống màu xám như hai con rắn nằm bất động nom khá hung dữ. Nằm cạnh anh là bé dùi trông nhỏ nhắn nhưng khi đánh lại vang những tiếng rất dõng dạc. Anh trống là bạn của tất cả học trò. Mỗi buổi sáng, tiếng gọi giục giã của anh báo hiệu cho chúng em xếp hàng vào lớp. Anh trống không bao giờ sai hẹn, vào giờ ra chơi hay ra về, ba hồi trống vang lên, học sinh từ các lớp ùa ra như bầy ong vỡ tổ. Học trò về hết, anh trống lại buồn thiu một mình nằm lặng im trên giá gỗ.
Trong suốt bốn năm học qua, anh trống là người bạn thân thiết của chúng em. Dẫu mai đây khi xa mái trường thân yêu, hình ảnh cái trống trường vẫn còn đọng lại trong tâm hồn em.
Tả cái trống trường em 14
Từ năm học lớp một đến nay, không ai trong chúng tôi lại không biết rõ về cái trống trường.
Anh chàng trống này thân tròn như cái chum, lúc nào cũng trên một cái giá giỗ kê ở trước phòng bảo vệ. Mình anh ta được ghép bằng những mảnh gỗ đều chằn chặn, nở ở giữa, khum nhỏ lại ở hai đầu. Quanh lưng quấn hai vành đai to bằng con rắn cạp nong, nom rất hùng dũng. Hai đầu trống buộc kín bằng da trâu thuộc kĩ, căng rất phẳng.
Sáng sáng đi học tới gần trường, nghe thấy tiếng trống ồm ồm giục giã “ tùng! Tùng! Tùng!” là chúng tôi rảo bước cho kịp giờ học. Vào những lúc tập thể dục, anh trống lại “ cầm càng “ cho chúng tôi theo nhịp “ cắc, tùng! Cắc, tùng! “ đều đặn. Khi anh ta “ xả hơi ” một hồi dài là lúc chúng tôi cũng được “ xả hơi ” sau buổi học.
Có thể sau này tôi sẽ rời xa mái trường này để lên học ở một ngôi trường to lớn hơn với tiếng chuông báo giờ hiện đại hơn. Nhưng dù vậy, tôi sẽ không bao giờ quên hình dáng cục mịch và âm thanh rộn rã của cái trống trường cùng bao kỉ niệm ấu thơ.
Tả cái trống trường em hay nhất 15
Cái trống có mặt ở ngôi trường em học không biết đã bao năm rồi; bác bảo vệ của trường ít nhất cũng đã mười hai năm, thế mà trống vẫn còn tốt.
Trống cao gần bằng cậu học trò lớp bốn. Trống khum khum hình bầu dục hai đầu thon lại, thân to, ba học sinh nối tay nhau mới ôm đủ vòng quanh trống.
Hai bề mặt trống là hai lớp da trâu hoặc bò dày, nhẵn thín màu vàng ngà hơi cũ. Mặt trống nhìn tựa như bề mặt nồi tráng bánh cuốn của bà Hai cạnh nhà em. Bao quanh mặt trống là thanh gỗ dẹp mỏng, sơn viền đỏ vàng, được đóng đinh tre gắn liền với thân trống.
Thân trống được ghép bằng những mảnh gỗ chắc chắn, sơn màu đỏ thẳm, phình to ở giữa. Chỗ ấy được gọi là bụng trống. Bao quanh bụng là một vành đai do hai cây mây bện xoắn vào nhau lớn bằng ngón tay cái. Nhìn từ xa trống như được mang chiếc thắt lưng giản dị, dân dã.
Thường lệ, trước giờ vào học, bác bảo vệ cầm chiếc dùi trống bằng gỗ dài bằng cả cánh tay em để nện lên mặt trống. Lúc đầu bác đánh chậm, nhỏ, càng về sau nhịp tay bác càng nhanh, càng mạnh và dồn dập. Aáy là lúc trống run lên và tỏa vào không trung những âm thanh kì lạ: Tùng! Tùng! Tùng!
Trống trường chỉ vang lên vào những giờ phút đáng ghi nhớ: bước vào niên học, bắt đầu mỗi tiết học, giờ nghỉ học, giờ ra chơi, giờ ra về và lúc bế giảng. Những lúc đi học trễ, nghe trống trường dồn dập, em rảo bước nhanh hơn. Có khi đang bí bài, nghe trống báo hết tiết học, em mừng vui hể hả. Ngược lại, đôi khi đang chạy nhảy hả hê, trống lại báo hết giờ chơi, ai nấy đều tiếc rẻ. Một lần hè đến, nghe trống trường báo hiệu bế giảng năm học, lòng chúng em xao xuyến bâng khuâng, buồn vui lẫn lộn.
Trống trường thực sự là bạn đồng hành của đời học sinh chúng em. Mai đây, chúng em lớn lên, có thể đi bất cứ nơi nào trên Tổ quốc song mãi mãi tiếng trống trường vẫn bập bùng trong kỉ niệm.
Tả cái trống trường em 16
Là học sinh, chắc hẳn là không ai còn xa lại cái trống trường. Em cũng vậy, từ khi học lớp một đến giờ, em đã biết rất rõ về cái trống trường. Nó gần như là biểu hiện của trường học.
Cái trống có mặt ở trường học của em không biết đã bao nhiêu năm rồi, bác bảo vệ nói nó cũng phải ít nhất là mười hai năm rồi vậy mà nó vẫn còn rất tốt. Trống cao gần bằng cậu học sinh lớp bốn. Thân tròn to và được đặt trên một chiếc kệ gỗ. Ba đứa học sinh nhỏ ôm mới đủ để ôm vòng quanh trống. Hai bề mặt trống là hai lớp da trâu hoặc da bò dày, nhẵn thín màu vàng ngà hơi cũ. Mặt trống nhìn tựa như bề mặt nồi tráng bánh cuốn. Bao quanh mặt trống là hai thanh gỗ dẹp mỏng, sơn viền đỏ vàng, được đóng đinh tre gắn liền với thân trống. Thân trống được ghép những mảnh gỗ chắc chắn, sơn màu đỏ thắm, phình to ở giữa. Chỗ ấy được gọi là bụng trống. Bao quanh bụng trống là một vành đai do hai cây mây bện xoắn vào nhau lớn bằng hai ngón tay cái. Nhìn từ xa trống như được mang chiếc thắt lưng giản dị, dân dã.
Thường lệ, trước giờ vào học, bác bảo vệ cần chiếc dùi trống bằng gỗ dài khoảng cả cánh tay em để nện lên mặt trống. Lúc đầu, bác đánh chậm, nhỏ càng về sau nhịp tay bác càng nhanh, càng mạnh và dồn dập. Ấy là lúc trống rung lên và phát ra không trung những âm thanh kì lạ: "tùng! tùng! tùng!”
Trống trường chỉ vang lên vào những giờ phút đáng ghi nhớ: bước vào đầu năm học mới, bắt đầu mỗi tiết học, giờ nghỉ giải lao, giờ ra chơi và cả lúc bế giảng. Những lúc đi học trễ, nghe tiếng trống trường dồn dập, em dảo bước nhanh hơn. Có khi đang bí bài, nghe tiếng trống báo hết giờ, em mừng hả hê. Ngược lại, đôi khi đang vui đùa cùng các bạn ở sân trường, trống lại vang lên báo giờ học, ai cũng tiếc rẻ. Mỗi lần hè đến, nghe trống trường báo hiệu bế giảng năm học, lòng chúng em lại xao xuyến bâng khuâng, buồn vui lẫn lộn.
Trống trường thực sự là bạn đồng hành của đời học sinh chúng em. Mai đây, chúng em lớn lên, có đi bất cứ nới đâu trên đất nước song mãi mãi nhớ về tiếng trống trường vẫn bập bùng lên bao kỉ niệm.
Tả cái trống trường em 17
Đối với một người học sinh, tiếng trống trường luôn là một âm thanh quen thuộc. Tiếng trống báo hiệu thời gian giải lao đã đến. Sân trường đang vắng lặng không một bóng học sinh, chỉ có những chú chim nhỏ đang bay nhảy khắp nơi. Bỗng nhiên “tùng, tùng, tùng” – âm thanh ấy kéo lên vang vọng khắp sân trường khiến cho mấy chú chim nhỏ giật mình bay vọt. Không đầy một phút sau, trong các lớp, học sinh chạy ùa ra ngoài khiến sân trường đang im ắng bỗng nhiên trở nên vui nhộn và nô nức tiếng cười. Chiếc trống thì lại nằm im ngắm nhìn những cô cậu học sinh thỏa sức vui đùa. Nhưng trong tâm trí mỗi học sinh, thì không ai lại không quý chiếc trống trường, một chiếc trống thân thuộc và luôn gắn bó trong suốt những tháng ngày học tại trường.
Chiếc trống của trường em đặt đặt tại ngay đầu dãy nhà mà em đang học. Mỗi khi đi vào lớp em đều đi qua chiếc trống, nên nó dường như trở nên rất thân thuộc với em. Thân trống hình trụ, mặt trống hình tròn, trên đó được đóng bằng một lớp da trâu rất dày để có thể tạo ra âm vang mỗi khi đánh trống. Thân trống được sơn bằng một lớp sơn đỏ tươi, mặt trống được phủ bằng lớp da trâu có màu vàng. Trống có hai đầu của một vỏ hình trụ. Trống có thể cao bằng một em học sinh lớp Một, thân hình thì căng tròn. Chân trống được thiết kế vững chắc để trống có thể đặt lên trên mà không sợ bị đổ. Bên cạnh thân trống là dùi trống. Dùi trống là một thanh gỗ được mài tròn, và đầu dùi được bọc một lớp vải màu đỏ để khi đánh trống có thể tạo ra độ rung và tiếng vang trong thân trống.
Xung quanh thân trống là lớp viền được đóng đinh liên tiếp nhau rất chắc chắn để có thể cố định vị trí của tấm da trâu, không để tấm da có thể xê dịch hay bung ra được. Mỗi khi sắp tới giờ vào lớp và bác bảo vệ lại đi đến và cầm chiếc dùi gõ vào trống để báo hiệu cho học sinh vào lớp tiếp tục học tập.
Em rất yêu quý chiếc trống trường của em, nó luôn là một "thành viên" không thể thiếu của nhà trường và của mỗi học sinh khi cắp sách đến trường
Tả cái trống trường em 18
Đã sắp hết những năm tháng được ngồi học trên ghế nhà trường cấp một, đến lúc sắp phải xa nơi đây để tiếp tục đến với những ngôi trường mới và chặng đường mới. Em chợt thấy có những cảm xúc khó tả, cảm xúc với từng khung cảnh, lớp học, bàn ghế, và đặc biệt là với chiếc trống trường em.
Có lẽ mỗi bạn học sinh chúng ta không ai là không biết tới chiếc trống trường, nó đã trở thành hình ảnh rất đỗi quen thuộc đối với những người học sinh. Chiếc trống trường em được làm bằng gỗ mít, trông nó rất to phải hai bạn học sinh vòng tay ôm mới hết, nó có hình dáng phình to ở giữa thân trống còn hai đầu lại thu nhỏ lại. Thân trống được ghép từ các mảnh gỗ mỏng và nhỏ với nhau, khép thật kín còn bên trong thì rỗng tuếch, bởi để rỗng thì khi đánh trống mới kêu vang xa được.
Mặt trống được làm bằng da trâu nhưng đã được cắt mài rất mịn và ghim chặt lên mặt trống rất chắc chắn, khi đưa tay sờ ta có thể cảm nhận thấy nó rất mềm và mịn. Chiếc trống còn có người anh em luôn kề cạnh mình đó là chiếc dùi trống, không có dùi làm sao đánh được trống, chiếc dùi dài khoảng 30 cm, là một thanh gỗ hình trụ tròn to gần bằng cái micro. Khi dùi kết hợp với trống chính là lúc âm thanh ấy vang lên, chiếc trống trường trở thành một “chiếc đồng hồ báo thức” nhắc nhở đến giờ vào học, đến giờ ra chơi và đến giờ ra về.
Tiếng trống trường từng tiếng “Tùng! Tùng! Tùng!” rất đỗi giản đơn nhưng dù không phải là lời nói em cũng biết nó luôn yêu quý từng thế hệ học sinh chúng em.
Sẽ rất buồn khi hè đến, trường học vắng bóng học sinh, chiếc trống trường nằm im lìm tại đó, chẳng còn được cất tiếng “chuông báo thức” nữa, rồi chúng em lại là những thế hệ phải xa mái trường thân yêu này, em cứ có cảm giác buồn khi nghĩ tới ngày đó. Nhưng em biết rằng khi hết hè, chiếc trống trường lại cất vang tiếng kêu của mình, chào đón những thế hệ học sinh mới và mở màn một năm học mới nhiều thắng lợi mới.
Tả cái trống trường em 19
Đến nay, trường Tiểu học Phú Cát của chúng em đã bước vào tuổi 20, chỉ mấy năm gần đây theo học trong mái trường này em cảm nhận được mọi thứ ngày càng thay đổi và xây dựng khang trang hơn. Chỉ riêng chiếc trống trường từ năm em bắt đầu vào học đến bây giờ vẫn không hề bị thay thế, chỉ là tân trang cho bảnh bao và tiếng trống ngày càng giòn giã hơn thôi.
Chiếc trống trườngem khá to vì vậy mà mặt trống cũng to như hai cái mâm vậy, chúng được làm bằng những miếng da trâu đã được cắt mài cẩn thận rất mịn, và có màu trắng đục. Những tấm da trâu ấy đực ghim vào mặt trống bằng những chiếc đinh tre, có lẽ các bạn sẽ thắc mắc rằng tại sao không dùng đinh sắt mà phải dùng đinh tre, em cũng đã từng hỏi thầy giáo như thế và câu trả lời là: đinh làm bằng tre sẽ có độ giãn nở hợp lí, lúc nào cũng giữ cho mặt trống phẳng và căng đều do nó bám chặt vào các lỗ khoan, còn đinh sắt sẽ làm mòn mặt trống, đó là kinh nghiệm truyền đời của các thợ làm trống thủ công.
Thân trống phình to ở giữa, có lẽ em và một bạn nữa nối tay nhau mới ôm hết thân nó, mình trống được liên kết bằng những thanh gỗ mỏng và đều nhau, gắn bằng sơn ta rất bền và chắc, giữa bụng trống được thắt hai vòng đai bằng mây trông rất khỏe khoắn. Âm thanh của trống cũng là một âm thanh rất đặc biệt, đánh ở từng vị trí khác nhau trên mặt trống sẽ cho ta những âm thanh khác nhau, nhưng để tạo ra âm thanh vừa to vừa vang xa thì phải đánh ở ngay trung tâm của mặt trống. Tiếng trống sẽ kêu vang “Tùng! Tùng! Tùng!”, đó cũng chính là dấu hiệu của đến giờ vào lớp, đến giờ ra chơi và tới lúc ra về, có khi đó là nhịp “Cắc, tùng! Cắc, tùng” của giờ tập thể dục.
Chúng em rất thầm cảm ơn bạn trống trường vì nó gắn với những kỉ niệm đi học muộn, những giờ ra chơi vui đùa trên sân trường ấy, và những giờ thi căng thẳng trên lớp học. Dù sau này có theo học ở những ngôi trường mới, em cũng sẽ không bao giờ quên hình ảnh của chiếc trống trường nơi đây.
Tả cái trống trường em 20
“ Tùng! Tùng! Tùng!” Đó là âm thanh của vật gì mà nghe quen thuộc đến vậy. Đó chính là âm thanh của tiếng trống trường đấy. Nó là một vật gắn bó thân thiết đối với em và đối với tất cả các bạn học sinh khi còn đi học.
Chiếc trống trường có hình dạng giống như cái chum to, được nằm ngang và treo trên một cái dây ngay cạnh phòng của chú bảo vệ. Xung quanh của chiếc trống được làm bằng gỗ được sơn màu đỏ trong hết nổi bật. Bên trong của trống rỗng để âm thanh được vang to. Hai đầu hai bên được làm bằng da màu nâu nhạt trông rất căng và mịn. Một vật quan trọng hơn nữa là cây dùi dài tầm 30 – 40 cm, tròn ở hai đầu, làm bằng gỗ và được đặt ngay cạnh chiếc trống
Âm thanh của chiếc trống mới thật là đa dạng để cho tất cả các bạn học sinh đều chú ý đến. Tiếng trống vang lên khi báo hiệu vào giờ học thì vồn vã, dồn dập như thúc giục em và các bạn vào lớp để bắt đầu tiết học.Tiếng trống ấy cũng vang lên báo hiệu khi hết giờ sau mỗi tiết học thì vang thành hồi dài. Tiếng trống đanh khi chúng em tập thể dục giữa giờ thì kêu lên từng nhịp “ Tùng, cắc! Tùng, cắc”.Đến trống bao hiệu giờ ra về là lúc đó học sinh chạy ùa ra như đàn chim non vỡ tổ. Nhưng chắc để lại ấn tượng nhiều nhất trong mỗi bạn học sinh là tiếng trống trường khai giảng vang lên vởi cô hiệu trưởng đánh lên. Vào mỗi đợt khai giảng ngày 5/9 khi bắt đầu một năm học mới, cô hiệu trưởng sẽ đánh một hồi trống dài để báo hiệu năm học mới và chúc một năm học thành công.
Tiếng trống trường như một bác đồng hồ báo hiệu cho chúng em khi vào giờ học, khi hết tiết học để nghỉ ngơi giữa giờ hay là đến giờ ra về. Tiếng trống trường vang lên khi chúng em tập thể dục đúng nhịp. Tiếng trống trường cũng như hồi vang để bắt đầu một năm học mới đầy hứng khởi.
Em vô cùng yêu quý chiếc trống trường bởi nó như một người bạn thân thiết, gần gũi với em và với tất cả các bạn học sinh. Dù sau này có đi đâu, và làm gì nhưng những tiếng, âm thanh của nó mãi mãi in sâu trong tâm trí em.