Em hãy tưởng tượng mình là Liên trong tác phẩm "Hai đứa trẻ" của Thạch Lam và kể lại câu chuyện
Không gian nơi đây sao yên tĩnh quá! Khung cảnh nơi đây tự bao giờ đã trở nên thân thuộc với tôi đến thế. Kìa, đâu đó tiếng trống thu không trên cái chòi văng vẳng lại chỗ tôi. Vậy là chiều sắp về rồi. Tôi hướng mắt về phía mặt trời xa xăm… Phương tây đỏ rực như hòn lửa và những đám mây ánh hồng như hòn than sắp tàn. Dãy tre làng cạnh ngõ trúc quang co đang đen dần lại rồi cắt hình rõ rệt trên nền trời.
Chiều, chiều rồi. Âm thanh quanh đây bỗng trở nên náo nhiêt hơn một chút bởi tiếng ếch nhái, tiếng muỗi vo ve,… Tôi thì vẫn ngồi lặng yên bên mấy quả thuốc sơn đen. Tôi không hiểu sao nhưng tôi thấy ánh nhìn tôi ngập đầy dần bóng tối, Cái buồn của khung cảnh nơi đây ngày nào cũng thế nó như thấm dần vào tâm hồn tôi. Tôi thấy lòng buồn man mác trước giờ khắc của ngày tàn… Có lẽ bởi tôi như đã thấm đẫm được nỗi buồn không tên này. Phải chăng tôi buồn vì một ngày nữa lại trôi qua… cũng đều vô vị như mọi ngày…?
Tiếng An cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của tôi: -Em thắp đèn lên chị Liên nhé!
Tôi thấy vẫn còn sớm nên kêu An ra ngoài này với tôi cho khỏi muỗi…
Chị em tôi nhìn ra phố, ánh mắt như quá thân quen. Chúng tôi thấy những đứa trẻ đang cố lượm nhặt những gì còn sót lại của phiên chợ. Thấy chúng lòng tôi rất thương cảm và muốn giúp chúng nó, nhưng rồi bản thân tôi nhận ra: Cuộc sống của tôi cũng không phải là khá giả gì. Vậy nên tôi cũng chỉ có thể bất lực lặng nhìn chúng nó, rồi cầu mong chúng tìm được thứ gì đó…
Lại một khung cảnh hiện tại khéo tôi vào những dòng suy nghĩ miên man, kéo tôi chạy mãi, chạy mãi khỏi hiện thực… Lúc này trời khá nhem tối… Từng ánh đèn yếu ớt dần hiện lên.. Ánh đèn leo lắt của chị Tí cùng với ánh đèn của các cửa hàng khiến cát bụi lấp lánh từng chỗ và con đường trông như mấp mô hơn vì những hòn đá một bên sáng một bên tối. Có mùi âm ẩm bốc lên, hơi nóng của ban ngày lẫn với mùi cát bụi quen thuộc quá! Lâu dần tôi cứ ngỡ đây là mùi riêng của đất, của quê hương này…
Cái cửa hàng tôi và An trông nhỏ xíu, được mẹ tôi thuê sau khi cả nhà tôi dọn từ Hà Nội về. Mẹ tôi ngày nào cũng phải làm thêm xáo hàng, còn chị em tôi ngủ lại trông quán… Trước khi thầy tôi mất việc tôi từng sống vui vẻ lắm… Giờ đây tôi thấm thía được phần nào nỗi bất hạnh, khó khăn của người dân nơi đây. Chị Tí ngày nào cũng mò cua bắt tép, tối đến lại mở cửa hàng nước… Bác Phở Siêu với mùi phở thơm ngào ngạt nhưng ở đây mấy ai có thể mua được thức quà xa xỉ này… Hay cụ Thi-Người phụ nữ này có lẽ là người bất hạnh nhất vì cụ là sản phẩm của xã hội đầy bất công này…Ngay cả gia đình tôi, hoàn cảnh cũng không hơn họ là mấy.
Trời đã bắt đầu vào đêm, một đêm mùa hạ êm ả, từng ngọn gió mát len lỏi qua từng kẽ tóc tôi. Đường phố và cảnh vật nơi đây dần ngập đầy bóng tối. Không khí vốn ảm đạm nay càng sầu uất, u ám hơn… Những tia sáng càng yếu ớt dần, bóng tối như đang lao đến nuốt trọn những tia sáng cuối cùng. Hay những tia sáng nhỏ bé đấy chỉ khiến nơi đây chìm trong bóng tối nhiều hơn… Phía trước có bọn trẻ con đang chơi đùa, ánh mắt An như cũng muốn nhập hội với chúng. Tôi hiểu, nhưng chúng tôi không thể làm trái lời mẹ.
Chị em tôi nhìn về con đường trước mật, lần lượt nhìn những người lần lượt qua lại. Trên tròi các ngôi sao như ganh đua nhau lấp lánh. Chị em tôi ngước lên nhìn trời cao như đang muốn trốn tránh hiện thực buồn bã này… Nhưng chỉ một lúc, chúng tôi đã mỏi ý nghĩ… Tôi hướng mắt nhìn vào quầng sáng thân mật chung quanh chõng hàng của chị Tí. Bỗng một chấm lửa khác lơ lửng đang tiến gần về phía chúng tôi cùng với hương thơm ngào ngạt… Mùi phở thơm của bác siêu khiến tôi nhớ về Hà Nội… Lúc đấy gia đình tôi còn khá giả, tôi và An được đưa đi nhiều nơi, ăn nhiều thức quà ngon lạ… chúng tôi được chơi bờ hồ, uống những cốc nước lạnh xanh đỏ. Hà Nội lúc đấy nhiều đèn lắm… sáng chói một vùng trong tâm trí tôi. Phở-thức quà đặc trưng của Hà Nội đã kéo tôi về quá khứ đầy tươi đẹp đấy. Để giờ khi nhớ lại tôi khao khát được quay về thời điểm đấy… Bỗng tôi thấy nhớ Hà Nội quá…!
Đêm tối đã dần trở nên quen thuộc với tôi. Lúc đầu tôi còn sợ lắm nhưng lâu dần tôi không còn sợ nữa. Tối hết cả, cảnh vật, đường phố nơi đây tối hết cả, tối thăm thẳm… Giờ chỉ còn ánh đèn bếp lửa của bác Siêu chỉ chiếu sáng một vùng đất cát với hột sáng trên ngọn đèn của chị em tôi. Tất cả như thu nhỏ lại… Vợ chồng bác Sẩm thì trải mang chiếu nhưng chưa có khách nên chưa hát. Từng ấy người trong đêm tối dường như đang mong ngóng một điều gì dó. Họ mong sẽ có một vài người khách, mong kiếm được thêm vài hào chăng? Không, tôi nghĩ rằng chừng ấy người trong bóng tối đang mong một cái gì tươi sáng cho sự sống nghèo khổ hàng ngày của họ.
Tôi và An như ríu cả mắt lại, nhưng chúng tôi vẫn cố gượng thức khuya chút nữa. Không phải vì lời dặn của mẹ để bán thêm gì nữa… Bởi lẽ tôi biết rằng họ cũng chỉ mua bao diêm hay gói thuốc là cùng… Hôm nay phiên chợ tôi còn không bán được mấy huống chi là đêm khuya? Chúng tôi thức vì một lý do khác… Vì chuyến tàu đêm…. Vì chuyến tàu là sự hoạt động cuối cùng của đêm khuya.
Tôi thấy mi mắt An sắp sửa rơi xuống nhưng vẫn dặn với tôi: -Tàu đến chị đánh thức em dậy nhé!
Tôi đồng ý và khẽ quạt cho An. Trên tròi sao vẫn lấp lánh, dưới lá bàng có vài con đom đóm đang chơi trốn tìm dưới mặt lá, thỉnh thoảng hoa bàng khe khẽ rụng trên vai tôi. Tâm hồn tôi bỗng yên tĩnh hẳn, có những cảm giác mơ hồ không hiểu…
Trống cầm canh ở huyện đánh tung lên một tiếng khô khan rồi nhanh chóng bị màn đêm nuốt chửng. Bỗng bác siêu hướng về phía ga nói: -đèn ghi đã sang kia rồi… Xa xa có ngọn lửa xanh biếc, sát mặt đất như ma chơi. Rồi tiếng còi xe vang lại kéo dài theo ngọn gió xa xôi. Tiếng còi như xé tan sự tĩnh lặng của khung cảnh nơi đây. ánh sáng của ngọn lửa xanh biếc chiếu sáng một vùng đất nơi mà nó đi qua… Ánh sáng đó khắc hẳn những tia sáng, hột sáng trong khu phố? Tôi nhanh chóng gọi An dậy. An tỉnh dậy lấy tay dụi mắt. Chúng tôi nghe thấy tiếng dồn dập, tiếng xe rít mạnh vào ghi. Một làn khói trắng bốc lên từ đằng xa, rồi tiếng khách ồn ào khe khẽ. Trước kia ở sân ga có vài quán cơm nhỏ mở đến tận nửa đêm nhưng bây giờ họ đóng cửa cả rồi…
Chúng tôi không chờ lâu thì đã nghe thấy tiếng còi rít lên, tàu rần rộ đi tới. Tôi dắt tay An đứng dậy để nhìn đoàn tàu đi qua. Các toa đèn sáng trưng, chiếu sáng cả xuống đường. Tôi chỉ thoáng thấy những toa hạng sang lố nhố những người, đồng và kền lấp lánh, các cửa kính sáng… rồi đoàn tàu đi vào đêm tối để lại những đốm đỏ bay tung trên đường sắt… Chúng tôi còn nhìn theo cái chấm nhỏ của chiếc đèn xanh treo trên xe sau cùng, xa xa mãi rồi khuất sau rặng tre. Đoàn tàu như một con tàu lớn, hung hãng, quyết liệt trước bóng tôi dày đặc. Đoàn tàu đã mang một thế giới khác đi qua, một thế giới khác hẳn. Khắc hẳn quầng sáng của chị tí, ánh đèn của bác Siên hay hột sáng len qua phiên nứa trên chiếc đèn của chị em tôi. Ánh sáng xanh đoàn tàu mang đến không hiểu sao nhưng tôi thấy ấm áp vô cùng. Phải chăng màu xanh là màu của hi vọng?
– Tàu hôm nay không đông chị nhỉ?
Tôi cầm tay An không đám. Bởi tâm hồn tôi đang trôi lơ lửng giữa suy nghĩ của tôi.Tàu hôm nay không đông và cũng kém sáng hơn. Nhưng như thế không thể khiến ánh sáng của tàu yếu đi. Nó vẫn sáng long lanh… Đặc biệt khách trên tàu là từ Hà Nội về. Hà Nội đày huyên náo và vui vẻ. Tôi thôi nghĩ vu vơ về tương lai xa mờ đen kịt đấy. Bóng tối đã trải dài khắp nơi từ đồng lúa mênh mông đến con sông dài thăm thẳm…. Không gian lại trở nên tĩnh lặng sau khi đoàn tàu đi qua….
Cả phố huyện lúc này mới thực sự là hết náo động, chỉ còn là đêm khuya, tiếng trống cầm canh và tiếng chó cắn… Chị Tí đương sửa soạn đi về, bác siêu đã gánh hàng đi vào màn đêm đen, còn vợ chồng bác Sẩm thì ngủ gục thêm manh chiếu. An lúc này cũng đã ngủ say… tất cả mọi người như đợi chuyến tàu đêm đi qua… Chiếc tàu như chuyên chở ước mơ của người dân nơi đây về một cục sống tốt đẹp hơn….
Gió đã thoáng lạnh và đom đóm không còn nữa… Tôi vực An vào trong, mắt cũng đã ríu lại… Tôi cẩn thận vặn nhỏ ngọn đèn rồi đến bên An nằm xuống. Tôi gối đầu lên tay, mắt nhắm lại… Những cảm giác ban ngày lắng đi trong tâm hồn tôi, có chút gì đó lưu luyến còn vương vấn… Hình ảnh thế giới dần mờ đi trong mắt tôi… tôi thấy mình sống giữa bao nhiêu sự xa xôi không biết nữa… như chiếc đèn con của chị Tí chỉ chiếu một vùng đất cát nhỏ! Nhưng tôi không nghĩ được lâu, đôi mắt tôi nặng dần… Tôi chìm vào giấc ngủ yên tĩnh, cũng yên tĩnh như đêm ở ngoài phố, tĩnh mịch và đầy bóng tối…