Kể lại chuyện sau khi tự tử ở giếng Loa Thành, xuống thuỷ cung, Trọng Thuỷ đã tìm gặp lại Mị Châu 1
Trọng Thủy tỉnh dậy thì bàng hoàng nhận ra mình đang ở giữa mênh mông biển nước. Những tầng san hô cứ liên tiếp nối nhau làm che khuất tầm nhìn. Xung quanh chàng lúc ấy chỉ có nước và những đàn cá tung tăng bơi lội.
Trọng Thủy vẫn còn ngơ ngác. Chàng dấn bước đi miễn cưỡng và không phương hướng. Thế nhưng vừa ra khỏi đám san hô, Trọng Thủy đã bị bốn năm hình nhân quái lạ mình người đầu tôm cá từ đâu kéo đến trói chặt đưa đi. Trọng Thủy được đưa đến một cung điện nguy nga lộng lẫy, cái mà chàng chưa bao giờ gặp ở trên trần. Những ngôi nhà tráng lệ sáng trưng màu ngọc, có đầy đủ lính canh và người hầu ra vào tấp nập. Qua bốn năm lần cửa canh như thế, Trọng Thủy bị bắt vào quỳ ở trong đại điện. Một tên lính trong nhóm người kia cũng quỳ xuống và thưa:
- Thưa công chúa! Bọn thuộc hạ bắt được tên này ở ngoài cổng điện. Xem chừng hắn đến đây có ý gian tà, xin công chúa đưa ra xét tội.
Người ngồi trên kia lên tiếng. Trọng Thủy nghe thấy quen quen nhưng mặt người kia bịt kín nên chàng không nhìn rõ.
- Này, anh kia! Anh từ đâu tới mà lại lạc đến đây?
- Dạ, bẩm! Tôi người trần, vì ngờ người tình đang ở trong giếng nước nên mới lao mình xuống giếng rồi bị lạc đến nơi đây.
- Vậy anh tên gì?
- Tôi là Trọng Thủy, là con trai của Triệu Đà Vương.
- Ta nghe nói ở trên trần, ngươi gây ra nhiều tội ác cho nhân dân Âu Lạc, khiến họ vô cùng oán thán. Điều đó có đúng hay không?
Trọng Thủy vô cùng ngạc nhiên. Không ngờ một người hoàn toàn xa lạ lại biết ngọn ngành mọi chuyện của mình. Biết là không thể chối, Trọng Thủy bèn viện lý do:
- Thực tình tôi cũng là làm theo ý của vua cha.
- Nhà ngươi lại còn định chối tội hay sao? Người ngồi trên điện kia nổi nóng. Nhà ngươi giả vờ sang cầu hòa Âu Lạc, xin cưới công chúa Mị Châu để chờ cơ hội trộm nỏ thần đã là một tội. Tàn bạo hơn, ngươi lại cho quân lính sang giày xéo bờ cõi nước Nam làm cho muôn dân kêu gào trong đau khổ. Không những thế, nhà ngươi còn nhẫn tâm bức chết vua Âu Lạc, bức chết người vợ thủy chung mà ngây thơ dại dột của mình. Với bằng ấy tội danh nhà ngươi còn muốn đổ lỗi cho ai?
Trọng Thủy tái mặt, không biết người ngồi trên điện là ai. Nhưng sợ quá, chàng cúi đầu nhận tội:
- Thưa công chúa! Tôi biết mình mang tội lớn nhưng tôi một lòng yêu quý Mị Châu, ngày đêm mong ngóng được gặp nàng để tỏ bày nỗi lòng ân hận.
- Bây giờ nhà ngươi mới hối hận thì có giải quyết được gì đâu?
- Tôi biết vậy. Nhưng ngày xưa, Mị Châu vì rất yêu thương tôi mà nghe tôi tất cả. Tôi yêu thương nàng thật tôi đã lừa dối trái tim trong trắng của nàng nên tôi day dứt lắm. Đến khi nàng mất đi tôi mới biết dù có là vua Âu Lạc nhưng nếu mất Mị Châu, cuộc sống của tôi cũng chẳng có ý nghĩa gì. Tôi rất muốn gặp nàng để ít nhất được nói với nàng sự hối hận của tôi.
- Trọng Thủy! Chàng hãy ngẩng mặt lên và nhìn xem thiếp là ai?
- Nàng là... Mị Châu!
- Vâng thiếp đúng là Mị Châu. Sau khi thiếp chết đi, vua Thủy Tề đã rất thương tình mà nhận thiếp làm con gái. Vì thế thiếp mới được ở nơi đây.
- Mị Châu! Ta xin lỗi nàng. Vì ta mà nàng phải chịu bao đau khổ. Bây lâu nay ta chỉ ước được gặp nàng. Ta sẵn sàng bỏ đi tất cả để được cùng nàng sống trong hạnh phúc. Hãy tha thứ cho ta.
- Thiếp mừng vì chàng đã nhận ra lầm lỗi. Nhưng chúng ta không thể sống với nhau. Nếu làm như vậy, người đời sẽ nhạo báng chúng ta mãi mãi. Không được sống với nhau coi như cũng là một sự trừng phạt xứng đáng với những lỗi lầm quá lớn của chúng ta ở trên hạ giới. Thiếp đã đợi ngày này từ rất lâu rồi và chỉ để được nói với chàng một câu thôi: hãy sống sao cho tốt trong những ngày sắp tới để bù đắp cho những gì mà chúng ta đã gây ra.
Mị Châu vừa nói dứt câu thì cả cung điện nguy nga bỗng biến ngay đâu mất. Xung quanh vắng lặng chỉ còn trơ lại một mình Trọng Thủy. Chàng ân hận mà lặng câm không nói được. Vết nhơ mà chàng đã gây ra có lẽ chỉ có nước biển Đông xô dạt ngàn đời mới mong xóa được.
Trọng Thủy cứ ngồi đó hàng chục ngày đêm. Và rồi không biết tự bao giờ. Chàng đã hóa thành người đá. Sau này hàng mấy trăm năm, có người lặn xuống biển Đông mò ngọc quý vẫn còn nhìn thấy một tảng đá hình người âu sầu khổ não đang dang hai cánh tay ra như cầu xin ai đó một điều gì.
Kể lại chuyện sau khi tự tử ở giếng Loa Thành, xuống thuỷ cung, Trọng Thuỷ đã tìm gặp lại Mị Châu 2
Ngay sau khi Trọng Thuỷ tự tử ở giếng Loa Thành, vì yêu vợ da diết, xác của chàng rữa ra, ngấm qua mạch nước ngầm vào đất rồi mạch nước ngầm mang chang ra biển cả mênh mông. Về phần hồn chàng sau khi bay lên (như là một điều kì lạ) bị gió thổi bay đi ra biển rồi tạt xuống biển Đông. Cảm thông cho tấm lòng yêu thương vợ của chàng, sự thuỷ chung, ngây thơ của Mị Châu, Rùa Thần đã hội tụ hồn và xác của Trọng Thuỷ, dùng nước tạo nên hình hài Mị Châu rồi nhập hồn nàng vào. Rùa Thần hẳn muốn hai người họ ở bên nhau nhưng sự thể ra sao thì tuỳ vào Mị Châu.
Trọng Thuỷ, sau khi được sông lại và được Rùa Thần báo mộng rằng Mị Châu đang ở thuỷ cung, đã ngày đêm bơi lặn tìm nàng. Sau bao khó khăn gian khổ, chàng đã tìm được thuỷ cung. Đến cổng, chàng bị hai ngưu thuỷ thần lại và hỏi:
- Nhà ngươi là ai, xuống đây có việc gì! Đây là chốn thanh bình, không cho phép người trần mắt thịt với bản chất xấu xa xuông đây làm nhiễu loạn.
- Thưa hai vị thuỷ thần - Trọng Thuỷ đáp - sau cái chết của vợ, con vô cùng đau khổ, nhớ nàng da diết, trong lúc tuyệt vọng lầm tưởng bong nàng ở dưới giếng khơi, con đã nhảy xuống giếng đuổi theo nàng. Sau khi chết con được Rùa Thần cứu sống và báo mộng Mị Châu (vợ của con) đang ở chốn này, con khẩn thiết hai vị cho con được vào.
Nghe những lời nói chân thành của Trọng Thuỷ và cũng được Rùa Thần dặn trước, hai vị thuỷ thần cảm động cho Trọng Thuỷ vào. Vào đến trong, chàng cảm thấy thật ngỡ ngàng, kinh ngạc trước cảnh đẹp còn hơn cả hoàng cung, một vẻ đẹp thần tiên mà hồi nhỏ chàng đã tưng mơ ước một lần được xem. Trước mặt chàng, cá nối đuôi nhau vui đùa nhảy múa, xa xa là khu vườn đầy loài hoa kì lạ…và ở đó giữa khu vườn có một người ngồi mơ mộng (chính là Mị Châu). Vừa nhìn thấy nàng Trọng Thuỷ đã nhận ra, chàng vui mừng reo lên như đứa trẻ vội chạy đến gần nàng. Nghe lời gọi da diết của Trọng Thuỷ, tình yêu sét đánh lại trỗi dậy, nhưng nàng không tin sao chàng lại xuống được đây. Mỗi lúc tiếng gọi lại to hơn, da diết hơn, nàng không thể nhầm được nàng quay lại thì nhìn thấy Trọng Thuỷ đang ở ngay trước mặt mình. Hai người nhìn nhau lặng một hồi rồi khóc. Cảnh vật như dừng lại.
- Ôi, nàng ơi! –Trọng Thuỷ nói- Xa nàng bao nhiêu lâu mà ta vẫn nhung nhớ, ta ăn không ngon, ngày đêm tưởng nhớ nàng, vì quá yêu nàng mà ta đã lầm tưởng bong nàng dưới đáy giếng rồi nhảy xuống tự tử. Nay ta đã được gặp lại nàng, lòng ta sung sướng biết bao.
- Mị Châu đáp: Chàng ơi, thiếp cũng vậy, thiếp cũng nhớ chàng da khôn xiết, thiếp cũng khó ăn khó ngủ, hang ngày thiếp đều ra đây ngắm nhìn cảnh vật, nhìn những đoá hoa tươi thắm kia mà nhớ đến những bó hoa mà chàng đã tặng cho thiếp, nhìn những đôi cá tung tăng bơi lội nhảy múa mà nhớ đến những ngày chúng ta vui vẻ bên nhau. Ôi! Nhưng thật chớ trêu, thiếp nay đã mang danh tội đồ của đất nước, thiếp khó lòng mà có thể chung sống với kẻ thù của dân tộc mình. Sao chàng lại nhẫn tâm lừa dối thiếp khiến thiếp đau khổ? Thiếp thật ngơ dại, ngây ngất vì tình yêu mà nghe theo chàng!
Nghe những lời đó, Trọng Thuỷ bỗng nhói đau, xót xa ân hận.
- Nàng ơi! Tình yêu của ta thần linh có thể chứng giám. Tình yêu của ta, mọi thần dân ta đều biết. Ta thật ân hận khi nghe theo lời vua cha nhưng nàng hãy hiểu cho ta, tha thứ cho ta, phải lừa dối nàng, lòng ta đau như cắt nhưng đó là mệnh lệnh của cha ta, là áp lực của của cha và của cả thần dân ta, lòng ta vô cùng bối rối, trong lúc tâm trí hỗn loạn, ta đã có một quyết định sai lầm. Nàng có biết ta đã chịu dày vò, bị dằn vặt như thế nào không, ta phải chịu áp lực kinh khủng không tưởng tượng nổi, trong lòng ta luôn có nàng. Nếu ta có lời gì sai trái ta xin chịu mọi hình phạt kinh khủng nhất: ngũ mã phanh thây hoặc hơn thế. Ta thật sự xin lỗi.
Cảnh vật xung quanh nhu xao động, dòng nước chảy nhẹ nhàng hơn, những đoá hoa ngừng đung đưa lay động. Mị Châu mắt ướt lệ, giọng nghen ngào:
- Thiếp tin vào tình yêu của chàng, tin rằng những tình cảm trước kia chàng dành cho thiếp là chân thật không giả dối. Thiếp cũng biết một đấng nam nhi phải lấy sự nghiệp, giang sơn của mình làm trọng. Nếu thiếp vẫn theo chàng thì có lẽ thiếp sẽ bị ngàn đời nguyền rủa, vạn lời phỉ nhổ, muôn đời không dung. Thiếp đã vì tình cảm mà đem đất nước giao cho kẻ địch. Mà thiếp theo chàng thì nhỡ đâu bị chàng lừa dối lần nữa vì thiếp quá ngây thơ, yêu chàng. Ôi! Số phận người con gái như thiếp đây thật là khổ, thật bất công.
Thanh minh, thuyết phục Mị Châu một hồi mà không được. Trọng Thuỷ đi đến quyết định táo bạo.
- Ta thề rằng sẽ không bao giờ lừa dối nàng nữa. Nếu nàng vẫn chưa hẳn tin ta, vẫn sợ những lời đàm tiếu thì nàng hãy cùng ta đi gặp vua cha của nàng xin người tha thứ và nếu có thể ta và nàng sẽ lên gặp thượng đế xin người cho chúng ta được ở bên nhau.
Mị Châu hơi do dự, sợ sệt nhưng vẫn đồng ý:
- Số phận thiếp đã do trời quyết định, nay chờ vào sự an bài của ông trời vây.
Nói rồi, hai người mạnh dạn tìm gặp An Dương Vương, ông đang chơi cờ cùng với Rùa Thần. Rùa Thần thấy hai người đi cùng nhau thấy làm vui, An Dương Vương tỏ ý tức giận nhưng trong lòng ông vẫn thương con.
Thưa cha đáng kính! – hai người nói- xin cha hãy tha thứ cho tội lỗi của hai chúng con. Chúng con sẽ nhớ ơn, cảm kích người vô cùng. An Dương Vương tỏ ra lạnh lùng định nói “không bao giờ” nhưng có cái gì đó trong ông ngăn lại. Ông nói:
-Ta khó lòng tha thứ cho các ngươi nhưng nếu ông Trời quyết định thì ta chẳng có gì để nói nữa cả.
Trọng Thuỷ, Mị Châu hơi vui mừng đáp: “Cám ơn vua cha” , chào tạm biệt rồi xin Rùa Thần dẫn lên Thiên Đình. Trước mặt Thượng Đế hai người cùng đồng tâm:
- Chúng con là Trọng Thuỷ và Mị Châu, chúng con biết chúng đều gây ra tội lỗi, chúng con rất ân hận và xin cam kết từ nay chúng con sẽ tu tâm tích đức bù đắp lại lỗi lầm của mình. Xin Thượng Đế tha thứ và cho chúng con được ở bên nhau.
Thượng Đế suy nghĩ hồi lâu rồi dõng dạc nói, giọng của người vừa uy nghi vừa vang rền như sấm:
-Tuy các ngươi đã có tội lỗi, nhưng đã biết hối cải. Ta cũng động lòng trước tình cảm của đoi ngươi nhưng tội lỗi thì khó mà xoá được. Vậy ta phạt hai ngươi xa nhau ba năm tu thân tích đức rồi mới được chung sống với nhau.
Trọng Thuỷ và Mị Châu cảm tạ ân điển rồi xuống trần gian. Ba năm sau họ gặp lại nhau và chung sống vui vẻ hạnh phúc. (Bật mí: họ sinh được hai đứa con “một trai, một gái”, con trai giống Trọng Thuỷ, con gái giống Mị Châu).
Kể lại chuyện sau khi tự tử ở giếng Loa Thành, xuống thuỷ cung, Trọng Thuỷ đã tìm gặp lại Mị Châu 3
Bởi những dục vọng về quyền lực của mình mà Trọng Thủy đã dẫn đến cái chết thương tâm của người vợ mà chàng ta yêu thương nhất. Kể từ ngày Mị Châu ra đi mãi mãi, Trọng Thủy đã vô cùng đau đớn, ngày nhớ đêm mong đến người vợ của mình mà không màng đến ăn uống, tâm trí lúc nào cũng nghĩ đến Mị Châu nên đã rất nhiều lần người ta nhìn thấy chàng thẩn thờ, ngẩn ngơ như người mất hồn. Cũng như mọi hôm, vì quá đau buồn trước cái chết của Mị Châu, Trọng Thủy đã tìm đến rượu để giải sầu. Trong lúc ngà ngà say, vì thương nhớ Mỵ Châu, Trọng Thủy trở lại chỗ Mỵ Châu tắm gội trang điểm khi trước để tìm lại kỉ niệm. Khi đến bên cạnh giếng Loa Thành, chàng ta đã khóc rất nhiều và tiếp tục uống đến lúc say. Sau đó, Trọng Thủy nhìn xuống giếng và thấy thấp thoáng hình bóng mờ mờ ảo ảo của mình mà tưởng Mị Châu. Tưởng chừng như được gặp lại người vợ sau bao ngày cách xa, Trọng Thủy lao nhanh xuống để giữ lại nhưng nào ngờ cái chết đã đến với chàng trong khoảnh khắc ấy.
Sau khi hồn lìa khỏi xác, Trọng Thủy mới nhận ra rằng mình đã cách biệt với thế giới phía trên kia. Đang trong lúc chàng ta chưa hoàn hồn thì bỗng đáy giếng có biến, linh hồn của Trọng Thủy bị cuốn theo mạch nước đổ ra sông, dòng chảy càng lúc càng xiết hơn khiến linh hồn vừa lìa khỏi xác của Trọng Thủy không thể làm chủ được mà ngất đi. Cho đến khi tỉnh lại, Trọng Thủy ngơ ngác nhìn xung quanh mà không thể xác định được phương hướng bởi vì đang trôi nổi giữa biển Đông bao la. Bỗng có một tướng cá chép từ phía xa tiến lại gần Trọng Thủy và cười to sau đó hỏi:
- "Ngươi có phải là Trọng Thủy? Kẻ đã chết ở giếng Loa Thành cách đây ít hôm".
Trong lúc ngơ ngác lo sợ vì trôi dạt trên biển nước mênh mong, Trọng Thủy luống cuống nhưng sau đó đã lấy lại được phong thái của một vị hoàng tử và đáp:
- Chính ta, nhưng tại sao người biết danh tính của ta?
- Ha ha! Ta chính là tướng quân của Long Vương có trách nhiệm coi quản vùng này. Cách đây hai ngày đã có người đến báo cho ta biết Long Vương muốn tìm ngươi.
- Vì sao lại tìm ta?
- Hãy ngoan ngoãn đi theo ta rồi ngươi sẽ biết.
Sau một vài câu nói, Trọng Thủy còn đang phân vân chưa biết nên xử lý như thế nào thì tướng cá chép đã hóa phép đưa chàng ta xuống thủy cung nơi Long Vương ở. Khi đến nơi, chàng ta đã cố gắng kháng cự yêu cầu trả tự do để trở về mặt đất nhưng bất thành. Bỗng chốc có một tên lính tôm từ trong chạy ra truyền lệnh Long Vương triệu kiến chàng ta. Biết không thể làm gì hơn, Trọng Thủy đành vâng lệnh mà đi theo tướng cá vào cung để diện kiến Long Vương.
Khi đến nơi, Trọng Thủy vẫn còn giữ trong mình tính cách của một vị hoàng tử và không chịu quỳ gối trước Long Vương. Tuy nhiên, Long Vương là một người khá nhân từ nên không chấp nhặt việc này. Nhưng không vì vậy mà bỏ qua dễ dàng, ngay lập tức, ngài đã hạ lệnh trói Trọng Thủy lại để hỏi tội.
- Ngươi có biết vì sao mình lại bị như vậy không?
- Ta có tội gì mà ngài phải làm như vậy?
- Cứng đầu! Ngươi có biết việc người xâm phạm đến nước Âu Lạc đã gây ra bao nhiêu cái chết thương tâm không?
Sau câu nói này, Trọng Thủy bỗng chốc trở nên yếu đuối bởi chính vì nguyên nhân ấy mà người vợ mà chàng ta yêu thương nhất đã không còn trên cõi đời này nữa. Mặc dù cũng đã chết nhưng không thể đi tìm lại được Mị Châu khiến chân chàng không còn trụ vững nữa mà khuỵa xuống dưới sàn. Lúc này Long Vương cũng hạ lệnh cởi trói và ra lệnh cho tướng cá một lần nữa hóa phép ban cho Trọng Thủy một thể xác mới nhưng không còn khôi ngô tuấn tú như lúc còn sống.
Trọng Thủy đã rất bất ngờ trước sự việc, ngước nhìn Long Vương mà hỏi:
- Vì sao ngài lại làm như vậy? Ta không thiết sống nữa.
- Ta ban cho người ân huệ này cũng là để trừng trị ngươi. Nếu như ngươi có tâm hối cải sẽ tìm lại được điều quý giá mà ngươi đã đánh mất.
Sau khi dứt lời, Long Vương tuyên bố bãi triều, chỉ còn lại mỗi chàng ta ngồi suy nghĩ. Những ngày tiếp theo sau đó, Trọng Thủy cảm thấy ân hận và thường xuyên tìm đến bãi san hô gần cung điện để yên tĩnh suy ngẫm. Cảm thấy ân hận nhưng không biết nên làm gì để bù đắp lại những gì mà mình đã gây ra.
Sau một tháng suy nghĩ, Trọng Thủy quay trở lại cung điện và xin được diện kiến Long Vương. Tất cả những gì mà chàng ta có thể làm là xin được cho phép để đi giúp đỡ những cư dân biển đang gặp nạn. Long Vương cảm thấy Trọng Thủy khá thành thật nên đã cho phép và truyền lệnh cho Trọng Thủy đến một vùng biển khá xa để coi quản và khắc phục thiên tai nơi này.
Ngày tháng trôi qua, Trọng Thủy trở nên hiền lành, tốt bụng và luôn cố gắng hết sức để giải quyết các vấn đề nơi chàng ta cai quản. Mặc dù công việc bận rộn, nhưng mỗi ngày Trọng Thủy đều nhớ đến Mị Châu trước lúc nghỉ ngơi và đôi lần những giọt lệ vẫn đọng lại trên khóe mi khi chàng dần chìm vào giấc ngủ. Cho đến 5 năm sau, khi mọi việc đã được sắp xếp ổn thỏa chàng ta quay trở lại thủy cung để báo cáo tình hình với Long Vương.
Thấy Trọng Thủy đã hoàn thành tốt công vụ và trở nên tốt tính hơn Long Vương cảm thấy rất hài lòng. Để ban thưởng cho Trọng Thủy, ngài đã làm phép để biến Trọng Thủy trở về với hình dáng cũ của mình. Trong lòng chàng hết đỗi vui mừng đã cảm tạ ân huệ của Long Vương. Để sắp xếp công việc mới cho Trọng Thủy, Long Vương yêu cầu chàng lưu lại hậu cung vài ngày trước khi chính thức ban lệnh.
Sẵn dịp may, Trọng Thủy đã đi tham quan tất cả những nơi có thể đến trong cung để giải khuây. Trong lúc đang đi dạo, Rùa Thần đã bất thình lình xuất hiện khiến cho chàng ta giật mình. Chưa rõ vì đâu mà Rùa Thần tức giận đã đánh Trọng Thủy. Trọng Thủy ngay lập tức yêu cầu được giải thích.
Rùa Thần giọng tức giận trả lời.
- Ngươi đã cướp bảo vật ta tặng cho An Dương Vương để thôn tính Âu Lạc. Cớ vì sao ngươi còn tìm đến đây!
Trọng Thủy đã rất ân hận trước những việc mình làm nên chẳng thể nói nên lời:
- Ta.....!
- Không lẽ ngươi còn muốn làm khổ Mị Châu thêm một lần nữa?
- Ngài nói gì? Mị Châu, nàng ấy ở đâu?
- Người còn muốn...!
Chưa nói hết câu Rùa Thần đã quay lưng mang đầy tức giận mà bỏ đi. Lúc đó, trong lòng của Trọng Thủy đã rất hỗn độn, đầu óc quay cuồng. Cho đến hôm sau, Trọng Thủy vẫn chưa thể lấy lại được bình tĩnh bởi đêm qua trong mơ đã liên tục gọi tên Mị Châu.
Buổi chiều hôm ấy, Trọng Thủy lang thang như người mất hồn ở vườn Thượng Uyển. Bất chợt một bóng dáng người con gái thân quen cách đó không xa đang dần đi khuất. Trọng Thủy vội chạy theo, miệng liên tục gọi:
- "Mị Châu, có phải nàng đó không. Ta là Trọng Thủy, xin nàng hãy dừng bước".
Cô gái ấy dường như nghe thấy, chân đã ngừng bước nhưng không quay mặt về phía sau. Cho đến khi Trọng Thủy đuổi kịp và dừng lại trước mặt Mị Châu. Hơi thở chưa kịp điều hòa, niềm vui sướng vỡ òa trong lòng Trọng Thủy toan ôm lấy Mị Châu thì bị nàng tránh. Niềm vui chưa kịp tận hưởng thì thất vọng đổ ầm xuống khiến Trọng Thủy hụt hẫn giọng run run hỏi:
- Nàng không nhận ra ta sao? Ta là tướng công của nàng đây.
- Xin lỗi ngài! Ta đã không còn là Mị Châu của lúc trước. Bây giờ ta đã là con gái nuôi của Long Vương, thứ lỗi ta không quen biết ngài.
Sau khi dứt lời Mị Châu quay lưng đi mà hàng mi ngấn lệ rơi xuống. Trọng Thủy phía sau nhìn theo mà lòng đau như cắt. Ngay lập tức một ý nghĩ trong đầu, chàng vội vã đến tẩm cung xin được diện kiến Long Vương. Sau tiếng triệu, Trọng Thuy đã quỳ gối trước mặt Long Vương và bày tỏ nỗi lòng của mình.
- Thưa ngài, ta thật sự cảm thấy ân hận và hiểu vì sao lúc trước người nói ta sẽ tìm thấy thứ quý giá mà ta đã đánh mất.
Trong lòng Long Vương đã biết điều gì xảy ra nhưng vẫn lạnh giọng trả lời.
- Người nói vậy là có ý gì?
- Xin thưa! Ta đã gặp Mị Châu, người con gái mà ta yêu thương nhất trong lúc đi dạo ở vườn Thượng Uyển. Nhưng nàng không nhận ta và nói rằng mình là con gái nuôi của ngài.
Trọng Thủy tiếp lời:
- Ta thật sự cảm thấy ân hận, xin ngày hãy cho ta cơ hội để được bù đắp những gì đã gây ra cho Mị Châu.
Với tất cả sự chân thành, Trọng Thủy đã lay động được Long Vương và ngài cũng cười nhẹ ròi đáp lại:
- Đúng vậy! việc để ngươi đi coi quản vùng xa là muốn người thấu hiểu được việc chăm sóc con dân khốn khổ ý nghĩa hơn rất nhiều so với việc thôn tính một đất nước mà gây ra những cảnh thương tâm không đáng có.
Lúc này, Trọng Thủy không cầm được lòng mình mà lệ rơi xuống, trong lòng rối bời, sự ân hận đang tràn ngập trong suy nghĩ của chàng ta.
Long Vương thêm lời:
- Ngươi hãy yên tâm, ta sẽ sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa. Ngươi lui ra trước đi.
Ba ngày sau, Long Vương mở một yến tiệc để chiêu đãi cả hoàng cung. Trong bữa tiệc Mị Châu cũng có mặt. Khi buổi tiệc đến lúc cao hứng, Long Vương tuyên bố cho phép Trọng Thủy và Mị Châu được quay trở lại. Nhưng mọi việc không diễn tiến thuận lợi bởi Mị Châu lòng rối bời mà xin cha nuôi của mình rút lại kim khẩu.
- Thưa cha! Con biết mình đã gây ra tội lỗi rất lớn, xin cha thu hồi lại ân huệ này.
- Con gái ngoan! ta biết mỗi ngày con đều nhớ đến hắn ta mà thường xuyên bỏ bữa. Ta thật sự không muốn thấy con như vậy nên mới ban ân huệ này. Dẫu sao hắn ta cũng đã hối hận và có những sửa đổi tốt trong thời gian vừa qua, nên con hãy nghe lời ta.
Bữa tiệc kết thúc sau khi mọi người đã no say. Những ngày sau đó, Trọng Thủy thường xuyên đến tìm gặp Mị Châu để bày tỏ nỗi lòng của mình. Không thuận lợi bởi Mị Châu từ chối gặp mặt. Cho đến một ngày nọ, khi Trọng Thủy vô tình bắt gặp nàng trên đường từ trở về cung. Chàng đã bày tỏ rất nhiều, giải thích những điều ân hận để nàng hiểu.
- Xin nàng hãy tha lỗi cho ta! Những lỗi lầm khi xưa ta sẽ bù đắp tất cả.
Mị Châu ngấn lệ không nói nên lời, quay lưng bỏ đi để lại Trọng Thủy đứng trông theo từ phía sau. Mãi cho đến 1 năm sau, khi nhận thấy Trọng Thủy đã thật sự thay đổi, tốt bụng hơn xưa Mị Châu đã đồng ý quay trở lại bên chàng.
Trải qua bao nhiêu ngày tháng chôn mình trong sự ân hận, những thay đổi mà Trọng Thủy đã làm cũng đã mang Mị Châu trở về bên cạnh mình. Được ở bên cạnh người vợ mình yêu thương, Trọng Thủy bắt đầu bù đắp tất cả những gì mình đã gây ra khi còn sống trên trần gian cho Mị Châu.
Kể lại chuyện sau khi tự tử ở giếng Loa Thành, xuống thuỷ cung, Trọng Thuỷ đã tìm gặp lại Mị Châu 4
Cha Trọng Thủy đã chiến thắng và chiếm được đất đai đúng như dự định. Nhưng lúc này khi không còn vợ bên cạnh nữa, Trọng Thủy mới nhận ra nàng thật quan trọng với mình. Nằm trong căn phòng vắng vẻ, quạnh hưu, Trọng Thủy lại nhớ đến Mị Nương – một người con gái xinh đẹp, hiền dịu, nết na lại hết lòng yêu thương chồng. Vậy mà Trọng Thủy lại nỡ lòng lừa dối nàng để chiếm đoạt chiếc nỏ thần cho cha.
Chàng khóc. Những giọt nước mắt lã chã rơi. Chàng đấm mạnh tay vào tường làm tay rỉ máu. Có lẽ Trọng Thủy đang ân hận lắm. Chàng đứng bên cửa sổ – nơi mà Mị Nương, vợ chàng vẫn thường hay đứng ngắm bình minh mỗi khi thức giấc. Chàng dằn vặt bản thân, đau khổ tột cùng. Và rồi, trong đêm trăng thanh gió mát ấy, chàng lặng lẽ đến bên giếng loa thành, ngửa cổ lên trời mà than:
– Trọng Thủy ta vì chữ hiếu với cha đã phụ lòng vợ. Vì ta mà nàng phải chết. Nay ta hối hận vô cùng. Ta nguyện dùng tính mạng này để đền bù tội lỗi của mình. Xin trời đất chứng giám.
Nói xong, chàng gieo mình xuống nước.
Long Vương thấy Mị Nương là người con gái hiền dịu nết na, lại vì chữ tình chữ hiếu mà chết oan uổng, xuống đến thủy cung rồi nàng vẫn ngày đêm mong nhớ chồng. Được dịp Trọng Thủy lấy mạng đền tội, Long Vương thương tình bèn cho chàng vào cung gặp Mị Nương.
Vừa gặp vợ, Trọng Thủy đã vội vàng quỳ gối dưới chân nàng mà xin lỗi:
– Mị Nương, ta xin lỗi. Do ta đã lừa dối nàng, nay ta nguyện lấy thân này để đền tội với nàng, chỉ mong nàng được sống lại. Ta thật tồi tệ.
Mị Nương ôm chầm lấy Trọng Thủy mà khóc :
– Trọng Thủy, sao chàng lại đến được đây. Thiếp hiểu chàng vì cha, vì chữ hiếu mới phải làm vậy.
– Không. Lẽ ra ta phải ngăn cản cha không được làm như thế. Nhưng ta lại tiếp tay cho cha, còn lừa dối nàng để chiếm đoạt lấy nỏ thần, khiến cha nàng phải thua thảm hại, gây nên cái chết oan ức cho nàng.
– Trọng Thủy, thiếp không thể quay trở về được nữa. Chàng hãy quay về đi.
– Không, ta không về. Ta đã nguyện lấy tính mạng mình để đổi lấy mạng nàng. Nàng hãy quay về đi.
Hai người đang khóc lóc thì Long Vương đến bảo :
– Cả hai người đều không thể quay về được nữa. Mị Châu chết oan nhưng tâm nàng trong sạch, lương thiện. Còn ngươi, Trọng Thủy, đã phạm tội lừa dối gây nên cái chết cho Mị Nương, sẽ bị đày xuống địa ngục, chịu tội trong giàn lửa một nghìn năm mới được đầu thai.
Nghe vậy, Mị Nương vội vàng quỳ xuống van xin Long Hải :
– Xin Ngài hãy đưa Trọng Thủy về. Vì chữ hiếu nên chàng mới phải làm vậy. Hãy để thiếp chịu tội thay chàng.
Long Vương vẫn kiên quyết :
– Luật lệ đã định, không thể làm khác.
– Vậy xin Ngài hãy cho thiếp đi cùng chàng – Mị Nương vẫn tiếp tục van xin.
– Không được. Chốn địa ngục lửa thiêu cực khổ vô cùng, chỉ dành cho kẻ có tội. Còn nàng, ta đã phân công nàng cai quản khu vực phía bắc của thủy cung này.
– Xin ngài. Thiếp đã thề nguyền sống chết cùng Trọng Thủy. Giờ Trọng Thủy cũng đã vì thiếp mà chẳng tiếc mạng mình. Thiếp không thể để chàng phải rơi vào chốn địa ngục cho lửa thiêu cháy thân chàng. Xin Ngài hãy cứu giúp. Hơn nữa, Trọng Thủy cũng đã biết lỗi, biết nhận lỗi, xin Ngài xem xét nương tay.
Long Vương quay lại nhìn Trọng Thủy nói:
– Ta biết Trọng Thủy đã hối lỗi nhưng luật lệ là luật lệ không thể làm trái lại được.
Lúc này Mị Nương lấy ra một viên ngọc, nàng đưa cho Long Vương:
– Vậy, thiếp xin trả lại Ngài viên ngọc này, thiếp xin đổi nó lấy một điều ước đúng như lời Ngài đã hứa khi tặng nó cho thiếp. Giờ là lúc thiếp cần dùng đến.
Long Vương nhìn viên ngọc ấp úng nói:
– Mị Châu, nàng định…
Chưa để Long Vương nói hết lời. Mị Châu đã quỳ xuống van xin:
– Trọng Thủy vào địa ngục, thiếp chẳng thể nào sống yên ổn khi trong lòng lúc nào cũng nghĩ đến hình ảnh của chàng đang đau đớn quằn quại trong lò lửa thiêu. Nay thiếp xin đổi viên ngọc này lấy một điều ước. Thiếp ước Trọng Thủy được sống lại và tiếp tục sứ mệnh của mình.
Trọng Thủy vội vàng quỳ xuống bên cạnh nàng mà thưa với Long Vương:
– Không được, xin Long Vương hãy để nàng quay trở về. Ta đã có lỗi với nàng, giờ ta phải chịu hình phạt của mình là điều thích đáng. Còn nàng vì bị chính người chồng mình luôn yêu thương lừa dối mình mà phải chết một cách oan ức, nay ta đã dùng mạng mình để đổi lấy mạng nàng, xin Ngài hãy để nàng được sống lại.
Mị Châu thấy Trọng Thủy nói vậy lại càng khóc nhiều hơn. Nàng vẫn tha thiết khẩn cầu van xin Long Vương cho Trọng Thủy được sống. Cuối cùng, Long Vương đành đưa ra quyết định:
– Hai người không phải cầu xin ta nữa. Luật lệ không thể làm trái lại được. Giờ ta quyết định thế này. Trọng Thủy hãy mang lấy viên ngọc trong người, khi vào lò lửa ngươi sẽ không cảm thấy nóng nữa. Còn Mị Châu hãy ở lại đây, cai quản phía bắc cho ta. Trọng Thủy hết hạn chịu phạt sẽ được quay trở lại đây đón nàng.
Mị Châu mừng quá, ôm chặt lấy Trọng Thủy. Hai người ôm nhau khóc khiến ai cũng cảm động. Họ cảm ơn Long Vương rối rít rồi tạm chia tay nhau để Trọng Thủy chịu hình phạt của mình.
Long Vương lại càng cảm mến Mị Châu vì tấm lòng vị tha bao dung và thủy chung của nàng. Long Vương hứa sẽ cho Trọng Thủy được quay trở lại đón nàng sau khi chàng hết hạn chịu phạt.
Kể lại chuyện sau khi tự tử ở giếng Loa Thành, xuống thuỷ cung, Trọng Thuỷ đã tìm gặp lại Mị Châu 5
Nhớ lời dặn của Mị Châu trước lúc chia tay, Trọng Thủy dẫn đầu một toán quân cứ lần theo dấu lông ngỗng mà tìm ra đường chạy trốn của cha con An Dương Vương. Đến bờ biển Đông thì một cảnh tượng hãi hùng hiện ra trước mắt chàng: Mị Châu chết gục bên vũng máu, đầu lìa khỏi cổ bởi một đường gươm sắc. Trọng Thủy ôm xác người vợ xinh đẹp về táng ở Loa Thành. Đau đớn, dằn vặt khôn nguôi, mấy hôm sau, khi soi mình xuống giếng, chàng tưởng chừng như thấy bóng dáng Mị Châu thấp thoáng trong làn nước nên lao đầu xuống mà chết.
Dưới thủy cung, hồn chàng lang thang đi tìm kiếm Mị Châu. Long Vương thương xót nên cho hai người gặp mặt. Nhìn vẻ uất hận còn đọng đầy trong đôi mắt đẫm lệ của người vợ trẻ đã vì mình mà phải chết thảm khốc, Trọng Thủy bật khóc. Tiếng khóc nghẹn ngào, thống thiết của chàng khiến sỏi đá cũng phải mủi lòng. Trọng Thủy quỳ xuống, van xin Mị Châu tha thứ cho tội lỗi của mình:
-Nàng ơi! Mong nàng hiểu cho ta, ta không thể nào làm khác được! Ta không dám chống lại lệnh của vua cha! Vì muốn thôn tính Âu Lạc mà cha ta bắt ta phải vờ cầu hôn nàng để nhân đó dò la bí mật của nỏ thần. Nàng tin yêu ta nên không giấu diếm điều gì. Ta đã lợi dụng sự ngây thơ, cả tin của nàng để làm điều ám muội.
Sắc giận trên gương mặt Mị Châu vẫn chưa nguôi. Nàng trách:
-Thiếp một lòng tin yêu chàng, sao chàng nỡ lừa dối thiếp?
Trọng Thủy giãi bày:
-Quả là lúc đầu, ta rắp tẩm lừa dối cha con nàng, nhưng sau một thời gian chung sống, ta thực sự yêu nàng. Vợ chồng một ngày nên nghĩa, làm sao ta có thể quên ? Câu hỏi của ta lúc chia tay nàng trước khi về nước cũng xuất phát từ ước muốn sum họp sau khi chiến tranh kết thúc, ta và nàng sẽ sống hạnh phúc bên nhau. Nhưng đó chỉ là ảo tưởng mà thôi! Lúc ta nhận ra sự tàn bạo, nghiệt ngã của một cuộc chiến tranh phi nghĩa thì đã quá muộn màng! Vì mù quáng tuân theo lệnh cha, ta đã trở thành kẻ phản bội đáng bị người đời lên án và phỉ nhổ. Ta đã trả giá bằng chính sinh mạng của mình và tin chắc rằng cha ta – dẫu là kẻ chiến thắng – cũng không thể vui hưởng vinh quang trước cái chết oan khiên của đứa con trai mà ông đặt nhiều kì vọng. Mị Châu ơi! Ta muốn ngàn lần cầu xin nàng rộng lòng tha thứ!
Nước mắt Mị Châu vẫn lã chã tuôn rơi. Nàng vừa giận, vừa thương Trọng Thủy – một nạn nhân khốn khổ của cuộc chiến tranh xâm lược. Hai vợ chồng ôm nhau khóc. Kì lạ thay, những giọt lệ của họ biến thành những hạt châu lóng lánh. Họ sống bên nhau dưới đáy biển khơi. Tương truyền rằng, những giọt nước mắt – hạt châu ấy nếu ai may mắn tìm được, đem về rửa bằng nước giếng ở Loa Thành thì nó sẽ sáng ngời.
Kể lại chuyện sau khi tự tử ở giếng Loa Thành, xuống thuỷ cung, Trọng Thuỷ đã tìm gặp lại Mị Châu 6
Theo lời giao ước trước lúc chia tay ,Trọng Thuỷ đã theo dấu lông ngỗng đến bờ biển.Chàng vô cùng ngạc nhiên ,đau khổ khi thấy xác Mị Châu bên vũng máu.Trọng Thuỷ mang Mị Châu về an táng ở Loa Thành và từ đấy chàng luôn cảm thấy ân hận, dằn vặt, thương nhớ vợ. Mấy hôm sau, khi soi mình xuống giếng, chàng tưởng chừng như hình bóng Mị Châu đang thấp thoáng trên mặt nước nên cũng lao đầu xuống mà chết. Nhưng lạ thay khi tỉnh lại, Trọng Thuỷ thấy một lối đi dài, chàng mạnh dạn bước qua lối đó và thấy bên kia là một thế giới rộng lớn: chung quanh toàn nước và những sinh vật tuyệt đẹp.
Chàng đi khắp nơi ,đi rất lâu ,rất lâu,đang bỡ ngỡ vì không biết đây là đâu thì bỗng nhiên có hai tên lính đến hỏi chàng là ai rồi bắt chàng đến trước một tảng đá lớn có rất nhiều hoa lá,san hô ,cá vàng và ngồi cạnh đó là một cô công chúa xinh đẹp mà lúc bây giờ chàng mới giật mình vì biết đó chính là Mị Châu và nơi chàng đang đứng là thuỷ cung .Thì ra vì biết Mị Châu vốn hiền lành nên Long Vương đã nhận nàng làm con gái nuôi. Mị Châu cũng vô cùng ngạc nhiên khi gặp lại Trọng Thuỷ.Nhìn vẻ đau khổ và uất hận còn đong đầy trong đôi mắt đẫm lệ của Mị Châu ,Trọng Thuỷ bật khóc,tiếng khóc nghẹn ngào ,thống thiết của chàng khiến sỏi đá cũng phải mủi lòng.Trọng Thuỷ quỳ xuống ,van xin Mị Châu tha thứ cho tội lỗi của mình :
- Nàng ơi ! Khó khăn lắm ta mới gặp lại nàng .Mong nàng hãy tha lỗi cho ta,ta không thể nào làm khác được ,đó là lệnh của vua cha! Ta biết nàng tin yêu ta nên không giấu diếm điều gì , nhưng ta đã lợi dụng sự tin yêu đó ,phản bội nàng.
Nhưng có lẽ Mị Châu vẫn còn giận Trọng Thuỷ rất nhiều ,nàng trách chồng:
- Thiếp cũng vậy, thiếp cũng mong được gặp chàng, hằng ngày thiếp đều ra đây ngắm nhìn cảnh vật, nhìn những đoá hoa tươi thắm kia mà nhớ đến những bó hoa mà chàng đã tặng cho thiếp, nhìn những đàn cá tung tăng bơi lội nhảy múa mà nhớ đến những ngày chúng ta vui vẻ bên nhau. Ôi! Nhưng thật trớ trêu , thiếp nay đã mang danh tội đồ của đất nước, thiếp không thể chung sống với kẻ thù của dân tộc mình. Sao chàng lại nhẫn tâm lừa dối thiếp khiến thiếp đau khổ? Thiếp thật ngơ dại, ngây ngất vì tình yêu mà nghe theo chàng!
Trọng Thuỷ càng đau khổ,ân hận hơn khi nghe những lời vợ nói,chàng giải bày hết nỗi lòng của mình :
- Qủa là lúc đầu ,ta rắp tâm lừa dối cha con nàng ,nhưng sau một thời gian chung sống ,ta thực sự yêu nàng .Tình yêu của ta thần linh có thể chứng giám. Tình yêu của ta, mọi thần dân ta đều biết. Ta thật ân hận khi nghe theo lời vua cha nhưng nàng hãy hiểu cho ta, tha thứ cho ta, phải lừa dối nàng,lòng ta vô cùng bối rối, trong lúc tâm trí hỗn loạn, ta đã có một quyết định sai lầm.Nàng có biết ta đã chịu dày vò, dằn vặt như thế nào không ? Lúc ta nhận ra sự nghiệt ngã của chiến tranh phi nghĩa thì đã quá muộn màng .Ta đã chọn cái chết để tạ tội .Mị châu ơi!Ta cầu xin nàng rộng lòng tha thứ!
Cảnh vật xung quanh nhu xao động, dòng nước chảy nhẹ nhàng hơn, những đoá hoa ngừng đung đưa lay động. Mị Châu mắt ướt lệ, giọng nghen ngào:
-Thiếp tin vào tình yêu cảu chàng, tin rằng những tình cảm trước kia chàng dành cho thiếp là chân thật không giả dối. Thiếp biết một đấng nam nhi phải lấy sự nghiệp, giang sơn của mình làm trọng.Thiếp cũng biết cả hai chúng ta đều không có lỗi ,tất cả đều do cuộc chiến tranh phi nghĩa này.
Mị Châu vừa ngưng lời ,hai vợ chồng ôm nhau khóc.Mị Châu đến xin phép Long Vương cho hai người được sống lại để xây dựng cuộc sống đầm ấm.Long Vương cũng cảm động trước tình yêu của hai người :
-Tuy hai con đã có tội lỗi, nhưng đã biết hối cải. Ta cũng động lòng trước tình cảm của hai con .Nhưng nếu sau này hai con còn mắc lỗi,phản bội nhau ta sẽ cho hai con mãi mãi không bao giờ gặp nhau nữa.
Trọng Thuỷ và Mị Châu rất vui mừng ,cảm tạ ân điểm của Long Vương rồi cùng nhau trở lại trần gian.Nhưng họ không ở nước Âu Lạc nữa mà đến một vùng đất thật xa,nơi chỉ có những người dân hiền lành ,cần cù ,có hoa lá ,không khí mát mẻ,trong lành .Hai người tổ chức đám cưới và cùng nhau làm lụng ,họ sinh một trai ,một gái rồi cùng nhau sống hạnh phúc đến suốt đời.
Kể lại chuyện sau khi tự tử ở giếng Loa Thành, xuống thuỷ cung, Trọng Thuỷ đã tìm gặp lại Mị Châu 7
Tôi là Trọng Thủy, con vua Triệu Đà. Sau lần theo cha chinh phạt Âu Lạc, tôi đã gây một tội lỗi nghiêm trọng đối với người vợ hiền, ngây thơ trong sáng của tôi, ₫ó là Mị Châu. Mị Châu đã chết dưới lưỡi kiếm oan nghiệt của vua cha. Hồn nàng theo cha xuống biển rồi trở thành chị em với công chúa- con vua Thủy Tề. Để tạ tội với nàng tôi quyết sẽ xuống Long Cung 1 phen. Như đã biết, tôi thì đã chết vì tự tử trong giếng Loa Thành giờ đây tôi không còn thể xác nữa mà chỉ là một vong linh nhỏ bé. Tôi sợ ánh sáng nên không thể đi gặp vợ vào ban ngày được, tôi quyết định khi đêm vừa sập đến, tôi sẽ lập tức đến với nàng ngay. Trời đã tối, những cái cây vô hồn, vô hại vào ban ngày ban đêm bỗng trở nên đáng sợ, âm u vô cùng. Rừng cây đen xì, những chiếc lá khẽ cựa vào nhau, hòa với tiếng gió than bỗng trở nên một âm thanh não ruột. Tôi nhờ vào rừng cây ấy mà tránh được con người. Đã hơn quá nửa đêm, lòng tôi giờ đã lạnh, tôi nửa muốn ở nửa muốn đi vì không biết Mị Châu có tha thứ cho mình, nhưng mặc cho thái độ lưỡng lự của tôi, gió vẫn vô tình đẩy linh hồn tôi đi xa ngút. Tuy xa nhưng tôi không mệt, tôi chẳng cần nghỉ ngơi một phút nào. Cuối cùng biển Đông đã dần hiện ra trước mặt tôi. Tôi tiến lại gần, cảm thấy mình có chút gì đó hèn nhát vì đã từng lưỡng lự trên đường đi. Nhưng cuối cùng vì cái chết oan của Mị Châu và tình vợ chồng bao lâu gắn bó đã thôi thúc một linh hồn "tội đồ" nhưng tôi phải đến bên nàng ngay lập tức. Tôi bước xuống biển, biển lúc này lạnh. Tuy lạnh nhưng không cứa nổi hồn tôi, tôi bơi thẳng xuống đáy biển, thủy cung lộng lẫy đã hiện ra trước mắt. Tôi tiến lại nhưng chẳng may một cọng rêu xanh đáng ghét lại giữ lấy chân tôi. Lạ nhỉ? Tôi là linh hồn cơ mà, làm sao cọng rêu có thể giữ được chân của một linh hồn? Tôi nghĩ và cho rằng đây chắc là cọng rêu thần, một cọng rêu có ý nghĩa như một sợi tơ hồng giữ cho tôi và Mị Châu gặp lại. Quả thật chỉ một loáng sau cửa thủy cung dần hé mở, Mị Châu bước ra, vẫn khuôn mặt ấy, vẫn mái tóc ấy, nhưng nụ cười trên môi nàng đã tắt. Mị Châu ra ngoài để thu hoạch rong biển, nàng tiến lại gần cọng rêu đã cuốn chân tôi, nàng thảng thốt, kêu lên: - Trọng...Thủy...là chàng? Nước mắt nàng tuôn ra hóa thành châu khi nó hòa với vị mặn của biển Đông, nàng ôm lấy tôi. Tôi lắp bắp: - Nàng... nàng tha thứ cho ta nhé? Mị Châu sẽ lắc đầu, nhìn tôi một cái rồi nàng lẻn đưa mắt qua sang trái. Lúc này mắt nàng đã nhoè hơn trước, nàng nói: - Vì cớ sao chàng đối xử với thiếp như thế. Tình thiếp trao chàng là nguyện một lòng, nhưng chàng lại vì chữ hiếu mà phụ thiếp. Nếu bây giờ thiếp chấp nhận cùng chàng trọn nghĩa chồng vợ thì chẳng phải thiếp là kẻ bất hiếu, bất nghĩa hay sao? Tôi đau đớn nhưng biết làm sao, lỗi sai cho tôi gây ra, kết cục bi thảm này phải do tôi gánh lấy. Quả thật chẳng lẽ một câu "xin lỗi" của tôi có thể khiến lòng nàng vơi đi? Trước quyết định đó của nàng Mị Châu, tôi đành buông một lời từ biệt: - Xin lỗi nàng Mị Châu, lúc trước ta vì chữ hiếu mà đã phụ nàng nhưng sau khi thấy xác ngọc của nàng qua chiếc áo lông ngỗng, ta đã nhận ra, ta rất yêu nàng. Nay nàng đã nói vậy, ta đành phải quay về Diêm Phủ để hóa thành kiếp súc sanh hòng chuộc lại tội lỗi. Mị Châu không nói không rằng nhưng khẽ thấy đôi mắt đượm sầu của nàng, tôi biết nàng đang phân vân và khó xử lắm. Nàng quay người sang hướng mặt trời mọc, những tia nắng đầu tiên xuất hiện, nó tô hồng cả một Long Cung sâu thẳm. Nàng quay phắt người lại nói vội vàng: - Chàng nên đi mau! Nhưng đã muộn, ông mặt trời đã lên cao hơn, bình minh đã chớm nở; trên mặt biển những chiếc tàu, thuyền đánh cá của ngư phủ đang lênh đênh trên sóng. Từ dưới nhìn lên, những chiếc tàu to lớn, hùng vĩ bỗng trở nên nhỏ xíu, chậm chạp như một chiếc lọ nhỏ ai vứt trên sông. Tôi dần dần tan biến... Ánh nắng chan hòa của mặt trời đã xuyên qua người tôi. Đau đớn và rạn nức chính là cảm giác lúc này. Có lẽ trời cao cũng không thể thứ tha cho một linh hồn lạc lõng như tôi. Tôi tan vỡ trong vòng tay của Mị Châu riêng nàng vẫn được bảo vệ bởi viên thuốc thần của vua Thủy Tề. Linh hồn tôi không còn nguyên vẹn nữa và cho đến phút cuối tôi vẫn chưa được nghe hai tiếng "tha thứ" từ miệng nàng Mỵ Châu...
Kể lại chuyện sau khi tự tử ở giếng Loa Thành, xuống thuỷ cung, Trọng Thuỷ đã tìm gặp lại Mị Châu 8
Khi Mị Châu chết,Trọng Thủy thương nhớ Mị Châu khôn xiết.Khiđi tắm ngỡ bóng dáng Mị Châudưới nước nênđã tự tữ chết theo.Ngay sau khi,Trọng Thuỷ tự tử ở giếng Loa Thành, vì yêu vợ da diết, xác của chàng rữa ra, ngấm qua mạch nước ngầm vào đất rồi mạch nước ngầm mang chang ra biển cả mênh mông. Hồn chàng đang luư lạc thìgió thổi bay đi ra biển rồi tạt xuống biển Đông. Cảm thông cho tấm lòng yêu thương vợ của chàng, sự thuỷ chung, ngây thơ của Mị Châu, Rùa Thần đã hội tụ hồn và xác của Trọng Thuỷ, dùng nước tạo nên hình hài Mị Châu rồi nhập hồn nàng vào.
Trọng Thuỷ, sau khi được sống lại và được Rùa Thần báo mộng rằng Mị Châu đang ở thuỷ cung, đã ngày đêm bơi lặn tìm nàng. Sau bao khó khăn gian khổ, chàng đã tìm được thuỷ cung. Đến cổng, chàng bị hai thuỷ thần chặn lại và hỏi:
-Nhà ngươi là ai, xuống đây có việc gì! Đây là chốn thanh bình, không cho phép người trần mắt thịt với bản chất xấu xa như ngươi xuống đây làm nhiễu loạn.Ngươi hãy về đi!
-Trọng Thuỷ đáp:
Thưahai vị thuỷ thần ,sau cái chết của Mị Châu, con vô cùng đau khổ, nhớ nàng da diết, trong lúc tuyệt vọng lầm tưởng bóng nàng ở dưới giếng , con đã nhảy xuống giếngchết theo nàng. Sau khi chết con được Rùa Thần cứu sống và báo mộng Mị Châu đang ở chốn này,xin hai vị cho con vào.
Nghe những lời nói chân thành của Trọng Thuỷ, hai vị thuỷ thần cảm động cho Trọng Thuỷ vào.
Vào đến trong, chàng cảm thấy thật ngỡ ngàng, kinh ngạc trước cảnh đẹp còn hơn cả hoàng cung, một vẻ đẹp thần tiên mà chàng chưa từng thấy bao giờ. Trước mặt chàng,những rặng san hôđầy màu sắc tỏa sáng lấp lánh,cá nối đuôi nhau vui đùa nhảy múa, xa xakia cókhu vườn đầy loài hoa kì lạ…và ở đó giữa khu vườn có một người ngồi mơ mộng.Trọng Thủy bước lại gần thì nhận ra rằng đó là Mị Châu.Vừa nhìn thấy nàng Trọng Thuỷ đã nhận ra, chàng vui mừng reo lên vội chạy đến gần nàng.Vừa chạy Trọng Thủy vừa gọi Mị Châu.Đang ngồi bỗng dưng Mị Châu nghe thấy có tiếng aiđó gọi mình,rất giống với giọng nói của Trọng Thuỷ.Nghe lời gọi da diết của Trọng Thuỷ, nhưng nàng không tin sao chàng lại xuống được đây. Mỗi lúc tiếng gọi lại to hơn,rõ hơn, nàng không thể nhầm được .Nàng chạy ngay về nơi phát ra tiếng gọi đó.Hai người gặp nhau,nhìn nhau imlặng một hồi rồi khóc. Cảnh vật như dừng lại.Không còn náo nhiệt như ban đầu nữa.
Trọng Thủy nói:
-Ôi, nàng ơi! Xa nàng bao nhiêu lâu mà ta vẫn nhung nhớ, vì quá yêu nàng mà ta đã lầm tưởng bóng nàng dưới đáy giếng rồi nhảy xuống tự tử. Nay ta đã được gặp lại nàng, lòng ta sung sướng biết bao.
Mị Châu đáp:
-Chàng ơi, thiếp cũng vậy, thiếp cũng nhớ chàng khôn xiết.Hằng ngày thiếp đều ra,đây ngắm nhìn cảnh vật,, nhìn những đôi cá tung tăng bơi lội nhảy múa mà nhớ đến những ngày chúng ta vui vẻ hạnh phúc bên nhau. Ôi! Nhưng thật chớ trêu, chàngđãđem tâmmà lừa dối thiếp,thiếp nay đã mang danh tội đồ của đất nước. Sao chàng lại nhẫn tâm lừa dối thiếp khiến thiếp đau khổ? Thiếp thật ngơ dại, vì tình yêu mà nghe theo chàng!
Nghe những lời đó,lòng Trọng Thuỷnhói đau, xót xa ân hận vô cùng.
-Nàng ơi! Tình yêu của ta thần linh có thể chứng giám. Ta thật ân hận khi nghe theo lời vua cha nhưng nàng hãy hiểu cho ta, tha thứ cho ta, phải lừa dối nàng, lòng ta đau như cắt nhưng đó là mệnh lệnh của chalàm con ta không thể bất hiếu.Lòng ta vô cùng bối rối, trong lúc tâm trí hỗn loạn, ta đã có một quyết định sai lầm nhưng trong lòng ta luôn có nàng.Ta thành thật xin lỗi nàng,xin nàng hãy tha thứ cho ta.
Mị Châu mắt ướt lệ, giọng nghẹn ngào nói:
-Thiếp tin vào tình yêu của chàng, tin rằng những tình cảm trước kia chàng dành cho thiếp là chân thật không giả dối. Thiếp cũng biết một đấng nam nhi phải lấy sự nghiệp, giang sơn của mình làm trọng. Nếu thiếp vẫn theo chàng thì có lẽ thiếp sẽ bị ngàn đời nguyền rủa, vạn lời phỉ nhổ, muôn đời không dung. Thiếp đã vì tình cảm mà đem đấ nước giao cho kẻ địch. Mà thiếp theo chàng thì nhỡ đâu bị chàng lừa dối lần nữa vì thiếp quá ngây thơ, yêu chàng.Thanh minh, thuyết phục Mị Châu một hồi mà không được. Trọng Thuỷ đi đến quyết định táo bạo.
-Ta thề rằng sẽ không bao giờ lừa dối nàng nữa.Thì nàng hãy cùng ta đi gặp vua cha của nàng xin người tha thứ cho chúng ta được ở bên nhau.
Mị Châu hơi do dự, sợ sệt nhưng vẫn đồng ý.Nói rồi, hai người mạnh dạn tìm gặp An Dương Vương, ông đang chơi cờ cùng với Rùa Thần. Rùa Thần thấy hai người đi cùng nhauthì vui lắm, An Dương Vương tỏ ý tức giận nhưng trong lòng ông vẫn thương con.
Hai người đồng tâm nói:
Thưa cha đáng kính!Xin cha hãy tha thứ cho tội lỗi của hai chúng con. Chúng con nhớ ơn, cảm kích người vô cùng. An Dương Vương tỏ ra lạnh lùng định nói “không bao giờ” nhưng có cái gì đó trong ông ngăn lại. Ông nói:
-Ta khó lòng tha thứ cho các ngươi .Hai ngươi có tội rất lớn vớiđất nước,nhưng nayđã biết hối lỗi.Hai ngươi lại rất yêu thương nhau.Nay ta sẽ tha tội cho hai ngươi.Trọng Thuỷ, Mị Châu vui mừng đáp:
-Cám ơn vua cha.
Trọng Thủy và Mị Châuở lại thủy cung .Hai người sống bên nhau hạnh phúc.Ít lâu sau MịChâu sinh ra một trai ,một gái.Trai giống Trọng Thủy,gái giống Mị Châu.Gia đình họ sống hạnh phúc bên nhau.
Kể lại chuyện sau khi tự tử ở giếng Loa Thành, xuống thuỷ cung, Trọng Thuỷ đã tìm gặp lại Mị Châu 9
Chỉ vì tin lời người chồng của mình Mị Châu đã tạo nên một lỗi lầm quá lớn khiến Vua cha tức giận mà giết chết nàng. Sau khi theo dấu lông ngỗng vợ trải, Trọng Thủy tìm được đến bờ biển và phát hiện xác vợ. Chàng vô cùng đau khổ bèn mang nàng về thành Cổ Loa mà chôn cất. Nỗi đau đớn giằng xé trái tim người đàn ông ấy để mỗi đêm khi nhìn xuống giếng Trọng Thủy như nhìn thấy người vợ yêu quý của mình. Chàng liền lao đầu xuống giếng tự vẫn. Thế nhưng từ đây, nó đã mở ra cho chàng cơ hội được trùng phùng với người vợ yêu quý của mình.
Lang thang chốn thủy cung, rất lâu chàng không biết đây là đâu chỉ biết có rất nhiều san hô, rất nhiều hoa lá. Rồi bỗng dưng chàng bị hai tên lính áp giải đến trước một tảng đá. Chàng vô cùng bất ngờ vì nàng công chúa xinh đẹp đó lại là Mị Châu. Hóa ra chàng đứng trước Long Vương và Công chúa của ngài, Bởi xót thương Mị Châu xinh đẹp hiền lành mà Long Vương nhận nàng làm con gái nuôi. Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ uất hận của Mị Châu, chàng chỉ biết bật khóc nức nở. Trọng Thủy quỳ xuống van xin Mị Châu tha thứ cho mình. Chàng khóc mà rằng:
- Mị Châu nàng ơi. Khó khăn lắm tớ mới tìm được nàng. Mong nàng hãy tha lỗi cho ta. Ta không thể làm cách khác được đó là lệnh của Vua cha. Ta biết nàng yêu ta không dấu diếm gì nhưng ta đã phản bội nàng phản bội niềm tin đó.
Mị Châu lắc đầu mà nói:
- Thiếp cũng mong được gặp chàng hàng ngày đều ngắm cảnh vật những kỉ vật mà nhớ chàng. Nhưng chính vì sự tin tưởng mù quáng chạy theo tình yêu của chàng mà thiếp đã mang tiếng phản bội đất nước dân tộc mình. Thiếp không thể chung sống với kẻ thù dân tộc của mình. Tại sao chàng lại lỡ phản bội lòng tin của thiếp lỡ lừa dối thiếp?
Trọng Thủy càng đau khổ uất nghẹn hơn khi nghe những lời giãi bày của vợ mình:
- Quả là ban đầu ta rắp tâm lừa dối cha con nàng nhưng sau một thời gian chung sống ta thực sự yêu nàng. Tình yêu của ta có thần linh chứng giám. Tình yêu của ta ai cũng biết. Ta vô cùng ân hận vì nghe lời vua cha nhưng ta mong nàng hãy hiểu cho ta. Phải lừa dối nàng lòng ta vô cùng rối bời, tâm trí hỗn loạn. Suốt thời gian qua ta đã phải chịu biết bao nhiêu sự dằn vặt, dày vò. Lúc ta nhận ra sai lầm thì đã quá muộn rồi. Ta đã chọn cái chết để tạ tội với nàng. Mị Châu nàng ơi! Ta cầu xin nàng hãy tha thứ cho niềm tin của ta.
Cảnh vật như xao động, dòng nước nhẹ nhàng hơn. Mị Châu sau nghe những lời nói đó nghẹn ngào:
- Thiếp tin chàng tin vào tình yêu và tình cảm của chàng dành cho thiếp là không giả dối. Cũng hiểu rằng đấng nam nhi là phải lấy giang sơn làm trọng cũng hiểu rằng lỗi không phải do chúng ta mà là do cuộc chiến tranh phi nghĩa mà thành.
Mị Châu ngưng lời hai vợ chồng ôm nhau mà khóc. Thế nhưng sau đó nàng lại nói:
- Tuy thiếp tin chàng và tin tình yêu của của chàng thế nhưng sông với nhau là chuyện không thể. Thiếp đã mang tội danh với đất nước với Vua cha nên không còn mặt mũi nào sống trên cõi đời này nữa cũng không thể nào sống bên người đã lừa dối đất nước của mình được. Thứ lỗi cho thiếp không thể cùng chàng răng long đầu bạc trọn đạo vợ chồng. Thiếp mong rằng, sau khi trở về chàng hãy trở thành một vị Vua tốt và hãy quan tâm đến cuộc sống của bách tính trăm họ.
Nghe vậy, Trọng Thủy biết mình đã không thể thuyết phục được Mị Châu nữa. Cũng hiểu nàng không còn mặt mũi nào cùng hắn trở về bởi hắn và nàng đều đã sai, hắn không muốn ích kỉ với nàng nữa. Nói đoạn Mị Châu xin Long Vương cho người đưa Trọng Thủy lên trần gian. Kể từ đó, Trọng Thủy quyết không lấy vợ mà chung tình với người vợ quá cố của mình cũng giữ lời hứa trở thành một vị Vua anh minh, lỗi lạc.
Kể lại chuyện sau khi tự tử ở giếng Loa Thành, xuống thuỷ cung, Trọng Thuỷ đã tìm gặp lại Mị Châu 10
Sau khi biết được người vợ thân yêu của mình đã phải chết bi thảm. Trọng Thủy vô cùng đâu khổ, dằn vặt và hối hận vì mình đã gây ra cái chết của Mị Châu. Suốt ngày, chàng thẫn thờ, ngẩn ngơ như người mất hồn. Rồi một hôm, chàng như thấy bóng dáng Mị Châu thấp thoáng trong làn nước giếng Loa Thành nên đã lao đầu xuống giếng mà chết.
Giếng Loa Thành nổi tiếng là sâu nên Trọng Thủy rơi mãi mà không chạm đáy. Khi rơi xuống, Trọng Thủy đã bị va đầu vào đá, chảy nhiều máu và bất tỉnh, không còn biết gì nữa. Khi Trọng Thủy tỉnh dậy, chàng thấy mình đang ở một nơi rất lạ. Chàng con đang ngồi băn khoăn không hiểu chuyện gì xảy ra thì thấy có một con cá chép vàng to đi thẳng bằng đuôi, hai vây của nó cầm giáo trông rất kì lạ. Con cá tiến lại gần và cất tiếng nói:
- Thưa! Long Vương chúng tôi thấy xác ngài trôi dạt đến tận ngoài biển Đông này, đã thương tình vẩy nước thần cho ngài sống lại. Nay ngài khỏe lại, Long Vương có lời mời ngài đến gặp mặt.
Trọng Thủy đáp ngay:
- Ổ! Ra là vậy! Ta đang băn khoăn không biết mình đang ở đâu. Được rồi, ngươi hãy dẫn ta đến diện kiến Long Vương.
Thế là cá chép vàng dẫn chàng đi đến chỗ Long Vương. Trước mặt chàng là một thế giới rộng lớn, xung quanh là nước với những loại tảo biển, san hô và các loại sinh vật tuyệt đẹp nơi biển cả, mà chàng chưa bao giờ được thấy. Có những đàn cá nối đuôi nhau, vui đùa nhảy múa…Đến diện kiến Long Vương, Trọng Thủy cám ơn Long Vương về ơn cứu mạng. Chàng cũng bày tỏ nỗi lòng mình và thỉnh cầu được gặp Mị Châu. Thấu hiểu được nổi lòng của Trọng Thủy, Long Vương khéo léo sắp xếp cho chàng gặp Mị Châu. Vậy là họ đã được gặp nhau. Trọng Thủy chạy lại nắm tay Mị Châu. Nàng rất dỗi bất ngờ khi thấy Trọng Thủy đến tìm gặp mình. Tim nàng thổn thức. Đứng trước mặt Trọng Thủy , Mị Châu rất muốn được ôm lấy chàng. Nhưng rồi, nàng cố nén lòng, bình thản gạt tay Trọng Thủy ra:
- Người kia! Người đã xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ giúp Triệu Đà thôn tính nước Âu Lạc, sao không ở trên đó hưởng cuộc sống vinh hoa phú quý mà lại xuống tìm gặp ta làm gì
Từng câu, từng chữ trong lời nói đanh thép của Mị Châu như từng vết dao cứa vào lòng Trọng Thủy khiến trái tim chàng đau nhói. Đau khổ, chàng cất tiếng:
- Ôi Mị Châu yêu dấu! Sao nàng lại có thể phủ phàng đến thế. Ta biết ta sai, ta rất hối hận và dằn vặt bản thân mình. Nhưng xin nàng hãy hiểu cho tình cảm của ta đối với nàng, xin nàng hãy tha thứ cho ta.
Mị Châu đang rất khổ tâm, con tim nàng như bị giằng xé. Nàng rất muốn tha thứ cho Trọng Thủy, nhưng nàng lại nhớ đến tội bất trung với nước, bất hiếu với cha mà mình đã gây ra, Mị Châu cất tiếng hỏi:
- Cớ sao chàng lại nhẫn tâm lừa dối ta khiến ta đau khổ? Ta thật ngây dại, vì tình yêu mà nghe theo mọi sự sắp đặt của chàng.
Trọng Thủy đau khổ, xót xa, ân hận:
- Nàng ơi, mong nàng hiểu cho ta, ta không thể nào làm khác được. Ta không dám chống lại mệnh lệnh của vua cha. Quả thật, lúc đầu ta rắp tâm lừa dối cha con nàng, nhưng sau một thời gian chung sống với nhau, ta đã thật sự yêu nàng – một cô gái hồn nhiên, ngây thơ, trong sáng. Làm sao ta có thể quên được nàng, vợ chồng một ngày nên tình, nên nghĩa. Lúc ta nhận ra sự tàn bạo , nghiệt ngã của chiến tranh phi nghĩa, thì đã quá muộn rồi. vì mù quán tuân theo lệnh của vua cha mà ta đã trở thành tội đồ, kẻ phản bội đáng bị người đời lên án, ta còn phải trả giá bằng chính hạnh phúc của mình. Mị Châu ơi! Lần nữa ta cầu xin sự rộng lòng tha thứ của nàng.
Mọi vật xung quanh tĩnh lặng như đang đồng cảm thương xót cho số phận đôi vợ chồng trẻ này. Nước mắt Mị Châu vẫn lã chã tuôn rơi. Nàng vừa giận, vừa thương. Trọng Thủy – một nạn nhân khốn khổ của cuộc chiền tranh phi nghĩa tàn ác. Nhưng lí trí đang mách bảo nàng quyết không để “trái tim lầm chỗ để trên đầu” lần nữa, nàng dịu giọng:
- Thôi, chàng đừng nói nữa, dù sao cũng cám ơn tình cảm chân thành của chàng dành cho ta. Nhưng ra không thể tha thứ cho chàng – kể tội đồ của nước Âu Lạc. Ta không thể! Từ nay chàng đừng đến tìm gặp ta nước, ta không muốn !
Trái tim Trọng Thủy như đang ta vỡ thành nhiều mảnh. Chàng đau khổ muốn chết. Chàng khuẩn khoản cầu xin Mị Châu lần nữa:
- Mị Châu ơi! Xin nàng hãy tha thứ cho ta. Ta đã biết tội của mình rồi, đã ân hận lắm rồi. Dù ta phải chịu nhiều hình phạt, cực hình, đau khổ đến nhường nào nữa, cũng mong nàng tha thứ và mong được gặp nàng
Mị Châu nhất quyết cự tuyệt Trọng Thủy. Rồi cả Mị Châu và cung điện tự nhiên biến mất. Trọng Thủy còn lại trơ trọi một mình . Buồn rầu, khổ não, Trọng Thủy mong ước nước biển ngàn năm sẽ xóa sạch lỗi lầm của mình.
- Mị Châu, ta ao ước biết bao đến một lúc nào đó, ta và nàng sẽ gặp lại nhau, một nơi rất xa. Khi ấy không còn những cuộc chiến tranh giữa các dân tộc. Ta và nàng sẽ không còn kẻ Bắc người Nam nữa, và rồi tình yêu sẽ trở lại giữa hai ta.
Vừa dứt lời, Trọng Thủy hóa thành một bức tượng đá, vĩnh viễn nằm lại dưới đáy đại dương.
Kể lại chuyện sau khi tự tử ở giếng Loa Thành, xuống thuỷ cung, Trọng Thuỷ đã tìm gặp lại Mị Châu 11
Kể từ ngày Mị Châu bị vua cha là An Dương Vương chém đầu, không đêm nào Trọng Thủy không nhớ về người vợ cũ. Mỗi lần soi mình xuống giếng, chàng lại thấy bóng dáng Mị Châu. Quá đau khổ, quá ân hận, Trọng Thủy đã lao đầu xuống giếng tự vẫn. Không ngờ, chàng được xuống Thủy Cung. Ông Trời đã cho họ cơ hội làm lại từ đầu chăng?
Thủy Cung nằm giữa đại dương bao la, rộng lớn. Nổi bật nhất là cung điện Long Vương nguy nga, tráng lệ, phản chiếu bảy sắc cầu vồng. Trọng Thủy nghe đâu đây tiếng hát du dương của nàng tiên cá ngân nga khắp không gian.
Đang ngẩn ngơ ngắm cảnh và tìm đường vào cung điện của Long Vương thì bất chợt, chàng thấy đoàn người tiền hô hậu ủng với kiệu, võng lọng cờ quạt đang tiến tới gần. Trọng Thủy thấy vậy liền vội vàng ẩn mình vào đám rêu, nhường đường cho kiệu hoa. Nhìn vào trong kiệu, chàng nhìn thấy một nàng công chúa dung nhan mĩ miều với khuôn mặt đượm buồn. Đặc biệt, trên vương miện có những viên ngọc trai óng ánh. Định thần, Trọng Thủy nhận ra Mị Châu, chàng vội vã đi theo đám rước kiệu để đến cung điện Mị Châu đang ở và xin được vào để diện kiến, gặp mặt.
Trọng Thủy gặp lại Mị Châu vui mừng khôn xiết, bao nhiêu nhớ thương, ân hận, tiếc nuối vỡ òa ra. Chàng định ôm chầm lấy Mị Châu nhưng nàng thụt lùi. Trong lòng nàng vẫn còn yêu Trọng Thủy nhiều lắm nhưng mỗi khi nhớ lại chuyện xưa cũ, nàng lại giận hờn vì bị chồng phản bội. Nàng bèn ngồi xuống, cất lời oán trách:
- Tại sao chàng lại dám tới đây? Tại sao chàng lại lợi dụng sự cả tin, ngây thơ để lừa thiếp? Tại sao chàng lại giả vờ yêu thiếp để thiếp rắc lông ngỗng cho chàng truy sát phụ vương và thiếp đến tận cùng? Ai, ai là người đã gây ra kết cục bi thảm cho nước Âu Lạc? Là ai, chàng nói đi?
Mị Châu đau một thì Trong Thủy đau tới mười. Chàng chỉ biết gục đầu im lặng, lòng chàng trào lên một nỗi ân hận, day dứt khôn nguôi. Một đằng là cha, một đằng là vợ, một đằng là chữ hiếu, một đằng là chữ tình. Mãi lúc sau, chàng mới cất nên lời:
- Ta rất ân hận, mong nàng hiểu cho lòng ta, ta biết làm thế nào giữa vận mệnh quốc gia và tình nghĩa vợ chồng. Ta biết, ta kẻ là kẻ phản bội, đáng bị trừng phạt. Nhưng nàng biết không. bấy lâu nay ta vẫn không thể quên được nàng, quên được những kỉ niệm thời mặn nồng của đôi ta. Mỗi khi nhớ lại những lỗi lầm mà ta đã làm với cha nàng, với nước Âu Lạc, ta hối hận khôn nguôi.Ta mong nàng hãy rộng lòng tha thứ cho ta. Chúng ta làm lại từ đầu nhé.
Mị Châu nghe vậy, suy nghĩ một hồi lâu: "Trọng Thủy đã ăn năn hối cải rồi, ta có nên tha thứ cho chàng không?". Tưởng chừng họ có thể bỏ đi quá khứ để làm lại từ đầu, nhưng không, Mị Châu lại nói với Trọng Thủy:
- Thiếp cũng mừng vì chàng đã nhận ra lỗi lầm, nhưng thiếp không thể đắc tội với vua cha, đất nước Âu Lạc một lần nữa. Tình ta chấm dứt từ đây. Xin vĩnh biệt."
Lời nói của Mị Châu nhưng hàng ngàn mũi tên đâm vào trái tim Trọng Thủy. Chàng đau khổ, nói:
- Mị Châu, nàng, sao nàng có thể nói những lời những lời độc ác, nhẫn tâm như vậy? Nàng đã quên những lần chúng ta hẹn nhau bên bờ sông, cùng thề non hẹn biển, nguyện sống chết có nhau hay sao? Cớ sao nàng lại đối xử với ta như người dưng? Bao nhiêu kỉ niệm của đôi ta, chẳng lẽ nàng đã quên hết rồi ư?"
Lòng Mị Châu đầy xúc động, nàng cố giấu những giọt nước mắt nhưng không thành. Nàng khóc, Trọng Thủy cũng khóc theo. Lấy tà áo lau nước mắt, rồi bằng giọng nghẹn ngào, nức nở, Mị Châu nói: "Duyện phận đã an bài, thiếp và chàng không thể nối lại tình xưa. Mong chàng hãy đi cho." Nghe vậy nhưng Trọng Thủy vẫn không thể rời bước đi ngay. Chàng khóc, nước mắt như mưa, chàng tan thành bọt biển mang hình giọt lệ, loang ra khắp đại dương để Trọng Thủy mãi mãi soi ngắm Mị Châu song những cơn sóng biển khi đón nhận những bọt biển ấy dường như lại cất lên một bài ca về câu chuyện bi kịch của tình yêu bị lừa dối.
"Tôi kể ngày xưa chuyện Mị Châu
Trái tim lầm lỡ để trên đầu
Nỏ thần vô ý trao tay giặc
Nên nỗi cơ đồ đắm biển sâu."
Sau khi thấy Trọng Thủy bỏ đi, lòng Mị Châu đau lắm. Yêu thì yêu thật đấy, thương thì thương thật đấy nhưng biết làm sao được, vì chàng mà nước Âu Lạc bị Triệu Đà cướp mất. Duyên phận đã an bài, Mị Châu và Trọng Thủy không thể đến bên nhau được nữa. Mối oan tình của họ xem như đã được hóa giải.
Kể lại chuyện sau khi tự tử ở giếng Loa Thành, xuống thuỷ cung, Trọng Thuỷ đã tìm gặp lại Mị Châu 12
Sau khi thấy cái chết của người yêu chàng vô cùng đau khổ, dằn vặt và hối hận vì mình đã gây ra cái chết của người yêu. Và chàng đã nhảy xuống giếng Loa Thành tự tử - nơi mà Mị Châu đã chết vì quá yêu và nhớ người yêu.
Sau một hồi mê man, tỉnh dậy Trọng Thủy thấy mình đang ở dưới đáy giếng và có thể đi lại, hít thở dưới nước bình thường như trên cạn. Đáy giếng sâu hun hút, không cách nào lên trên. Xung quanh thì mờ ảo, sau một hồi quan sát mãi sau Trọng Thủy mới tìm thấy một lối nhỏ vừa cho một người đi. Chàng mạnh dạn bước qua lối đó và thấy bên kia là một thế giới rộng lớn: xung quanh toàn nước và những sinh vật tuyệt đẹp nơi thủy cung. Ờ đó có rất nhiều loài cá đẹp và đầy màu sắc. Đột nhiên, chàng chợt nhận ra rằng mình có thể hiều được những loài cá này đang nói gì. Cuối cùng, Trọng Thủy đã nghe và hiểu đươc phần nào cuộc sống của Mị Châu ở thủy cung. Và chàng đã tìm mọi cách đề có thể vào đươc thủy cung và gặp nàng…Sau bao khó khăn gian khổ cuối cùng, chàng cũng đã vào được thuỷ cung. Đến cổng, chàng bị hai thuỷ thần chặn lại và hỏi:
- Ngươi là ai? Xuống đây để làm gì?
Nghe những lời nói chân thành của Trọng Thuỷ hai vị thuỷ thần cảm động cho Trọng Thuỷ vào. Vào đến trong, chàng cảm thấy thật ngỡ ngàng, kinh ngạc trước cảnh đẹp còn hơn cả hoàng cung, một vẻ đẹp thần tiên mà hồi nhỏ chàng đã tưng mơ ước một lần được xem. Trước mặt chàng, cá nối đuôi nhau vui đùa nhảy múa, xa xa là khu vườn đầy loài hoa kì lạ…và ở đó giữa khu vườn có một người ngồi mơ mộng (chính là Mị Châu). Vừa nhìn thấy nàng Trọng Thuỷ đã nhận ra, chàng vui mừng reo lên như đứa trẻ vội chạy đến gần nàng. Nghe lời gọi da diết của Trọng Thuỷ, tình yêu sét đánh lại trỗi dậy, nhưng nàng không tin sao chàng lại xuống được đây. Mỗi lúc tiếng gọi lại to hơn, da diết hơn, nàng không thể nhầm được nàng quay lại thì nhìn thấy Trọng Thuỷ đang ở ngay trước mặt mình. Hai người nhìn nhau lặng một hồi rồi khóc. Cảnh vật như dừng lại.
- Ôi, nàng ơi! –Trọng Thuỷ nói - Xa nàng bao nhiêu lâu mà ta vẫn rất nhớ nàng, ta ăn không ngon ngủ không yên, ngày đêm nhớ mong nàng, vì quá yêu nàng mà ta đã lầm tưởng bóng nàng dưới đáy giếng rồi nhảy xuống tự tử. Nay ta đã được gặp lại nàng, lòng ta sung sướng biết bao.
- Mị Châu đáp: Chàng ơi, thiếp cũng vậy, thiếp cũng nhớ chàng da diết, thiếp cũng không ăn không ngủ, ngày đêm đều nhớ tới chàng, ngày nào thiếp cũng ra đây ngắm nhìn cảnh vật nhìn những đôi cá tung tăng bơi lội nhảy múa mà nhớ đến những ngày chúng ta vui vẻ bên nhau. Ôi! Nhưng thật chớ trêu, thiếp nay đã mang danh tội đồ của đất nước, thiếp khó lòng mà có thể chung sống với kẻ thù của dân tộc mình. Sao chàng lại nhẫn tâm lừa dối thiếp khiến thiếp đau khổ? Thiếp thật ngu ngốc vì tình yêu mà nghe theo chàng!
Nghe những lời đó, Trọng Thuỷ bỗng nhói đau trong tim, xót xa, ân hận vô cùng.
- Nàng ơi! Tình yêu của ta thần linh có thể chứng giám... Ta thật ân hận khi nghe theo lời vua cha nhưng nàng hãy hiểu cho ta, tha thứ cho ta, phải lừa dối nàng, lòng ta đau như cắt nhưng đó là mệnh lệnh của vua cha, là áp lực của của cha và của cả thần dân ta, lòng ta vô cùng bối rối, trong lúc tâm trí hỗn loạn, ta đã có một quyết định sai lầm, Nàng có biết ta đã chịu dày vò, bị dằn vặt như thế nào không? Ta phải chịu áp lực kinh khủng không tưởng tượng nổi, trong lòng ta luôn có nàng. Nếu ta có lời gì sai trái ta xin chịu mọi hình phạt kinh khủng nhất. Ta thật sự xin lỗi.
Mị Châu mắt ướt lệ, giọng nghen ngào:
- Thiếp tin vào tình yêu của chàng, tin rằng những tình cảm trước kia chàng dành cho thiếp là chân thật không giả dối. Thiếp cũng biết một đấng nam nhi phải lấy sự nghiệp, giang sơn của mình làm trọng. Nếu thiếp vẫn theo chàng thì có lẽ thiếp sẽ bị ngàn đời nguyền rủa, vạn lời phỉ nhổ, muôn đời không dung. Thiếp đã vì tình cảm mà đem đất nước giao cho kẻ thù. Mà thiếp theo chàng lần nữa thì sẽ bị chàng lừa dối lần nữa vì thiếp quá ngu ngốc khi yêu chàng. Ôi! thật bất công.
Thanh minh, thuyết phục Mị Châu một hồi mà không được. Trọng Thuỷ đi đến quyết định táo bạo.
- Ta thề rằng sẽ không bao giờ lừa dối nàng nữa. Nếu nàng vẫn chưa hẳn tin ta, vẫn sợ những lời đàm tiếu thì nàng hãy cùng lên gặp thượng đế xin người cho chúng ta được ở bên nhau.
Mặc dù Mị Châu rất muốn đi cùng Trọng Thủy nhưng vì nghĩ đến chuyện Trọng Thủy đã lừa dối mình và vua cha, và liệu Trọng Thủy có nói thật không, có lừa dối mình thêm một lần nữa không?...... Nên Mị Châu đã có một câu trả lời cho chính mình….. nàng đã nói với Trọng Thủy rằng :
- Chàng ơi! Thiếp cảm thấy chúng ta không thể ở bên nhau thêm được nữa…
Sau khi nghe xong những câu nói như sét đánh ngang tại của Mị Nương, Trọng Thủy đã rất đau lòng và dường như không thể tin được vào tai mình:
- Ta không tin…ta đã phải vươt qua bao khó khăn để đến đươc đây.. vậy mà nàng lại nói với ta những câu như thế ư!…. Bây giờ nàng muốn ta phải làm sao khi đoạn đường ta đi không có nàng ở bên chứ?
Mị Nương nói tiếp:
- Thiếp sẽ đi theo con đường riêng của thiếp còn chàng hãy đi theo con đường của chàng và tìm một người mới...Chúc chàng hạnh phúc…
Sau khi nói xong. Mị Nương và thủy cung tự nhiên biến mất. Bây giờ Trọng Thuỷ còn lại một mình: Buồn rầu, khổ não, Trọng Thuỷ mong ước nước biển ngàn năm sẽ xoá sạch lầm lỗi của mình.
Kể lại chuyện sau khi tự tử ở giếng Loa Thành, xuống thuỷ cung, Trọng Thuỷ đã tìm gặp lại Mị Châu 13
Câu chuyện tình đau buồn cho cả một dân tộc của Mị Châu- Trọng Thủy đã để lại những trăn trở về “một trái tim lầm lỡ để trên đầu”. Dẫu vậy, mọi lỗi lầm cũng đâu phải do hai người họ, vậy mà họ là những sinh linh trả giá cho lòng tham và âm mưu. Sau khi Mị Châu chết, Trọng Thủy sinh đau lòng mà tự tử ở Giếng Loa Thành, xuống thủy cung, vì vẫn nặng nghĩa trần nên nhất quyết đi tìm Mị Châu, sau bao nhiêu cố gắng, chàng tìm được nàng trong động tiên trai ngọc.
Mị Châu sau khi chết, máu chảy xuống biển, trai ăn vào thì sinh ra ngọc quý, linh hồn nàng cũng xin gửi gắm tại động trai để thanh lọc hồn mình. Tuy mọi chuyện xảy ra đã lâu nhưng nàng không lúc nào không day dứt về những việc xưa kia, ngỡ nó mới chỉ như ngày hôm qua vậy. Nàng cho mình chính là nguyên nhân của việc nước mất, nhà tan, nhân dân chịu cảnh đao binh, vua cha phải lưu lạc chân trời. Nàng là ai? Nàng là một công chúa, đối với vua cha, nàng nhận mình là đứa con bất hiếu, với đất nước không phủ nhận mình bất trung. Tất cả những suy nghĩ ấy luôn chiếm trọn lòng nàng khiến nó nặng trĩu nỗi buồn, cùng sự ân hận khôn xiết. Nàng cho rằng một đao của vua cha không đủ lòng nàng thanh thản, tội nàng tạo ra không bao giờ có thể chuộc lại được. Những ngày ở động tiên trai, có đêm nào mà nước mắt nàng không tuôn khóc thương dân, nhớ nước, lo cho cha và ân năn tội mình. Nay nỗi để lại sẹo mà tấy lên hàng đêm lại như bị ai đó cầm dao rạch sâu thêm khi mà Trọng Thủy tìm tới, đứng trước mặt nàng. Nàng tuy có chút cảm động vô bờ khi biết nguyên nhân chàng tự tử là vì nàng nhưng ranh giới mang tên nợ nước thù nhà không cho phép nàng mủi lòng. Trọng Thủy biết mình làm cho Mị Châu phải gánh tội danh thiên cổ, quỳ xuống nắm lấy đôi bàn tay nàng nhưng nàng lập tức rút lại, lùi ra xa, chàng chỉ còn biết nói trong nước mắt:
- Mị Châu nàng ơi! Lỗi lầm ta tạo ra, ta nào dám phủ nhận, ta đã lừa dối nàng, hại nàng lâm vào tình cảnh bị vua cha khiển trách bằng cái chết, nhưng xin nàng hãy tin ta, ta chưa bao giờ có ý định làm hại nàng, chúng ta là phu thê, sao ta nỡ để nàng chịu tội thay cho sự dối trá của ta. Vả lại, mọi chuyện không phải do ta làm chủ, nếu không phải do vua cha ta ép buộc, ta tuyệt đối không đánh đổi hạnh phúc đôi ta lấy mảnh đất vô hồn.
Mị Châu nghe chàng nói những lời này thì yên lặng hồi lâu rồi ngước lên đôi mắt phượng đượm buồn:
- Nếu chàng đến đây xin lỗi vì thấy day dứt cho cái chết của ta thì xin chàng hãy về đi vì ta không trách chàng điều ấy. Cái mạng này của ta có đáng là bao, một mạng nhỏ bé của ta mà đổi được mạng của cả giống nòi ta thì ta lấy gì mà oán trách. Ta là một công chúa, mạng của một công chúa đáng ra nên hiến trọn vẹn cho con dân Loa Thành, nhưng ta chết lại vì sự phản bội. Đó mới chính là điều mà chàng gây tội cho ta. Năm ấy, khi ngồi sau ngựa vua cha, ta tự hỏi tại sao mình ngu ngốc thế khi vẫn còn tin vào sự vô can của chàng trong trận đánh ác liệt ấy, vẫn tin chàng sẽ giữ lời hứa, đến giải cứu ta và cha. Nghĩ lại ta thấy mình quá ngu ngốc, nếu không phải tại ta, dân tộc đâu bị giày xéo, nước đâu có mất, nhà đâu có tan, vua cha cũng không mất tích lâu như vậy.
Trọng Thủy ngẩng đầu lên, thấy những giọt nước mắt không ngừng chảy trên gò má của nàng. Chàng không còn biết nói gì trong giây phút thế này, mọi câu chữ của nàng cứ xoáy vo tâm trí chàng như từng mũi dao đâm vào trái tim nhỏ máu của chàng. Nàng nhìn chàng mà rằng:
- Chúng ta đã không thể trở lại như xưa nữa rồi, ta biết, mọi chuyện không phải lỗi thuộc về một mình chàng nhưng chàng chính là hiện thân của đất nước bị mất của ta, thấy chàng, ta thấy cả Loa Thành chìm trong biển máu, thấy nước mắt của vua cha, thấy con dân lầm than, thấy quê hương lửa thiêu đốt, mọi chuyện chỉ càng làm cho ta không quên được mình là đứa con bất hiếu, một công chúa bất trung.
Trọng Thủy hoảng hốt:
- Xin nàng đừng như vậy, đừng tự trách mình khi ta mới là kẻ tội đồ chân chính. Ta biết quá khứ đau thương kia không thể đổi thay nhưng nàng ơi, chúng ta đã không còn liên quan gì tới trần thế nữa rồi, tạo sao không rũ bỏ mọi phiền lo mà trở về như xưa? Ta tin vua cha ở nơi nào đó cũng không mong nàng ra đi mà vẫn không thanh thản trong lòng.
- Không! Ta không thể rũ bỏ được, nợ nước, thù nhà là bức tường lớn mà chúng ta không thể nào phá vỡ. Nếu đã rời xa chốn trần thế, ta coi như không còn xem chàng là kẻ thù nhưng mãi mãi sẽ không có chuyện chúng ta ở bên nhau. Loa Thành còn đó, nỏ thần còn đó, ta không cho phép mình tha thứ cho cả ta và cả chàng.
Nói rồi, nàng quay đi không một chút do dự, trong lòng dâng lên đau đớn, trước khi khuất hẳn, nàng còn để lại một lời cuối:
- Xin chàng từ nay, chúng ta mãi đừng gặp nhau, nếu có gặp cũng coi như người lạ.
Những lời ấy cũng thái độ quả quyết của nàng làm cho Trọng Thủy đau đớn khôn cũng, đứng giữa vạn vật mà hét lên một tiếng đau thương. Họ mãi mãi không còn ở bên nhau.
Trên dương thế, họ phải vì chiến tranh, âm mưu, lòng tham vô đáy mà đánh mất hạnh phúc và cả mạng sống nhưng khi thác xuống, cũng lại vì những quá khứ cùng cảm giác tội lỗi, mối thù nước nhà không thể dung hòa mà họ mãi mãi không còn được bên nhau. Tất cả đều chỉ do chiến tranh loạn lạc cùng dã tâm lớn của những người tàn nhẫn đã để lại đau đớn cho biết bao nhiêu người. Có lẽ, đã không còn có thể phán xét Mị Châu- Trọng Thủy sai hay đúng vì suy cho cùng, họ cũng chỉ là những nạn nhân khổ hạnh của chiến tranh mà thôi.
Kể lại chuyện sau khi tự tử ở giếng Loa Thành, xuống thuỷ cung, Trọng Thuỷ đã tìm gặp lại Mị Châu 14
Sau khi kế tục sự nghiệp dựng nước của 18 đời Hùng vương, An Dương Vương Thục Phán đã đánh tan năm mươi vạn quân Tần xâm lược; đổi tên nước Văn Lang thành Âu Lạc và dời dô từ vùng núi Nghĩa Lĩnh, Phong Châu xuống vùng Phong Khê, hay còn gọi là vùng Kẻ Chủ, tức cổ Loa, Đông Anh, Hà Nội ngày nay.
An Dương vương bắt tay ngay vào việc xây thành nhưng ngặt nỗi cứ ngày xây lên đêm lạỉ đổ xuống, mãi không xong. Nhà vua bèn sai các quan lập đàn để cẩu đảo bách thần, xỉn thần linh phù trợ. Ngày mồng bảy tháng ba năm ấy, nhà vua bỗng thấy cỏ một cụ già râu tóc bạc phơ, tay chống cây gậy trúc, thong thả từ phía Đông đỉ tới trước cổng thành, ngửa cổ mà than rằng: “Xây dựng thành này biết bao giờ cho xong được!”. Mừng rỡ, An Dương Vương rước cụ già vào trong điện, kính cẩn hỏi rằng: “Ta đắp thành này đã tốn nhiều công sức mà không được, là cớ làm sao?”. Cụ già thong thả đáp: “Sẽ có sứ Thanh Giang tới cùng nhà vua xây dựng thì mới thành công”. Nói xong, cụ già từ biệt ra đi.
Sáng hôm sau, có một con rùa lớn nổi lên mặt nước, tự xưng là sứ Thanh Giang, bảo với An Dương Vương rằng muốn xây được thành thì phải diệt trừ hết lũ yêu quái thường hay quấy nhiễu. Quả nhiên, sau khi Rùa Vàng giúp nhà vua diệt trừ yêu quái thì chỉ khoảng nửa tháng là thành đã xây xong. Thành xây theo hình trôn ốc, rộng hơn ngàn trượng nên gọi là thành Ốc hay Loa Thành. Rùa Vàng ở lại ba năm thì ra đi. Lúc chia tay, An Dương vương cảm tạ nói: “Nhờ ơn Thần mà thành đã xây xong. Nay nếu có giặc ngoài đến thì lấy gì mà chống?”. Rùa Vàng tháo một chiếc vuốt trao cho An Dương Vương, dặn hãy lấy làm lẫy nỏ. Giặc đến, cứ nhằm mà bắn thì sẽ không lo gì nữa. Dứt lời, Rùa Vàng trở về biển Đông. Nhà vua sai một tướng tài là Cao Lỗ chế ra chiếc nỏ lớn lấy vuốt của Rùa Vàng làm lẫy. Đó là nỏ thần Kim Quy.
Ít lâu sau, Triệu Đà đem quân sang xâm lược Âu Lạc. An Dương Vương lấy nỏ thần ra bắn, mỗi phát chết hàng vạn tên giặc. Chúng hoảng sợ quay đầu chạy về đến núi Trâu, cầm cự được vài ngày rồi rút về nước. Dân chúng Âu Lạc hân hoan mừng chiến thắng vẻ vang của vị vua tài giỏi.
Thấy không nuốt nổi Âu Lạc bằng phương cách tấn công, Triệu Đà nghĩ ra một âm mưu thâm hiểm khác. Hắn cho con trai là Trọng Thủy qua cầu hôn Mị Châu, con gái yêu của An Dương Vương. Không chút nghi ngờ, nhà vua vui lòng gả và còn cho phép Trọng Thủy được ở rể trong Loa Thành.
Theo lời cha dặn, Trọng Thủy ngầm để ý dò xét khắp nơi và rắp tâm phát hiện bằng được bí mật của nỏ thần. Mị Châu nhẹ dạ, lại thực lòng yêu thương chổng nên đã đưa Trọng Thủy vào tận nơi cất giấu nỏ thần. Trọng Thủy chế ra chiếc lẫy giống y như thật rồi đánh tráo, thay vuốt Rùa Vàng. Xong việc, Trọng Thủy nói với vợ: “Tình vợ chổng không thể lãng quên, nghĩa mẹ cha không thể dứt bỏ. Ta nay trở về thăm cha, nếu đến lúc hai nước thất hòa, Bắc Nam cách biệt, ta trở lại tìm nàng, lấy gì làm dấu?”. Mị Châu ngây thơ đáp: “Thiếp có cái áo lông ngỗng thường mặc, khi gặp biến, đi đến đâu sẽ rắc lông ngỗng ở ngã ba đường làm dấu mà tìm nhau”.
Trọng Thủy về đến nhà, Triệu Đà lập tức cất binh sang đánh Âu Lạc. Nghe tin báo hàng chục vạn quân giặc đã tràn sang, cậy có nỏ thần, An Dương vương vẫn ngồi ung dung đánh cờ và cười nói: “Đà không sợ nỏ thần sao?” Quân Đà tiến sát cổng thành, vua mới sai lấy nỏ thần ra bắn nhưng không linh nghiệm nữa.
Hai cha con đành lên ngựa, nhằm hướng phương Nam mà chạy, nhưng chay đến đâu quân giặc cứ theo dấu lông ngỗng mà đuổi theo đến đó. Ra tới sát bờ biển, An Dương vương cùng đường bèn kêu lớn: “Sứ Thanh Giang ở đâu mau đến cứu ta!”. Ngay lập tức, Rủa Vàng hiện lên, chỉ tay vào Mị Châu mả nói với An Dương Vương rằng: “Kẻ ngồi sau lưng chính là giặc đó!”. Hiểu ra cơ sự, An Dương Vương nổi giận, tuốt gươm định chém Mị Châu thì vừa lúc ấy, Trọng Thủy cũng đến nơi. Chàng lao vào đỡ nhát kiếm oan nghiệt của An Dương Vương thay cho người vợ thân yêu. Bỗng nhiên, mặt nước rẽ ra, Rùa Vàng đón An Dương Vương xuống biển. Mị Châu nước mắt chan hòa, vùng chạy theo cha nhưng những đợt sóng giận dữ tung bọt trắng xóa đã ngăn bước chân nàng. Nàng gục xuống bên xác chồng, nức nở.