Dàn ý tả hình ảnh mẹ khi em làm việc tốt 1
1- Mở bài:
- Giới thiệu khái quát về mẹ (bố)
2. Thân bài: Hình ảnh mẹ (bố) khi em làm được việc tốt:
+ Việc tốt em làm…
+ Miêu tả:
- Nét mặt; tươi vui, rạng rỡ
- Ánh mắt: lấp lánh niềm vui
- Đi lại nhanh nhẹn
- Nói cười vui vẻ
- Lời nói: âu yếm, động viên khích lệ,...
Cảm nghĩ bản thân: cố gắng làm nhiều việc tốt để bố mẹ vui lòng
III- Kết bài:
- Nêu cảm nghĩ chung về tình yêu thương con cái của bố mẹ…
Dàn ý tả hình ảnh mẹ khi em làm việc tốt 2
1. Mở bài:
* Giới thiệu chung:
- Người được miêu tả là ai? (Mẹ hay cha? ).
- Trong hoàn cảnh nào? (Khi em làm được một việc tốt).
- Việc tốt đó cụ thể là gì? (Đạt điểm cao, được khen thưởng, giúp đỡ bạn, nhặt được của rơi trả lại cho người đánh mất... ).
2. Thân bài:
* Miêu tả hình ảnh mẹ (hay cha) vào thời điểm đó.
- Vẻ mặt: Vui mừng, sung sướng, hài lòng...
- Lời nói: Khen ngợi, động viên, tự hào, tin tưởng...
- Hành động: Ân cần, quan tâm chăm sóc...
3. Kết bài:
* Cảm nghĩ của em về mẹ (hoặc cha).
-Cảm độngtrướctình yêu thương...
- Tự nhủ phải cố gắng nhiều hơn nữa Đềcha mẹ vui lòng.Dàn ý
Dàn ý tả hình ảnh mẹ khi em làm việc tốt 3
1. Mở bài
- Dẫn dắt người đọc vào tình huống (lúc em ốm, khi em mắc lỗi,…).
- Cảm nhận chung của em về hình ảnh của mẹ hoặc cha lúc ấy.
2. Thân bài
- Miêu tả lại chân dung của mẹ hoặc cha lúc ấy.
+ Vẻ mặt
+ Dáng điệu
+ Lời nói
+ Hành động
- Tả lại thái độ, cách ứng xử của mẹ hoặc cha lúc ấy (lo lắng, yêu thương, hạnh phúc, vui mừng, giận dữ,…).
3. Kết bài
- Qua những lần như thế, em cảm nhận đước thêm những điều gì về cha hoặc mẹ.
- Tự đó em suy nghĩ gì về trách nhiệm của bản thân.
Dàn ý tả hình ảnh mẹ khi em làm việc tốt 4
1. Mở bài
+ Tình cảm của em đối với mẹ / cha.
+ Giới thiệu đối tượng cần tả: Hình ảnh mẹ / cha khi em làm được một việc tốt.
2. Thân bài
+ Khái quát chung về hoàn cảnh được tả:
– Em làm được việc tốt khi nào (thời gian)?
– Việc tốt đó là việc gì? (đạt điểm cao, được khen thưởng, giúp đỡ bạn, nhặt được của rơi trả lại cho người đánh mất…).
+ Hình ảnh mẹ / cha trong hoàn cảnh đó:
– Vẻ mặt: Vui mừng, sung sướng, hài lòng…
– Đôi mắt: Ánh lên niềm vui và tự hào, nhìn em thân thương, trìu mến…
– Miệng cười tươi rạng rỡ…
– Lời nói: Khen ngợi, động viên, tự hào, tin tưởng…
– Hành động: Xoa đầu khen ngợi, ôm con vào lòng, ân cần, quan tâm chăm sóc…
3. Kết bài
+ Cảm nghĩ của em về cha / mẹ:
– Cảm động trước tình yêu thương của cha / mẹ…
– Tự nhủ phải cố gắng nhiều hơn nữa để cha mẹ vui lòng…
Bài văn tả hình ảnh mẹ khi em làm được một việc tốt 1
Người ta thường mơ ước nhiều và đôi khi mải mê kiếm tìm hạnh phúc mà không hay hạnh phúc luôn ở bên cạnh mình. Gần gũi nhất chính là cha mẹ của chúng ta. Được cha mẹ yêu thương với mỗi người con là hạnh phúc lớn nhất. Còn mẹ và cha, chỉ cần nhìn thấy con khôn lớn an bình là đủ. Đơn giản là một việc làm tốt cũng sẽ khiến mẹ cha vui vẻ. Hình ảnh mẹ khi em làm được một việc tốt vẫn luôn in đậm trong tâm trí em.
Thời gian không lâu trước đây, em đã làm được một việc tốt, việc làm không lớn nhưng mang ý nghĩa rất lớn với em. Trên con đường làng quen thuộc về nhà, em vô tình nhặt được một chiếc ví đánh rơi bên vệ đường. Trời nóng như đổ lửa, nhìn xung quanh lại không có ai, em nhớ lời mẹ dặn nhặt được của rơi phải trả cho người khác, không được tham lam nên loay hoay đưa đến chỗ các chú công an. Làm thủ tục và để lại họ tên xong, em vội vã đạp xe về nhà. Đã quá trưa, mẹ ở nhà sẽ chờ cơm và lo lắng. Bởi vì vừa làm một việc có ích, em cảm thấy lòng mình khoan khoái hơn, cái nắng nóng của mùa hè cũng dịu đi trong gió lộng.
Cánh cổng sơn gỗ trắng gần ngay trước mắt, em thấy dáng mẹ thấp thoáng trước mái hiên, ánh mắt mẹ vẫn trông ngóng về phía ngõ. Mãi đến khi em dắt xe vào, mẹ mới thở phào nhẹ nhõm. Mẹ đỡ giúp em cặp sách trên lưng, nhẹ nhàng nhắc nhở: ”Trời nắng mà đi đâu về muộn thế con. Mồ hôi ướt hết cả áo rồi này. Ốm là bố lại mắng mẹ đấy nhé”. Em vâng dạ, cười hối lỗi rồi nhanh chóng thay quần áo, ăn cơm. Trên bàn ăn đầy những món ngon làm từ đôi bàn tay khéo léo của mẹ. Em vui vẻ đem việc làm trước đó kể cho mẹ nghe.
Hình ảnh mẹ sau đó vẫn vẹn nguyên trong kí ức của em. Ngay khi em vừa dứt lời, em thấy đôi bàn tay đang gắp thức ăn của mẹ khựng lại. Trên khuôn mặt trái xoan thân thuộc như bừng sáng lên, ánh mắt mẹ nhìn em đầy trìu mến và tự hào, mẹ nở một nụ cười. Nụ cười ấy tươi tắn và chứa đựng cả niềm tự hào của mẹ. Bao nhiêu vất vả, lo toan cho cuộc sống bộn bề thường ngày giây phút đó dường như tan biến hết chỉ còn lại nụ cười và niềm vui tỏa sáng. Mẹ ân cần gắp cho em thêm thức ăn, giọng nói vui vẻ hơn hẳn: “Con gái mẹ ngoan lắm. Như vậy mới là đứa trẻ tốt. Bố mẹ luôn hi vọng con trưởng thành tốt đẹp như thế. Mẹ rất vui vì con đã làm như vậy”. Được mẹ khích lệ, động viên, em chợt thấy việc làm nhỏ bé của mình ý nghĩa hơn gấp nhiều lần. Cả bữa cơm hai mẹ con không ngớt lời qua lại. Mẹ tận tình giảng cho em nhiều bài học làm người hơn bằng tất cả tình yêu và những năm tháng đã qua của mẹ. Em chăm chú lắng nghe và ghi nhớ. Khung cảnh hài hòa đến nao lòng giữa cái oi bức. Gió lùa qua khe cửa mang theo cái mát rượi và hơi thở của hạnh phúc.
Tối hôm ấy, chủ nhân chiếc ví tìm đến nhà em để cảm ơn khiến gia đình em càng thêm niềm vui. Người làm rơi ví là một cô công nhân trên đường đưa con trai đi khám bệnh. Mẹ trò chuyện với cô ấy một lúc lâu mới tạm biệt. Em thấy hình như mẹ còn vui hơn trước. Mẹ bất ngờ ôm em vào lòng, xoa mái tóc dài của em. Em vẫn nhớ như in lời nói mẹ thì thầm lúc ấy. Mẹ nói “Cảm ơn con, cảm ơn con gái vì con đã trưởng thành như vậy. Con là niềm tự hào của bố mẹ. Mẹ yêu con”. Vòng tay mẹ thêm chặt hơn, yêu thương ngọt ngào thấm dần vào trong tim. Mẹ thực sự là hình ảnh đẹp nhất.
Mẹ gọi điện cho bố và khoe với bố thành tích của em. Suốt cuộc điện thoại, nụ cười luôn nở trên đôi môi mẹ. Em chống cằm nhìn theo, khóe môi cũng bất giác treo lên một nụ cười. Thì ra mình có thể đem đến niềm vui cho bố mẹ như vậy, dù cho chỉ là một hành động nhỏ xíu trong cuộc sống này.
Sau này, em luôn khắc ghi hình ảnh mẹ lúc ấy để giữ động lực cho bản thân sống và rèn luyện tốt hơn. Hình ảnh mẹ lúc em mắc lỗi và hình ảnh mẹ khi em làm được việc tốt hài hòa trong tâm trí, nhắc nhở em phải sống tốt từng ngày. Sống cho mình và sống để xứng đáng với niềm tin của bố mẹ.
Bài văn tả hình ảnh mẹ khi em làm được một việc tốt 2
Thời gian dần trôi, mẹ không bao giờ nhắc lại lỗi lầm của tôi nữa. Nhưng tôi thì luôn tự nhủ phải cố gắng sửa chữa sai lầm và làm nhiều việc giúp đỡ mẹ. Thế rồi điều mong ước cuối cùng cũng đến: tôi đã làm vui lòng mẹ với điểm 10 môn toán. Tuy đây chẳng phải là một việc tốt lớn lao như việc làm của nhiều bạn khác, song với tôi, nó đã để lại một dấu ấn khó phai. Hình ảnh mẹ lúc ấy đến tận bây giờ tôi cũng vẫn chưa quên được.
Hôm đó, khi đi học về, tôi chạy ngay đến bên mẹ đưa bài kiểm tra ra khoe. Nhìn điểm mười đỏ chói trên tay tôi, dường như bao vất vả, mệt nhọc trên khuôn mặt mẹ tan biến đi đâu hết. Mẹ ngạc nhiên, vui mừng hỏi lại: “Chánh được điểm mười toán thật cơ à?”. Mẹ kéo tôi vào lòng, đưa đôi bàn tay xương xương, gầy gầy vuốt nhẹ mái tóc rễ tre rối bù của tôi. Rồi mẹ đặt đôi tay ấm áp ấy lên hai má tôi khẽ nói: “Con trai của mẹ giỏi lắm! Nhưng con đừng tự thỏa mãn, phải cố gắng thật nhiều hơn nữa con à!”
Buổi trưa mùa đông hôm ấy cũng chỉ có mẹ và tôi, nhưng căn nhà không hề lạnh lẽo mà đầy ắp niềm vui và rộn rã tiếng cười. Mẹ đi lại nhanh nhẹn, vừa dọn dẹp nhà cửa vừa vui vẻ trò chuyện với tôi và đôi lúc còn cất tiếng hát khe khẽ nữa. Chuyện ở lớp, ở trường, thầy cô bè bạn,… chuyện nào tôi kể mẹ cũng chăm chú lắng nghe. Vừa nghe mẹ vừa mỉm cười, gật đầu trìu mến. Gương mặt mẹ rạng rỡ niềm vui, đôi môi nở nụ cười tươi tắn. Hình như bao lo toan, tất bật hằng ngày không còn in dấu trên khuôn mặt mẹ. Ánh mắt mẹ lấp lánh rạng ngời. Mẹ nhìn tôi bao dung, âu yếm. Cái nhìn của mẹ vừa như muốn chia vui vừa như muốn động viên khích lệ tôi phải cố gắng nhiều hơn nữa. Trên cành cây, mấy chú chim lích chích truyền cành, ngó nghiêng ngoài cửa sổ như cũng muốn chia vui cùng với mẹ con tôi. Tôi vô cùng hạnh phúc trước niềm vui của mẹ.
Bữa cơm của hai mẹ con chỉ có rau với trứng, nhưng tôi ăn rất ngon miệng. Có lẽ bởi lòng tôi náo nức một niềm vui: Vui vì đã làm được một việc tốt nho nhỏ khiến mẹ hài lòng. Tôi tự nhủ sẽ cố gắng làm nhiều việc tốt để niềm vui và nụ cười đọng mãi trên gương mặt mẹ.
Giờ đây, tuy đã là một cậu học sinh mười hai tuổi, nhưng tôi vẫn rất thích chạy nhảy, chơi đùa, nghịch ngợm. Nhờ có mẹ, tôi cũng đã phần nào khôn lớn. Tôi biết rằng: Hình ảnh mẹ, ánh mắt mẹ trong những lần tôi phạm lỗi cũng như làm được việc tốt sẽ luôn theo tôi, nhắc nhở tôi không mắc sai lầm trong cuộc sống, giúp tôi có thêm nghị lực vững bước trên đường đời.
Bài văn tả hình ảnh mẹ khi em làm được một việc tốt 3
Trong cuộc sống chắc hẳn ai cũng đã làm được rất nhiều việc có ích.Khi đó chúng ta chắc hẵn sẽ khoe với một ai đó.Những lúc ấy, người luôn ở bên tôi nghe những việc tốt tôi đã làm chắc chỉ có mẹ.
Mẹ tôi là một người phụ nữ đã ngoài ba mươi tuổi.Bà là một người nội trợ trong gia đình.Tuy công việc nhà bận rộn là thế,nhưng mẹ luôn dành thời gian để trò chuyện, tâm sự với các con.Bà là một người mẹ cũng là một người bạn thân thiết của tôi.Tôi còn nhớ có lần tôi giúp một bà cụ qua đường mà không biết là mẹ đã đứng từ xa quan sát hành động ấy của tôi.Khi về đến nhà, tôi chỉ sợ sẽ bị mẹ la vì tội đi mua đồ có tí xíu mà về trễ.Nhưng không lúc đó bà đã ôm tôi vào lòng và nói "Con của mẹ giỏi lắm.Mới nhỏ mà đã biết giúp người khác.Như vậy là rất tốt!Mẹ đã nhìn thấy hành động vừa rồi của con.Mẹ thật sự rất tự hào vì con."Vừa nói khuôn mặt bà vừa đầm đìa nước mắt nhưng đó là những giọt lệ của niềm hạnh phúc, của niềm vui.Vì lẫn trong khuôn mặt đầy nước ấy còn có cả một nụ cười rất tươi.Tôi sẽ không bao giờ quên nụ cười vui vẻ, đầy tự hào, niềm vui sướng ấy của mẹ.
Tôi muốn làm nhiều hơn nữa những điều có ích cho cuộc sống này.Vì tôi không chỉ muốn giúp đỡ mọi người.Mà còn muốn thấy niềm vui của mẹ do tôi biết giúp đỡ mọi người.
Bài văn tả hình ảnh mẹ khi em làm được một việc tốt 4
Trời đã xế chiều ánh hoàng hôn dần buông xuống, Cả nhà đang quây quần bên bữa cơm chiều. Chợt ngoài cửa có tiếng cô đưa thư gọi vọng vào: Mời bác Tâm ra nhận thư bảo đảm. Mẹ tôi vội vàng ra kí nhận rồi trở vào nhà với nét mặt rạng rỡ lạ thường. Mẹ vội vàng mở phong thư rồi reo lên con gái mẹ thành công rồi! Con gái mẹ thật giỏi! Đó là giây phút hạnh phúc nhất trong tuổi thơ tôi. Hình ảnh mẹ lúc ấy khiến tôi còn nhớ mãi.
Niềm vui ngập tràn trong căn nhà nhỏ bé. Niềm vui được nhân lên trong tim mỗi người. Niềm vui tỏa sáng rạng ngời trên gương mặt mẹ tôi. Bởi bao năm nay mẹ đã vất vả không quản ngại nắng mưa đưa tôi đi học vẽ, không những thế mẹ còn phải tần tảo sớm hôm làm việc kiếm tiền nuôi tôi ăn học. Mẹ dành dụm từng đồng tiền ít ỏi để mua bút lông, màu vẽ… Thành công của tôi hôm nay có không ít mồ hôi và công sức của mẹ.
Mẹ đọc đi đọc lại từng dòng chữ trong thư. Em: Nguyễn Thanh Thảo đạt giải nhất cuộc thi vẽ tranh "Mùa hè của em". Trong thư còn mời rõ 8 giờ sáng mai tại nhà văn hóa tỉnh sẽ tổ chức triển lãm tranh và phát giải thưởng. Lúc này tôi mới ngắm kĩ mẹ tôi. Làn da mẹ hình như hồng hơn, nụ cười tươi thắm hơn mà giọng nói mới ấm áp, dịu dàng làm sao. Vẫn giọng nói ấy sao hôm nay tôi thấy mến thương vô cùng. Thế rồi mẹ sửa soạn đi mời bà nội, bà ngoại sang nhà cùng chung niềm vui, niềm hạnh phúc của gia đình. Nhìn bước đi nhanh nhẹn, dáng người nhỏ nhắn tôi thấy thương mẹ và gắng học giỏi, vẽ đẹp hơn nữa để xứng đáng với lòng mong đợi của mẹ.
Rồi tối hôm ấy mẹ ôm tôi vào lòng nước mắt tuôn rơi. Có lẽ đó là những giọt nước mắt hạnh phúc tự hào của mẹ. Bởi mẹ vẫn thường dặn tôi rằng: Con cứ vẽ những gì con yêu thích nhất. Vậy các bạn có biết tôi vẽ gì không? Đó chính là bức chân dung mẹ với dòng chữ "Mẹ tôi" dưới bức tranh.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, tôi đã dần khôn lớn, trưởng thành. Trên bước đường thành công của tôi vẫn có bước chân tần tảo của người mẹ hiền.
Bài văn tả hình ảnh mẹ khi em làm được một việc tốt 5
Trời đã xế chiều nhưng nắng vẫn chói chang. Trên đường, người và xe tấp nập ngược xuôi, mặc cho hơi nóng bốc lên hầm hập. Một tuần trôi qua nhanh thật! Hôm nay đã là thứ bảy.
Chợt ngoài cửa có tiếng chú bưu tá gọi vọng vào: "Mời bác Quang ra kí nhận thư bảo đảm!". Buông vội tờ báo, ba em bước ra ngoài. ít phút sau, ba trở vào tay cầm chiếc phong bì lớn. Ba cười thật tươi, vẻ mặt rạng rỡ lạ thường. Không nén nổi tò mò, em chạy đến bên ba và hỏi:
– Thư của ai hả ba?
Không trả lời, ba mở phong bì, lấy thư ra đọc rồi bất chợt nhấc bổng em lên,quay tít. Tiếng reo của ba vang khắp căn phòng nhỏ:
– Thành công rồi! Cha con ta thành công rồi! Bống nhà ta đã đoạt giải thưởng cuộc thi vẽ Mùa hè của em! Con gái của ba giỏi lắm! Chúc mừng con! Ba sẽ thưởng cho con hộp màu nước thật "xịn" của Nhật! Thích không?!
Niềm vui tràn ngập, toả sáng trên gương mặt mỗi người thân trong gia đình. Ông nội em chậm rãi vuốt chòm râu bạc, từ tốn nói:
– Ông đã bảo mà! Cái Bống nhà ta có khiếu, lại say mê học vẽ. Có chí thì nên cháu ạ!
Mẹ em từ dưới bếp chạy lên, ôm em vào lòng, xuýt xoa khen:
– Bống của mẹ "cừ" thật đấy! Vượt qua được bao nhiêu bạn cùng tham gia thi vẽ. Thế là từ nay nhà ta có "hoạ sĩ" rồi! Nhưng mẹ bảo này, "hoạ sĩ Bống" chớ có mừng quá mà phổng mũi lên nghe chưa!
Trước tin vui, em xúc động đến chảy nước mắt. Em không ngờ bức tranh của mình lại đoạt được giải thưởng. Trong tranh, em vẽ một thảm cỏ xanh, một bầu trời trong xanh với những đám mây trắng bồng bềnh, làm nền cho cô bé mặc bộ đồng phục học sinh, cổ quàng khăn đỏ, hai cánh tay giơ cao tung chú chim bồ câu trắng.
Trong thư mời ghi rõ 9 giờ sáng mai, Nhà văn hoá thiếu nhi thành phố sẽ tổ chức triển lãm tranh và lễ phát phần thưởng. Ba em bảo cả nhà cùng đi cho vui. Cu Tùng cứ tíu tít chạy tới chạy lui, năn nỉ: "Chị Bống cho Tùng đi theo với nhé! ". Mẹ em mở tủ, chọn cho em bộ váy áo đẹp nhất. Không khí trong nhà rộn ràng và vui như Tết.
Người vui nhất có lẽ là ba em vì suốt mấy năm nay, ba không quản nắng mưa, đưa em đi học vẽ. Ba động viên em rất nhiều, Ba dành dụm từ đồng lương ít ỏi của mình để mua cho em bút lông, màu nước và giấy vẽ. Thành công của em hôm nay có không ít mồ hôi và công sức của ba. Đến một ngày nào đó, em sẽ vẽ bức chân dung của ba với vẻ mặt rạng ngời hạnh phúc. Em tự nhủ phải cố gắng thêm nhiều để mang lại niềm vui, niềm tự hào cho những người thân yêu.
Bài văn tả hình ảnh mẹ khi em làm được một việc tốt 6
Tôi là cô bé cũng như những đứa trẻ khác đang trong độ tuổi đến trường, ngoài việc học ở trường về nhà phụ giúp gia đình những việc lặt vặt và giúp mẹ nấu ăn. Sẽ chẳng có ai ngờ tôi có thể làm được việc tốt khiến bố mẹ vui lòng.
Tôi còn nhớ rõ hôm đó là một ngày nắng đẹp, bầu trời trong xanh không gợn chút mây, tôi cùng các bạn đang trở về nhà sau buổi học. Nhìn từ xa đã thấy bà cụ khoảng hơn 70 tuổi, đầu tóc bạc phơ, lưng hơi cong và chống gậy. Chắc có lẽ bà đang tìm cách qua đường nhưng chưa biết làm thế nào vì sợ dòng xe cộ đang chạy ngược xuôi tấp nập của buổi chiều tan tầm. Nhìn bà cụ tôi lại nhớ đến bà nội của mình ở nhà, tôi liền bước đến và cất lời: “cụ muốn qua đường phải không ạ ? con giúp cụ nhé”, nhìn tôi bà cụ nhoẻn miệng cười và cám ơn rối rít. Nhìn dòng xe đang chạy tôi cũng hơi e sợ, bởi lẽ gần tối xe chạy rất nhanh, nhưng tôi lấy hết can đảm để dẫn đường và ra hiệu cho dòng xe ngừng lại. Cuối cùng thì cũng sang bên kia đường, bà cụ cảm ơn và cho tôi một món quà nhỏ làm kỉ niệm, bà kể con cháu bận quá nên không có thời gian chăm sóc cụ. Nghe vậy chợt thấy thương người bà ở nhà nhiều hơn.
Trời cũng đã tối sầm, tôi lễ phép chào bà, chạy thẳng về nhà. Về đến nơi đã thấy bóng mẹ nhỏ nhắn đứng trước cửa, khuôn mặt lo lắng, mẹ lo vì sao tôi về trễ mà không có lý do. Tôi xin lỗi mẹ và giải thích phải giúp bà cụ sang đường, mẹ nhoẻn miệng cười và xoa đầu khen con gái mẹ rất giỏi và biết giúp đỡ người khác trong lúc khó khăn.
Buổi tối hôm đó mẹ kể với bố về việc tốt mà tôi đã làm, ai cũng khen ngợi con gái còn nhỏ mà đã biết giúp đỡ người già. Cả nhà ăn bữa tối trong không khí vui vẻ, ấm cúng, cuối tuần bố mẹ thưởng cho tôi một chuyến đi chơi công viên.
Tôi rất vui vì việc làm nhỏ của mình khiến bố mẹ vui mừng. Khuôn mặt rạng rỡ, tự hào đó chắc chắn sẽ theo tôi cho đến khi trưởng thành.
Bài văn tả hình ảnh mẹ khi em làm được một việc tốt 7
Tết đến xuân về trên khắp các nẻo đường góc xóm. Những người mẹ nhanh chóng sắm sửa tết, những người bố cố gắng làm thêm ngày để kiếm thêm tiền tiêu tết còn lũ trẻ con chúng em háo hức hơn ai hết, nhộn nhịp hơn ai hết vì tết đến chúng em sẽ được lì xì và được ăn kẹo thoải mái. Nhà em không thuộc hạng giàu có nhưng cũng không phải nghèo khó. Năm mới đến nhà của em được trang hoàng bởi những cành đào cây quất những miếng dán hoa mai trang trí khắp khung cửa ngôi nhà. Mẹ em mua cho em một bộ áo dài mới để đón Tết, nhưng em lại tặng chiếc áo dài ấy cho em gái nhà bên cạnh vì nhà bạn ấy quá nghèo, bạn ấy không có đủ thịt để ăn, không có áo mới để mặc.
Những tưởng mẹ sẽ mắng em vì chiếc áo dài đó là tiền bạc mẹ dành dụm để mua cho em. Nó là quà tặng nhưng cũng chính là tấm lòng của mẹ, thế nhưng thái độ của mẹ hoàn toàn khác. Ban đầu mẹ nhìn em một cách khó hiểu, đôi lông mày thanh tú của mẹ nhíu lại giống như đang khó chịu điều gì. Em đứng như chôn chân ở góc tường nhìn mẹ lấm lét sợ sệt thì mẹ bỗng cười hiền dịu và tới bên em. Mẹ đưa bàn tay khô ráp, chai sạn làm việc vất vả một năm ra nắm lấy bàn tay em kéo em vào nhà. Chưa bao giờ đôi bàn tay ấy lại ấm áp như vậy, cũng chưa bao giờ mẹ lại cười tươi như hôm ấy. Mẹ nói rằng mẹ rất tự hào vì hành động của em, đúng là mẹ vất vả mới mua được bộ áo dài ấy, và mẹ cũng biết em thích nó như thế nào nhưng em lại sẵn sàng cho đi chiếc áo dài chưa mặc một lần ấy chứng tỏ tấm lòng nhân hậu của em rất lớn. Đôi mắt mẹ lấp lánh hạnh phúc, miệng cười tươi tắn và hết lời khen ngợi rằng con mẹ đã lớn rồi. Đôi bàn tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của em, ánh mắt mẹ nhìn em trìu mến. Trong đôi mắt ấy em nhìn thấy được niềm vui của mẹ, thấy được cả sự tự hào trong đó.
Thấy mẹ hạnh phúc em cũng hạnh phúc vô cùng, em sẽ làm thật nhiều việc tốt để cho mẹ luôn cảm thấy hạnh phúc và tự hào về em. Hình ảnh mẹ, đôi mắt mẹ, bàn tay mẹ sẽ là động lực cho em trở thành một người tốt.
Bài văn tả hình ảnh mẹ khi em làm được một việc tốt 8
Tài sản lớn nhất của mỗi bậc cha mẹ chính là con cái. Bởi vậy, khi con cái làm được những việc tốt cha mẹ luôn cảm thấy thật hãnh diện và tự hào. Em kshông thể quên được nét mặt rạng ngời của bố mẹ khi em làm được một việc tốt.
Đông đã đến, cái rét như cắt da cắt thịt, chỉ cẩn bước chân ra ngoài là em đã cảm thấy người lanh cóng. Chiều hôm đó em và mẹ đi qua chợ để mua một số đồ dùng cần thiết trong mùa đông. Lúc về, mẹ có tạt qua hàng rau để mua thức ăn. Ở đây bày bán chủ yếu các loại rau do người dân địa phương ở đây tự trồng. Em và mẹ đi ngang qua để chọn đồ, trong lúc đang chọn em để ý đến đứa bé con gái của cô bán rau. Con bé tầm khoảng bảy đến tám tuổi. Bé ngồi thu lu một góc cạnh những mớ ra, trên người chỉ mặc một chiếc mỏng. Đôi môi em tái nhợt, đôi tay thâm tím vì quá lạnh. Em vừa ngồi mà người run cầm cập. Em nhìn sang cô bán rau cũng thấy cô mặc quần áo rất phong phanh. Có lẽ nhà cô ấy khó khăn quá.
Lúc mẹ dắt tay em về, em cứ ngoái đầu lại nhìn cô bé ấy. Trong lòng em vẫn cứ ám ảnh và day dứt mãi. Đêm ấy, em nghĩ rất lâu và quyết định đem quần áo cũ của em cho em bé đó. Vì trời lạnh nên mẹ không muốn cho em ra ngoài, em sợ mẹ sẽ gạt đi ý định này của mình nên đã trốn đi bằng xe đạp. Em đã đưa tận tay những bộ quần áo đó cho cô bé, bé vui lắm.
Em vội vã đạp xe về nhà, lúc về đến nhà thì thấy mẹ đang gọi điện cho bạn thân em để hỏi xem em có ở đó không. Có vẻ mẹ đang rất lo lắng. Khi em bước vào, mẹ thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng em cũng đành kể hết mọi chuyện cho mẹ. Em cứ nghĩ mẹ sẽ mắng em nhưng không ngờ sau khi nghe chuyện, khuôn mặt của mẹ rạng rỡ hẳn lên. Ánh mắt mẹ nhìn em trìu mến, mẹ xoa đầu em và nói: “Con là một cô bé thật nhân hậu, làm việc tốt thì mẹ sao có thể trách con được”. Quả thực lúc đó em thấy rất bất ngờ vì chưa bao giờ mẹ vui và dịu dàng với em như vậy. Lúc mẹ ôm em, em thấy những vết nhăn trên khuôn mặt mẹ mới đẹp làm sao, vòng tay của mẹ sao thật ấm áp. Ánh mắt mẹ tràn đầy tình yêu thương và lòng nhân ái. Mái tóc mẹ đã bạc những sợi đầu tiên nhưng trong mắt em mẹ luôn đẹp nhất.
Em tự nhủ với mình rằng sẽ làm nhiều việc tốt hơn nữa để được thấy sự rạng ngời trên gương mặt mẹ. Em luôn muốn cố gắng để trở thành niềm tự hào của mẹ em.
Bài văn tả hình ảnh mẹ khi em làm được một việc tốt 9
Hạnh phúc được tạo nên từ nhiều mảnh ghép của cuộc sống. Có những khoảnh khắc chớp nhoáng, những mảnh ghép rất nhỏ bé thôi lại tôn lên những gam màu ý nghĩa. Hình ảnh mẹ khi em đạt điểm tốt chính là khoảnh khắc kỳ diệu đó đối với em.
Trong hành trình khôn lớn, em đã không ít lần làm mẹ phiền lòng. Thời gian mải chơi, lơ là học tập khiến kết quả trên lớp tụt dần. Dù mẹ không mắng chửi khắt khe nhưng em vẫn nhận ra nỗi buồn quẩn quanh trong đôi mắt của mẹ. Em giật mình nhận ra và âm thầm tự nhắc nhở bản thân phải cố gắng sửa lại lỗi lầm ấy. Em cố gắng, kiên trì từng ngày. Có những lúc mệt mỏi, mất đi tự tin, em dường như muốn bỏ cuộc. Nhưng sự quan tâm, niềm tin của mẹ nhanh chóng đánh tan suy nghĩ đó.
Cuối cùng, kết quả xứng đáng đã thuộc về em. Em đạt được điểm tốt. Kỳ thi cuối kỳ, em xuất sắc ở cả ba môn thi. Cầm bài thi với điểm 10 đỏ chót môn Toán, Anh trên tay và điểm 9 rực rỡ bài thi môn Ngữ Văn, lòng em vui sướng đến khó tả. Em cẩn thận cất bài vào túi, trống tan trường vừa điểm là nhanh chóng đạp xe về nhà.
Trong ánh nắng vàng gay gắt, hình ảnh mẹ hiện ra trong tầm mắt em. Em ngoan ngoãn cất lời chào mẹ rồi khoe ngay ba bài thi đạt thành tích tốt của mình. Mẹ đang dở tay trên bếp, thấy em đưa giấy ra, ánh mắt mẹ ban đầu hơi lo lắng. Có lẽ mẹ lo em lại mắc phải lỗi sai nào khác. Mẹ lau tay vào khăn sạch, thấy niềm vui khó che giấu trên khuôn mặt em, nét mặt mẹ dường như giãn ra đôi chút. Đôi bàn gầy gầy,nhỏ nhắn của mẹ đỡ lấy bài thi của em. Mẹ đưa mắt lướt nhanh qua những trang giấy, từ ngỡ ngàng, ngạc nhiên, ánh mắt ấy bừng sáng lên niềm tự hào to lớn. Đôi mắt mẹ cong cong lại như vầng trăng lưỡi liềm, đôi mắt ấy giống như biết cười. Khuôn mặt mẹ rực rỡ, tươi sáng hẳn lên, niềm lo lắng đã biến đi đâu mất. Mẹ nở một nụ cười, vui vẻ, hài lòng và ân cần, tự hào nói với em: “Con gái mẹ giỏi lắm. Mẹ rất tự hào về con. Mẹ tự hào vì con đã cố gắng, cố gắng hết sức để chiến thắng bản thân mình”.
Rồi mẹ dang rộng vòng tay ôm em vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về mái tóc em. Một lát sau, như sực nhớ ra điều gì, mẹ vội vã đi vào bếp, nói sẽ nấu cho em thật nhiều món ngon. Bóng dáng thân thương của mẹ khuất dần sau cửa bếp, nhưng giọng nói và nụ cười vui vẻ, hài lòng của mẹ vẫn hiện diện đâu đây. Niềm vui của hai mẹ con lan tỏa cả căn nhà, mang hương vị ngọt ngào mát rượi, xua tan đi cái nắng nóng oi ả của mùa hè.
Chỉ một thời gian không lâu sau đó, những món ăn bắt mắt lần lượt được mẹ bưng ra, xếp ngay ngắn trên mâm. Bữa cơm trưa hơi muộn, nhưng vui vẻ và ngon đến kỳ lạ. Nụ cười vẫn chưa tắt trên khuôn mặt mẹ. Mẹ chăm chút gắp cho em từng món, từng món. Bát cơm đầy ụ lên như một ngọn núi nho nhỏ. Ngọn núi ấy là tất cả tình yêu thương của mẹ. Vừa ăn cơm, mẹ vừa nhẹ nhàng dặn dò, động viên em cố gắng hơn, cố gắng cho tương lai của mình. Mẹ nói bố mẹ luôn ủng hộ và đồng hành bên cạnh em. Lời nói ấy đem theo cả một sức mạnh lớn lao, lặng lẽ truyền cho em động lựng và cố gắng. Cơn gió hiếm hoi lùa qua khe cửa, giọng mẹ đều đều mà thấm thía.
Thời gian qua đi, em luôn nỗ lực đạt nhiều điểm tốt hơn nữa nhưng hình ảnh mẹ khi ấy vẫn mãi in sâu trong trái tim em. Những phút giây mỏi mệt, yếu lòng, hình ảnh mẹ trong hạnh phúc và tự hào ấy đã tiếp thêm sức mạnh, là điểm tựa để em kiên trì. Mẹ là may mắn, là yêu thương và là cả chỗ dựa vững chắc của cuộc đời em.
Bài văn tả hình ảnh mẹ khi em làm được một việc tốt 10
Từ khi ngồi trên ghế nhà trường đến nay đã 6 năm rồi .năm nào em cũng nhận được danh hiệu con ngoan trò giỏi . Cháu ngoan Bác Hồ. Những thành công ấy nhờ công lao dạy bảo của thầy cô và sự nỗ lực của bản thân sau một lần mắc lỗi . Hình ảnh, lời nói của mẹ rất buồn ấy theo suốt em đến bây giờ. Khiến em rất sợ phải chứng kiến lần thứ hai, em đã tự nhắc nhở mình phải cố gắng . Chuyện sảy ra đã lâu nhưng mỗi khi nhớ lại em vẫn nhớ như mới đây thôi.
Vào năm lớp 4 do em đã lớn hơn, đã tự một mình đi học khi bố mẹ bận công việc cơ quan cả ngày . Chính sự thoải mái tự do quyết định thời gian đi về, cùng mấy bạn rủ rê, vui bạn nên em thường trốn học bỏ đi chơi, vào quán chơi điện tử cũng học mấy lần mới biết chơi, biết chơi rồi thật không ngờ cái trò chơi máy tính ấy thật thú vị. Lúc ấy em biết là không nên là sai trái nhưng tâm trí em lúc nào cũng như đang nhập hồn vào các nhân vật không có thật trong các trò chơi ấy . Sau lần đó cứ có cơ hội là em tranh thủ bên máy tính. Biết là sai trái nhưng không sao cưỡng nổi thế là 1 lần, 2 lần rồi bao nhiêu lần nữa em không nhớ nổi. Bớt tiền ăn sáng rồi nhịn tiền ăn sáng vẫn không đủ thỏa mãn em đã cúp học thêm để có thời gian và có tiền.. Vốn là đứa con ngoan, nghe lời bố mẹ nên mẹ em rất tin tưởng không một chút nghi ngờ.
Cho đến một hôm nhờ đâu mà mẹ em biết sự thật, có lẽ là cô giáo đã trao đổi với mẹ chăng. Chiều hôm ấy khi em đi học về như mọi hôm em ngoan ngoãn cất cặp, thay quần áo và nhanh nhảu hỏi mẹ có việc gì không cho con phụ giúp với. Mẹ nói con ngồi đây nói cho mẹ hay chuyện học hành trong thời gian qua. Em đã tưởng là mẹ thấy em vất vả tự lo việc đi về mà tội nghịêp nên em đã kể ra một chuỗi những khó khăn gian khó để nũng nịu để mẹ vuốt ve khen ngợi. Nhưng ôi, không như em nghĩ, mẹ nói nhỏ nhẹ như nói với mình và khẽ lắc đầu “Mẹ thật thất vọng về con” giọng mẹ như lạc đi. Hình như mẹ khóc mẹ đứng lên đi xuống bếp, mẹ đánh rơi luôn tờ giấy báo kết quả và tình hình học tập của em trong thời gian qua có chữ ký của cô. Em tái mặt đi vì em cũng thấy sợ chính bản thân mình vậy .
Tối hôm ấy trôi đi thật nặng nề. Bố trực lại đơn vị, em Tí bên ông bà từ đầu tuần còn có hai mẹ con trong căn nhà nhỏ bé mà sao hôm nay như rộng ra. Em phải làm gì bây giờ, giá như mẹ đánh em, mắng em cho vơi đi cơn giận giữ cho con đỡ đi phần nào tội lỗi. Mẹ lặng lẽ lo cho bữa tối mà không cần em giúp việc gì. Lén nhìn mẹ buồn một nỗi buồn như không chịu nổi của mẹ, làm đấy rồi lại dừng lại như nhìn sâu vào không gian rồi lại nhắm mắt lắc đầu, nước mắt cứ chảy dài. Em muốn nói với mẹ.
“ Mẹ hãy đánh con đi con là đứa con hư đốn mà ,mẹ đừng thế đi mẹ.”. nhưng em lại không sao nói được . Giá như lúc nãy em đừng kể khổ, vất vả kể là mình đã cố gắng nhiều thì …Ôi làm sao , làm sao bây giờ mẹ ơi !. Mẹ vẫn làm, vẫn lặng lẽ buồn, thường ngày mẹ nói cười vui vẻ là thế còn hôm nay…chưa bao giờ em nhìn kỹ mẹ đến vậy, nước da đã sạm lại gương mặt nghiêm nghị đã đầy nếp nhăn và vết chân chim, miệng không còn tươi thắm luôn nở nụ cười như trước nữa. Mẹ đã già thật rồi ư ? Em muốn chạy tới ôm mẹ mà khóc òa lên vì hối hận nhưng không hiểu sao em lại không làm được vậy.
Suốt bữa cơm mẹ im lặng thỉnh thoảng mẹ vẫn gắp thức ăn cho em, nhưng làm sao em có thể ăn nổi , chỉ ăn hết lưng cơm mẹ đã thôi. Tối hôm ấy mẹ đi nằm sớm, vắng tiếng em Tí cùng tiếng cười vui vẻ của mẹ em thấy mình đơn độc. ngồi học đấy nhưng nước mắt cứ trào ra em biết mẹ buồn vì sự sa sút trong học tập cùng với sự gian dối của em thì nhiều. Nghe tiếng thở dài cùng những tíếng trở mình của mẹ em biết mẹ đang rất buồn, lén vào nằm bên mẹ , nhắm mắt vờ như ngủ nhưng em nghe rất rõ tiếng thở khẽ của mẹ. Nước mắt em cứ thế chảy dài trên gối cố nén nhưng tiếng nấc ngày càng to,mẹ quay lại lau nước mắt cho em mẹ khẽ khàng nói lẽ phải cho em khuyên em phải biết điều gì nên và không nên làm để chở thành người tốt người có ích
Bài văn tả hình ảnh mẹ khi em làm được một việc tốt 11
Có nhiều lần tôi đã làm bố mẹ phải buồn phiền vì sự nghịch ngợm của mình. Nhưng có một lần tôi đã làm mẹ rất xúc động. Chuyện ấy sẽ không bao giờ tôi quên được.
Tôi là một cậu con trai hiếu động nhưng cũng rất thông minh, mọi người trong xóm vẫn bảo tôi như thế. Bố mẹ thì bảo tôi, chẳng thấy thông minh ở đâu chỉ thấy tôi thích nghịch ngợm và gây chuyện mà thôi. Nhiều lần, bố mẹ buồn phiền vì tôi lắm. Nhưng còn trẻ dại thì làm sao tôi hiểu được nỗi lòng cha mẹ.
Bố tôi là bộ đội nên hay đi công tác xa. Thế là ở nhà, tôi lại quậy phá tưng bừng. Tôi thường cầm đầu lũ trẻ trong xóm, khám phá khắp mọi nơi, chơi nhiều trò do tôi tự nghĩ. Chính vì đi khắp nơi nên chúng tôi biết nhiều chuyện lắm. Chuyện hai bà cháu Nhi cũng vậy. Hai bà cháu sống ở làng bên và có hoàn cảnh thật đáng thương. Bố mẹ Nhi đi làm ăn xa từ khi Nhi mới một tuổi. Mấy năm mới về thăm nhà một lần. Bà Tư vừa làm bà, vừa làm mẹ làm cha của Nhi. Tội nghiệp cô bé sống thiếu thốn tình thương của cha mẹ nhưng bù đắp lại cô bé được bà rất thương yêu. Hai bà cháu tuy nghèo nhưng sống tình cảm. Nhi cũng là cô bé ngoan ngoãn, chăm chỉ nhưng thật bất hạnh khi hai bà cháu nhận được tin dữ từ nơi xa gửi về. Bố mẹ Nhi gặp nạn và cùng qua đời. Nỗi đau ấy quá lớn với một cô bé vừa tròn mười hai tuổi. Đôi mắt em dường như không còn hồn nhiên, vui tươi như trước nữa. Gia đình vốn khó khăn giờ lại càng túng thiếu hơn. Nhi thương bà đau yếu nên quyết định nghi học để đi làm giúp bà. Bà Tư dù khuyên thế nào Nhi cũng không chịu di học lại...
Biết được chuyện ấy, một người hiếu động như tôi không thể ngồi im. Tôi nghĩ cách giúp bà cháu Nhi, giúp Nhi có thế đến trường học lại. Sau một hồi bàn tính với lũ trẻ trong xóm, chúng tôi quyết định hành động. Chiều nào sau khi đi học về, chúng tôi cũng qua nhà Nhi. Lúc đầu là sang chơi với bà Tư để Nhi làm quen dần, sau chúng tôi giúp Nhi làm việc nhà. Mấy đứa con gái thì giúp Nhi dọn nhà, nấu cơm... Bọn con trai chúng tôi lóng ngóng thì làm những việc “nặng nhọc” hơn... Thỉnh thoảng, nhà đứa nào có giấy vụn hay đồ gì bỏ đi, chúng tôi góp lại đem bán lấy tiền đưa cho Nhi. Nhi chẳng nhận đâu nhưng thuyết phục mãi cô bé mới ngượng nghịu cầm lấy lo thuốc thang cho bà những lúc yếu đau. Nhà có đồ gì ăn, chúng tôi cũng dành dụm một phần mang tới cho Nhi. Nhi cảm động lắm, nhiều lúc tôi thấy mắt cô bé đỏ hoe nữa. Sau một thời gian nghỉ học, cuối cùng Nhi cũng quay lại trường. Đó là niềm vui lớn với bà Tư. Thế là tối tối, tôi và Lan, bạn thân của Nhi lại qua nhà Nhi học nhóm. Chúng tôi học rất vui và thỉnh thoảng còn được bà Tư cho thưởng thức món khoai luộc thơm thơm bùi bùi nửa...
Chuyện chúng tôi giúp Nhi chẳng ai biết cả. Bố mẹ bọn trẻ trong xóm vẫn nghĩ chúng tôi lang thang nơi cánh đồng hay con mương nọ, chơi thả diều hay đá bóng... Nhưng mẹ tôi thì bắt đầu để ý. Mẹ thấy lạ vì tối nào tôi cũng ra ngoài chừng hơn một giờ đồng hồ, buổi chiều về nhà muộn hơn mọi khi, đồ ăn mẹ mua cho chẳng bao giờ ăn hết như trước mà gói lại một phần, đồ đạc trong nhà không dùng đến cũng biết gom góp lại gọn gàng, đặc biệt là kết quả học tập tốt hơn rất nhiều nhờ những buổi học nhóm... Tôi dường như biến thành một người khác trong mắt mẹ. Và có lẽ sẽ còn là bí mật nếu như không có chuyện hôm đó xảy ra.
Tối đó, như mọi hôm tôi lại sang nhà Nhi học nhóm. Như chú mèo mun, tôi nhanh chân lao vút ra ngoài. Đang ngồi thảo luận bài sôi nổi với mấy bạn thì bỗng mẹ tôi đã đứng trước mặt từ bao giờ. Tôi sửng sốt, ngạc nhiên nhìn mẹ mà chẳng biết nói câu gì. Nhưng lúc đó, sao gương mặt mẹ tôi hiền lạ lùng, không giận dữ cũng không có vẻ gì là đang chuẩn bị mắng tôi. Đôi mắt mẹ còn thoáng ươn ướt. Tôi nhận ra điều đó vì ánh đèn. Chẳng đợi tôi lên tiếng, mẹ bảo chúng tôi cứ tiếp tục học rồi ra nhà ngoài nói chuyện với bà Tư. Thì ra mẹ sang thăm bà.
Tối hôm đó, trên đường về, mẹ tôi im lặng không nói. Tôi hồi hộp. . nghĩ miên man. Bỗng mẹ dắt tay tôi, nhẹ nhàng ấm áp. Tôi nhớ lại ngày còn bé, sợ tôi ngã mẹ cũng nắm tay tôi như thế này cho tôi vững từng bước một. Nhưng lâu lắm rồi tôi không còn ngoan ngoãn trong vòng tay mẹ nữa, tôi bỗng cảm thấy mình bé lại rất nhiều. Và mẹ cứ dắt tôi như thế đến khi về nhà. Mẹ kéo tôi lại gần, nhìn tôi bằng ánh mắt thật dịu hiền. Mẹ vừa xoa đầu tôi vừa nói: “bà tư cho mẹ biết mọi chuyện rồi, con mẹ ngoan lắm, con mẹ đã lớn nhiều rồi đấy. Mẹ hành phúc lắm con biết không.” Mẹ tôi còn nói nhiều nữa mà tôi chẳng kịp nghe hết vì chính tôi cũng đang tràn đầy niềm vui, hạnh phúc. Có lẽ chưa bao giờ tôi làm mẹ vui đến thế. Mẹ bật khóc vì tôi, giọt nước mắt của sự vui mừng chứ không phải buồn bã như trước. Khuôn mặt mẹ rạng ngoài hẳn lên. Những nếp nhăn như giản ra khiến mẹ như trẻ lại. Bàn tay mẹ vẫn nắm tay tôi siết chặt. tôi chỉ muốn hét lên một câu: “Mẹ ơi, con đã biết lỗi rồi. Con sẽ cố gắng để không bao giờ làm mẹ buồn nữa.” Nhưng cổ họng tôi như có ai giữ lại, không cất nổi thành lời. Tôi thầm hứa sẽ luôn làm mẹ vui lòng.
Những ngày sau đó, mẹ tôi vui vẻ hơn, niềm vui ấy hiện rõ lên khuôn mặt rám nắng của mẹ. Tôi cũng “hiền lành” hơn khiến hàng xóm bất ngờ. Mọi người dần dần cũng biết chuyện nên càng khen tôi hơn khiến mẹ tự hào lắm. Bọn trẻ trong xóm cũng “hãnh diện” vì có một thủ lĩnh như tôi. Mẹ còn viết thư kể cho bố nghe chuyện của tôi. Mẹ bảo, lần sau về bố sẽ có phần thưởng. Tôi ngất ngây sung sướng …
Mỗi việc tốt là một bông hoa, nhiều việc tốt sẽ là một rừng hoa đẹp ngát hương và việc làm tốt của tôi vừa rồi đã làm cho mẹ vô cùng tự hào và hạnh phúc. Tôi nhớ mãi gương mặt rạng rỡ tự hào của mẹ, đó là động lực giúp tôi làm nhiều việc tốt hơn nữa...