1. Mở Bài
- Khái quát về tác phẩm Tiếng gọi nơi hoang dã
- Đoạn trích Con chó Bấc kể lại quãng thời gian chung sống cùng với người chủ Thooc-tơn đã để lại trong tâm hồn Bấc nhiều kỷ niệm, đó là thứ tình cảm thiêng liêng và tốt đẹp, khiến Bấc cảm nhận được tình yêu thương ấm áp nhất trong cuộc đời.
2. Thân Bài
a. Cuộc sống của Bấc trước khi gặp Thooc-tơn:
- Luôn cảm thấy cô đơn, lạnh lẽo
- Bấc mang trong mình nhiều nỗi hoang mang, sợ hãi vì bị bỏ rơi, bị mang đi làm thú kéo xe trượt tuyết.
- Với những người chủ cũ Bấc chỉ là thứ để phục vụ làm ăn, để ra oai hộ vệ, khá khẩm hơn thì Bấc chỉ được hưởng thứ tình cảm "trịnh trọng và đường hoàng".
b. Tình cảm của Thooc-tơn với Bấc:
- Sau khi gặp Thooc-tơn Bấc mới hiểu thế nào là một tình yêu thương thực sự và nồng nàn.
- Anh luôn coi Bấc như con cái trong nhà mà chăm sóc, luôn âu yếm vuốt ve và thì thầm với Bấc như đối với một người bạn, tỏ ra tôn trọng Bấc.
c. Tình cảm của Bấc với Thooc-tơn:
- Bấc rất yêu quý chủ, đó là thứ tình cảm tôn thờ và tôn trọng vô cùng
- Bấc không săn đón sự yêu thương mà luôn chú ý quan sát chủ một cách tỉ mỉ, cẩn thận bằng ánh mắt trong sáng, yêu thương mãnh liệt.
- Khẳng định tình cảm bằng việc "cắn yêu".
- Bấc vì quá yêu thương và sung sướng khi được sống với Thooc-tơn nên nó thường bị ám ảnh bởi quá khứ, nó sợ rằng Thooc-tơn cũng sẽ rời bỏ nó, điều đó khiến nó luôn hoang mang và không yên giấc.
3. Kết Bài
- Tình cảm thiêng liêng, đẹp đẽ của Bấc và Thooc-tơn
- Bài học về cách đối xử và yêu thương vật nuôi.