Listen and fill one word in each blank.
(chú ý nhập đáp án viết thường, không in hoa)
Krixi: Hi, Ariel, what’s going on? You always call before coming. I’m
Ariel: Today is a bad day, and I need you right now, Krixi.
Krixi: Oh, come in…Tell me what happened.
Ariel: This morning, the weather’s so good, I felt
But everything got worse because of its appearance.
Krixi: What happened?
Ariel: A banana.
Krixi: It is a sad story, isn’t it?
Ariel: Yes. I felt
. Let’s react something about my sad story.
Krixi: Ok. Even though you haven’t said anything yet. What did the banana do?
Ariel: Today I got up very early. I decided to walk to the company. I wore
my favorite shirt. I felt
. Everyone was looking at me.
Krixi: It’s
. Then what did you do?
Ariel: I went back home to change clothes. So I’m late for work.
Krixi: Oh, my dear. Is it ok?
Ariel: No. When I go to work early, why do I never see my boss? But today I arrived late, he and I, face to face.
[Memory flashback]
Ariel: Krixi, guess what happened?
Krixi: I don’t know.
Ariel: I said because of the banana, so I was late. He got
again. I’m speechless. I was so
Today whatever I touch, they are broken. - Krixi: How do you feel now?
Ariel: I’m
of myself and
Krixi: You can’t control what happened or will happen to you. But you can control your emotions. Let’s get back to your mood. Don’t doubt yourself. You are my beautiful and talented friend.
Ariel: Thank you. I feel better. Let’s eat something.
Krixi: Hi, Ariel, what’s going on? You always call before coming. I’m
Ariel: Today is a bad day, and I need you right now, Krixi.
Krixi: Oh, come in…Tell me what happened.
Ariel: This morning, the weather’s so good, I felt
But everything got worse because of its appearance.
Krixi: What happened?
Ariel: A banana.
Krixi: It is a sad story, isn’t it?
Ariel: Yes. I felt
. Let’s react something about my sad story.
Krixi: Ok. Even though you haven’t said anything yet. What did the banana do?
Ariel: Today I got up very early. I decided to walk to the company. I wore
my favorite shirt. I felt
. Everyone was looking at me.
Krixi: It’s
. Then what did you do?
Ariel: I went back home to change clothes. So I’m late for work.
Krixi: Oh, my dear. Is it ok?
Ariel: No. When I go to work early, why do I never see my boss? But today I arrived late, he and I, face to face.
[Memory flashback]
Ariel: Krixi, guess what happened?
Krixi: I don’t know.
Ariel: I said because of the banana, so I was late. He got
again. I’m speechless. I was so
Today whatever I touch, they are broken. - Krixi: How do you feel now?
Ariel: I’m
of myself and
Krixi: You can’t control what happened or will happen to you. But you can control your emotions. Let’s get back to your mood. Don’t doubt yourself. You are my beautiful and talented friend.
Ariel: Thank you. I feel better. Let’s eat something.
- surprised /səˈpraɪzd/ (adj) ngạc nhiên
- great /greɪt/ (adj) tuyệt
- terrible/ˈtɛrəbl/ (adj) khủng khiếp
- confident /ˈkɒnfɪdənt/ (adj) tự tin
- ashamed/əˈʃeɪmd/ (adj) xấu hổ
- embarrassing /ɪmˈbærəsɪŋ/(adj) bối rối, lúng túng
- angry /ˈæŋgri/ (adj) tức giận
- suspicious /səsˈpɪʃəs/ (adj) nghi ngờ
- sad /sæd/(adj) buồn
- emotions /ɪˈməʊʃənz/ (n) cảm xúc
Krixi: Hi, Ariel, what’s going on? You always call before coming. I’m surprised.
Ariel: Today is a bad day, and I need you right now, Krixi.
Krixi: Oh, come in…Tell me what happened.
Ariel: This morning, the weather’s so good, I felt great. But everything got worse because of its appearance.
Krixi: What happened?
Ariel: A banana.
Krixi: It is a sad story, isn’t it?
Ariel: Yes. I felt terrible. Let’s react something about my sad story.
Krixi: Ok. Even though you haven’t said anything yet. What did the banana do?
Ariel: Today I got up very early. I decided to walk to the company. I wore my favorite shirt. I felt confident. But I tripped by a banana.
Krixi: What a stupid banana!
Ariel: Then I fell into the puddle. My white shirt has completely turned brown. I felt so ashamed. Everyone was looking at me.
Krixi: It’s embarrassing. Then what did you do?
Ariel: I went back home to change clothes. So I’m late for work.
Krixi: Oh, my dear. Is it ok?
Ariel: No. When I go to work early, why do I never see my boss? But today I arrived late, he and I, face to face.
[Memory flashback]
Ariel: Krixi, guess what happened?
Krixi: I don’t know.
Ariel: I said because of the banana, so I was late. He got angry again. I’m speechless. I was so annoyed. Today whatever I touch, they are broken.
Krixi: How do you feel now?
Ariel: I’m suspicious of myself and sad.
Krixi: You can’t control what happened or will happen to you. But you can control your emotions. Let’s get back to your mood. Don’t doubt yourself. You are my beautiful and talented friend.
Ariel: Thank you. I feel better. Let’s eat something.
Krixi: Chào Ariel, chuyện gì vậy? Bạn luôn gọi điện trước khi đến. Tôi ngạc nhiên.
Ariel: Hôm nay là một ngày tồi tệ, và tôi cần bạn ngay bây giờ, Krixi.
Krixi: Ồ, vào đi… Nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra.
Ariel: Sáng nay, thời tiết rất tốt, tôi cảm thấy rất tuyệt. Nhưng mọi thứ trở nên tồi tệ hơn vì sự xuất hiện của nó.
Krixi: Chuyện gì vậy?
Ariel: Một quả chuối.
Krixi: Đó là một câu chuyện buồn, phải không?
Ariel: Vâng. Tôi cảm thấy khủng khiếp. Hãy phản ứng điều gì đó về câu chuyện buồn của tôi.
Krixi: Ok. Mặc dù bạn chưa nói gì. Chuối đã làm gì?
Ariel: Hôm nay tôi dậy rất sớm. Tôi quyết định đi bộ đến công ty. Tôi đã mặc chiếc áo sơ mi yêu thích của mình. Tôi cảm thấy tự tin. Nhưng tôi đã vấp phải một quả chuối.
Krixi: Đúng là chuối ngốc!
Ariel: Sau đó tôi bị rơi xuống vũng nước. Chiếc áo sơ mi trắng của tôi đã hoàn toàn chuyển sang màu nâu. Tôi cảm thấy rất xấu hổ. Mọi người đều đang nhìn tôi.
Krixi: Thật là xấu hổ. Sau đó, bạn đã làm gì?
Ariel: Tôi đã trở về nhà để thay quần áo. Vì vậy, tôi đi làm muộn.
Krixi: Ôi chao. Là nó ổn?
Ariel: Không. Khi tôi đi làm sớm, tại sao tôi không bao giờ gặp sếp của tôi? Nhưng hôm nay tôi đến muộn, anh và tôi, mặt đối mặt.
[Hồi tưởng ký ức]
Ariel: Krixi, đoán xem chuyện gì đã xảy ra?
Krixi: Tôi không biết.
Ariel: Tôi nói vì chuối nên tôi đến muộn. Anh lại nổi cáu. Tôi không nói nên lời. Tôi rất bức xúc. Hôm nay bất cứ thứ gì tôi chạm vào, chúng đều bị hỏng.
Krixi: Bạn cảm thấy thế nào bây giờ?
Ariel: Tôi nghi ngờ bản thân và buồn.
Krixi: Bạn không thể kiểm soát những gì đã xảy ra hoặc sẽ xảy ra với bạn. Nhưng bạn có thể kiểm soát cảm xúc của mình. Hãy lấy lại tâm trạng của bạn. Đừng nghi ngờ bản thân. Bạn là người bạn xinh đẹp và tài năng của tôi.
Ariel: Cảm ơn. Tôi cảm thấy tốt hơn rồi. Hãy ăn một cái gì đó đi.
- disappointed /ˌdɪsəˈpɔɪntɪd/ (adj) thất vọng
- excited /ɪkˈsaɪtɪd/ (adj) vui vẻ, hào hứng
- bored /bɔːd/ (adj) chán nản
- angry /ˈæŋgri/ (adj) tức giận
- upset /ʌpˈsɛt/ (adj) buồn
Ann: You look unhappy today. What’s happen?
Alice: I’m very disappointed.
Ann: Don’t tell me you’re arguing with your boyfriend again?
Alice: Yes. We argued. But what happens, he always calls me first. But now, he didn’t call anymore, even I called him, he didn’t pick up.
Ann: Don’t worry too much, maybe he’s busy.
Alice: He ignores me. We rarely text these days.
Ann: Why are you arguing?
Alice: When I’m excited, he’s bored. When I’m angry, he doesn’t care. I’m silent, he doesn’t care. When I went to go out with him, he always says he’s busy. When I left, he didn’t stop me. I am confused now.
Ann: Thinking so much will make you more upset.
Alice: Does he still love me?
Ann: Go and ask him. How do I know?
Alice: No way. I won’t call him first again. I don’t care about him anymore.
Ann: Maybe he doesn’t ignore you, he can’t hear you. Because he’s so focused on thinking, that’s how men’s brain work.
Ann: Hôm nay trông bạn không vui. Chuyện gì vậy?
Alice: Tôi rất thất vọng.
Ann: Đừng nói với tôi rằng bạn đang tranh cãi với bạn trai của bạn một lần nữa?
Alice: Vâng. Chúng tôi đã tranh luận. Nhưng chuyện gì xảy ra, anh ấy luôn gọi điện cho tôi trước. Nhưng bây giờ, anh ấy không gọi nữa, ngay cả tôi gọi anh ấy cũng không bắt máy.
Ann: Đừng lo lắng quá, có lẽ anh ấy đang bận.
Alice: Anh ấy phớt lờ tôi. Chúng tôi hiếm khi nhắn tin trong những ngày này.
Ann: Tại sao bạn lại tranh cãi?
Alice: Khi tôi hào hứng, anh ấy buồn chán. Khi tôi tức giận, anh ấy không quan tâm. Tôi im lặng, anh ấy không quan tâm. Khi tôi đi chơi với anh ấy, anh ấy luôn nói rằng anh ấy bận. Khi tôi rời đi, anh ấy không ngăn cản tôi. Bây giờ tôi đang bối rối.
Ann: Suy nghĩ nhiều sẽ khiến bạn khó chịu hơn.
Alice: Anh ấy có còn yêu tôi không?
Ann: Đi và hỏi anh ấy. Làm sao tôi biết được?
Alice: Không đâu. Tôi sẽ không gọi lại cho anh ấy trước. Tôi không còn quan tâm đến anh ta nữa.
Ann: Có lẽ anh ấy không phớt lờ bạn, anh ấy không thể hiểu bạn đó. Vì anh ấy quá tập trung vào suy nghĩ, đó là cách bộ não của đàn ông hoạt động.
- surprised /səˈpraɪzd/ (adj) ngạc nhiên
- confused /kənˈfjuːzd/ (adj) bối rối
- embarrassed /ɪmˈbærəst/ (adj) ngượng ngùng
- bewildered /bɪˈwɪldəd/ (adj) hoang mang, lúng túng
- ashamed /əˈʃeɪmd/ (adj) ngại, xấu hổ
Mary: What’s wrong, my sister? Your face looks like a monkey.
Martha: I’m not a monkey. I’m still in shock.
Mary: What happened to you?
Martha: I said that I went out with Andrew, remember?
Mary: Oh yeah, I remember. So…?
Martha: We were walking. Suddenly, he stopped and said he liked me. I was speechless for about 5 minutes.
Mary: I’m so surprised. You and Andrew are best friends. Right?
Martha: I know. I’m so confused.
Mary: How do you answer him?
Martha: Then I said you called me and I run straight home right away.
Mary: Oh, my girl. Come here. Let me tell you about my memory.
Martha: What’s the memory?
Mary: I used to have a best friend. We were very close. On his birthday, he said he liked me in front of a lot of friends.
Martha: OMG. How many people were there?
Mary: All the members of our class were there.
Martha: Wow. So how did you feel?
Mary: First I was surprised, then I was confused and embarrassed.
Martha: What did you answer him?
Mary: I said we should be friends.
Martha: What happened next?
Mary: He was bewildered, then ashamed and sad. That’s what I felt. Then he said it was just a joke.
Mary: Có chuyện gì vậy, em gái? Khuôn mặt của em trông giống như một con khỉ.
Martha: Em không phải là một con khỉ. Em vẫn còn bị sốc.
Mary: Chuyện gì đã xảy ra với em?
Martha: Em đã nói rằng em đã đi chơi với Andrew, nhớ không?
Mary: Ồ đúng rồi, chị nhớ rồi. Cho nên…?
Martha: Chúng em đang đi bộ. Đột nhiên, anh ấy dừng lại và nói rằng anh ấy thích em. Em đã không nói nên lời trong khoảng 5 phút.
Mary: Chị rất ngạc nhiên. Bạn và Andrew là bạn thân của nhau. Đúng không nhỉ?
Martha: Em biết. Em thấy bối rối.
Mary: Em trả lời anh ấy như thế nào?
Martha: Sau đó, em nói rằng bạn đã gọi cho em và em chạy thẳng về nhà ngay lập tức.
Mary: Ôi, cô gái của tôi. Đến đây. Hãy để chị kể cho bạn nghe về kỷ niệm của chị.
Martha: Kỷ niệm gì vậy ạ?
Mary: chị từng có một người bạn thân nhất. Bọn chị đã rất thân thiết. Vào ngày sinh nhật của mình, anh ấy nói rằng anh ấy thích chị trước rất nhiều bạn bè.
Martha: Ồ. Có bao nhiêu người ở đó?
Mary: Tất cả các thành viên trong lớp của bọn chị đã ở đó.
Martha: Chà. Vậy chị đã cảm thấy thế nào?
Mary: Đầu tiên chị ngạc nhiên, sau đó chị bối rối và xấu hổ.
Martha: Chị đã trả lời anh ấy điều gì?
Mary: Chị đã nói chúng ta nên làm bạn.
Martha: Chuyện gì xảy ra tiếp theo?
Mary: Anh ấy hoang mang, rồi xấu hổ và buồn bã. Đó là những gì chị cảm nhận. Sau đó anh ấy nói đó chỉ là một trò đùa.
- depressed /dɪˈprɛst/ (adj) tuyệt vọng
- disappointed /ˌdɪsəˈpɔɪntɪd/ (adj) thất vọng
- satisfied/ˈsætɪsfaɪd/ (adj) hài lòng
- enthusiastic/ɪnˌθjuːzɪˈæstɪk/ (adj) nhiệt huyết
- unconfident/ˌʌnˈkɒnfɪdənt/ (adj) thiếu tự tin
Dad: What’s up, my son? You look so sad.
James: I feel depressed, Dad.
Dad: What’s up? Can you tell me?
James: I’m so disappointed in myself.
Dad: Don’t doubt yourself.
James: I was assigned to the company’s project.
Dad: I remember that you said if you complete well, you will prove your creativity to everyone, and maybe you get promoted.
James: But I failed. The project did not bring profit as I expected.
Dad: The project doesn’t make loss. Right?
James: Yes, dad.
Dad: You’re still lucky. Many people failed completely and go out of their own money.
James: People tell me not to be sad, but I’m not satisfied with myself.
Dad: So do you know where the problem is?
James: I haven’t reviewed the report yet.
Dad: And you have time to sit here sad?
James: I have worked hard. I have been enthusiastic all month, but.
Dad: Find the problem help you do better next time. Negative emotions don’t help you. It makes you feel unconfident doubt yourself then you have missed the opportunity to learn more.
James: You’re right, dad.
Dad: Don’t look back on the past and feel regret. Let’s learn from the past.
James: Thank you so much. Dad is the best. I feel better now.
Bố: Có chuyện gì vậy, con trai của bố? Nhìn bạn rất buồn.
James: Con cảm thấy chán nản, bố ạ.
Bố: Có chuyện gì vậy? Con có thể cho bố biết được không?
James: Con rất thất vọng về bản thân mình.
Bố: Đừng nghi ngờ bản thân.
James: Con được giao cho dự án của công ty.
Bố: Bố nhớ bố đã nói nếu con hoàn thành tốt sẽ chứng tỏ được khả năng sáng tạo của mình với mọi người, và biết đâu con sẽ được thăng chức.
James: Nhưng con đã thất bại. Dự án đã không mang lại lợi nhuận như con mong đợi.
Bố: Dự án không thua lỗ. đúng không?
James: Đúng ạ, thưa bố.
Bố: Con vẫn còn may mắn. Nhiều người đã thất bại hoàn toàn và tiêu hết tiền của chính mình.
James: Mọi người bảo con đừng buồn, nhưng con không hài lòng với chính mình.
Bố: Vậy con có biết vấn đề là ở đâu không?
James: Con chưa xem lại báo cáo.
Bố: Và con có thời gian ngồi đây buồn không?
James: Con đã làm việc chăm chỉ. Con đã nhiệt huyết cả tháng, nhưng.
Bố: Tìm ra vấn đề giúp con làm tốt hơn vào lần sau. Cảm xúc tiêu cực không giúp ích gì cho con. Nó khiến con cảm thấy mất tự tin và nghi ngờ bản thân thì bạn đã bỏ lỡ cơ hội học hỏi thêm.
James: Bố nói đúng đấy.
Bố: Đừng nhìn lại quá khứ và cảm thấy hối tiếc. Hãy học hỏi từ quá khứ.
James: Cảm ơn bố rất nhiều. Bố là tuyệt nhất. Bây giờ con thấy khá hơn rồi.