I. Cuộc trò chuyện giữa Thế tử Trịnh Tông với hạ nhân
- Lời nói của Dự Vũ, Gia Thọ đều có tính chất xúi giục, hậu thuẫn cho Trịnh Tông làm phản.
+ "Nhà chúa bỏ con cả, lập con út, thiên hạ đều căm ghét nhất là quân lính."
+ "Lòng người như thế nếu lấy nghĩa khí mà khích động … thì mọi việc ắt thành."
=> Thế tử nghe ra tỏ ra mừng lắm bèn gọi quan thần vào họp bàn.
II. Kế sách của Vũ Bằng
- Không khí: Quân lính hăng hái đến hội họp nhưng còn sự thanh thế của Quận Huy nên không biết giải quyết thế nào cho ổn thỏa, giữa lúc đó Vũ Bằng liền đưa ra kế sách của mình.
- Kế sách của Vũ Bằng: "Chỉ sợ anh em không cùng một bụng thôi. Chứ nếu ba quân đồng lòng, thì bất quá chỉ thừa dịp cũng cơm sáng xong, đánh một hồi trống trong phủ làm hiệu rồi kéo ùa cả vào, nắm cẳng hắn, vứt chỏng gọng xuống dưới thềm một cái là xong thôi mà!".
III. Tình thế bất lực, thảm hại, bi đát và cái chết của Quận Huy
- Quận Huy đã lường trước được cái chết của mình
-> Mặc dù được răn nên bế tân chúa đi trốn nhưng Quận Huy vẫn thong thả, khẳng khái, cho rằng việc mình làm là đúng, không việc gì phải hốt hoảng.
- Quận Huy nghe lời các quan bắt, trói Vũ Bằng đem chém.
- Khí thế của quân kiểu binh: hò reo, hăng hái, quát tháo, cùng cầm binh khí xô lấn nhau mà vào trong phủ.
- Hành động và thái độ của Quận Châu:
+ Hành động: dụ quân lính: "Làm lính phải biết lễ phép… ta sẽ trình bày giúp" và mở cửa cho quân lính xông vào.
+ Thái độ: run sợ, sơ hãi trước lời đe dọa của quân lính.
- Tình thế của Quận Huy:
+ Dương cung định bắn - chẳng may cung đứt dây.
+ Vớ súng để nạp đạn - mồi lửa tịt không cháy.
+ Quân lính thừa dịp vùng lên, dùng móc câu liêm móc cổ Quận Huy kéo xuống, đánh đấm túi bụi, giết chết ngay tại chỗ.
+ Em ruột Quận Huy cũng bị đập cho vỡ đầu rồi vứt xác xuống hồ Thủy Quân.
=> Tình thế bất lực, bi đát, thảm hại.
IV. Sự thắng thế của Thế tử Tông
Cảnh Trịnh Tông lên ngôi chúa:
- Kiêu binh đã lập Trịnh Tông lên, cảnh khiêng Tông trên chiếc mâm gỗ, đưa lên, đưa xuống, mọi người xúm lại đông như họp chợ.
- Quân lính đặt chiếc sập ngự ở ngoài phủ đường, các quan đều dìu thế thử lên ngôi chúa; cuộc lễ mừng xong, các quan đem đạo sắc của nhà vua và tờ chỉ của thánh mẫu dụ ba quân về việc phò lập chúa, tới dán ở cửa các, những tờ ấy tạm thời thảo ra, nhưng đều được gọi là mệnh lệnh định sẵn.
=> Nghệ thuật miêu tả của tác giả đã khắc họa hình tượng nhân vật Trịnh Tông rõ nét. Đây đúng là ông chúa bù nhìn, hắn lên ngôi chúa hoàn toàn nhờ sự đưa đẩy tình cờ của số phận, tất cả chỗ dựa là đám lính tráng tự phát nổi lên, đến những giấy tờ không có giá trị nhưng vẫn được coi là mệnh lệnh định sẵn.