Bài 4: Đọc: Bà tôi

Sách chân trời sáng tạo

Đổi lựa chọn

I. Ghi nhớ bài Bà tôi

1. Nội dung

Tình cảm, sự quan tâm, chăm sóc của bà đối với cháu qua những việc làm quen thuộc mỗi ngày.

2. Liên hệ

Yêu quý, kính trọng và biết ơn ông bà

II. Tìm hiểu nội dung bài Bà tôi

1. Bố cục

- Giới thiệu về bà: Đoạn 1

- Tình cảm mà bà dành cho cháu qua những việc làm quen thuộc mỗi ngày: Đoạn 2 + 3

2. Chú thích

- Xõa: buông tỏa xuống

- Lùa: luồn vào hay luồn qua nơi có chỗ trống hẹp

- Tóc sâu: tóc trắng hoặc tóc nửa đen nửa trắng, mọc lẻ tẻ trên đầu, cứng và gây ngứa

- Giản dị: đơn giản một cách tự nhiên trong phong cách sống

- Vết chân chim: vết nhăn ở đuôi mắt, trông giống hình chân con chim.

- Âu yếm: biểu lộ tình yêu thương, trìu mến bằng dáng điệu, cử chỉ, giọng nói

- Thấp thoáng: thoáng hiện rồi lại mất, lúc có lúc không

- Ram ráp: không được mịn.

3. Nội dung bài học

a. Giới thiệu về bà: Đoạn 1

- Bà đã ngoài sáu mươi tuổi

- Các câu văn nói về mái tóc của bà đó là:

+ Mái tóc bà đã điểm bạc, luôn được búi cao gọn gàng.

+ Mỗi khi gội đầu xong, bà thường xõa tóc để hong khô.

+ Tôi rất thích lùa tay vào tóc bà, tìm những sợi tóc sâu.

b. Tình cảm mà bà dành cho cháu qua những việc làm quen thuộc mỗi ngày: Đoạn 2 + 3

- Hàng ngày, bà thường tới trường đón cháu đi học về: nở nụ cười hiền hậu, âu yếm nhìn tôi

- Buổi tối, bà kể chuyện cho cháu ngủ ngon, vừa kể vừa xoa nhẹ lưng cho cháu

III. Hướng dẫn đọc Bà tôi

- Đọc với giọng thong thả, tình cảm, nhấn giọng ở những từ ngữ chỉ đặc điểm của bà về mái tóc, giọng nói, đôi mắt, nụ cười, lúc bà kể chuyện.

- Luyện đọc một số từ khó: xõa, giản dị, thấp thoáng, chuyện, ram ráp,...

­- Ngắt nghỉ đúng ở một số câu dài: Trông bà thật giản dị / trong bộ đồ bà ba / và chiếc nón lá quen thuộc. //; Bà nở nụ cười hiền hậu, nheo đôi mắt đã có vết chân chim / âu yếm nhìn tôi.//; Trong lúc mơ màng,/ tôi vẫn cảm nhận được / bàn tay ram ráp của bà / xoa nhẹ trên lưng.//

Bà tôi

       Bà tôi đã ngoài sáu mươi tuổi. Mái tóc bà đã điểm bạc, luôn được búi cao gọn gàng. Mỗi khi gội đầu xong, bà thường xoã tóc để hong khô. Tôi rất thích lùa tay vào tóc bà, tìm những sợi tóc sâu.

        Ngày nào cũng vậy, vừa tan trường, tôi đã thấy bà đứng đợi ở cổng. Trông bà thật giản dị trong bộ bà ba và chiếc nón lá quen thuộc. Bà nở nụ cười hiền hậu, nheo đôi mắt đã có vết chân chim âu yếm nhìn tôi. Rồi hai bà cháu cùng đi về trên con đường làng quen thuộc. Bóng bà cao gầy, bóng tối nhỏ bé, thấp thoáng trong bóng lá và bóng nắng.

        Tối nào, bà cũng kể chuyện cho tôi nghe. Giọng bà ấm áp đưa tôi vào giấc ngủ. Trong lúc mơ màng, tôi vẫn cảm nhận được bàn tay ram ráp của bà xoa nhẹ trên lưng.

Thu Hà