• Lớp 8
  • Ngữ Văn
  • Mới nhất

Một cô bé vừa gầy vừa thấp bị thầy giáo loại khỏi dàn đồng ca. Cũng chỉ tại cô bé ấy lúc nào cũng chi mặc mỗi bộ quần áo vừa bẩn, vừa cũ lại vừa rộng nữa. Cò bé buồn túi ngồi khóc một mình trong công viên. Cô bé nghĩ: Tại sao mình lại không được hát? Chẳng lẽ mình hát tồi đến thể sao? Cò bé nghĩ mãi rồi cô cất giọng hát khe khẽ. Cô bé cứ hát hết bài này đến bài khác cho đến khi mệt lả mới thôi. - Cháu hát hay quả! Một giọng nói vang lên. Cảm ơn chảu, cháu gái bé nhỏ, cháu đã cho ta cả một buổi chiều thật vui vẻ. Cô bé ngần người. Người vừa khen cô bé là một ông cụ tóc bạc trắng. Ông cụ nói xong liền chậm rãi bước đi. Hôm sau, khi cô bé tới công viên đã thấy cụ già ngồi ở chiếc ghế đá hôm trước. Khuôn mặt hiền từ mim cười chào cò bé. Cô lại hát. cụ già vẫn chăn: chú lắng nghe. Ông vỗ tay lớn: “Cảm ơn cháu, chảu gái bé nhỏ của ta, cháu hát hay quá!" Nói xong cụ già lại một mình chậm rãi bước đi. Như vậy, nhiều năm tròi qua, cô bé giờ đây đã trở thành một ca sĩ nổi tiếng. Cô gái vẫn không quên cụ già ngồi tựa lưng vào thành ghế đá trong công viên nghe cò hát. Một buổi chiều rùa đông, cò đến còng viên tìm cụ nhưng ở đó chỉ còn lại chiếc ghế đá trống không. Cô hỏi mọi người trong công viên về ông cụ. Ông cụ bị điếc ấy ư? Ông ấy đã qua đời rồi! Một người trong công vièn nói với cò. Cô gái sững người, bật khóc. Hóa ra, bao nhiêu năm nay, tiếng hát của cô luôn được khích lệ bởi một đôi tai đặc biệt: đôi tai của tâm hồn. Từ câu truyện trên em rút ra bài học gì trong cuộc sống Viết thành 1 đoạn văn từ 100-150 chữ(bài học là nỗ lực quan tâm chia sẻ)

1 đáp án
28 lượt xem

Rút gọn thân bài hộ mk nha mk sợ dài quá đi thi hông viết kịp ak đừng lm choa thiếu ý đc rùi ak chủ đề về tình bn nha Nó là một cô bé khá là ngây thơ, vì đó là lúc chúng tôi còn nhỏ. Cũng chẳng để ý gì đến chuyện là thân hay không thân.Nó có dáng người nhỏ nhắn. Một khuôn mặt tròn trĩnh, đầy đặn chính là khuôn mặt của nó, đôi mặt thù luôn nũng nịu để làm vui mọi người xung quanh. Mũi Linh khá là thấp, tôi nhớ là còn thấp hơn mũi của tôi. Chao ôi ! Tại mũi thấp nên mỗi lần có đồ ăn là nó cứ hỉnh lên và hửi nhìn như một con heo vô cùng đáng yêu. Đó là một đôi mắt buồn với cái nhìn lúc nào cũng xa xăm, chứa đầy hoài niệm. Linh là một con người vui vẻ, nên trên môi luôn nở nụ cười tươi. Nhưng không vì thế mà nó không biết buồn, con người mà, luôn có những cảm xúc nhưng chẳng bao giờ giới hạn ở mãi một trạng thái cả. Linh nhoi lắm, nó thích làm mọi việc một cách năng động và nhanh chóng. Khi ở bên cạnh Linh, trong tôi có cảm giác rất kì lạ nhưng lại vô cùng thoải mái. Không tồn tại giận dỗi, buồn bã hay những muộn phiền xung quanh. Linh là vậy đó, quậy phá như còn con nít nhưng cũng lại sống rất tận tình, chân thật. Nó chẳng làm phiền lòng ai hay là hại gì ai cả. Một con người vô cùng hoàn hảo, một người bạn tốt luôn bên cạnh khi người khác cần mà không yêu cầu đền đáp. Tôi với Linh chơi với nhau đến nay cũng đã được khoảng 5 năm.Chúng tôi luôn sẻ chia với nhau vui buồn trong cuộc sống, cũng như có những kỉ niệm chẳng thể quên. Và đây là một trong số đó. Vì bản tính tò mò nên có lần tôi đã đọc trộm nhật kí của Linh. Chuyện xảy ra vào hôm thứ bảy, chúng tôi thường hẹn đến nhà nhau để học nhóm, hôm ấy là tới nhà Linh. Trong lúc Linh đi xuống uống nước, tôi đi loanh quanh phòng và chợt phát hiện ra một quyển sổ xinh xinh rơi trên sàn nhà. Bìa sổ không quá cầu kì, màu hồng nhạt và có điểm nhấn là những họa tiết trái tim xung quanh. Tò mò nhặt lên, tôi phát hiện ra đó là sổ nhật kí của Linh. Tuy chúng tôi là bạn thân nhưng Linh rất ít khi nói chuyện, kể cả với tôi, vì Linh là con người hướng nội. Thế mà, trên tay tôi lúc này đây lại chính là một cuốn sổ chứa đựng bao tâm tư của cô bạn nhỏ này, chỉ cần mở ra là tôi sẽ biết được con người mới của Linh. Thế nhưng, trong lòng tôi lại hiện lên không ít mâu thuẫn: Đây vốn là sự riêng tư của nó, mình thậm chí còn chưa xin phép, nó sẽ giận mình chăng? Rồi lại tự nói với mình: Chắc không đâu, mình với Linh là bạn thân, bí mật của Linh cũng là bí mật của mình,chỉ cần mình không chia sẻ cho ai biết là được. Sau đó, tôi đã không kìm được và mở ra đọc. Trong lúc đang say sưa lật mở từng trang giấy thì bỗng nhiên một âm thanh đẩy cùng tiếng bước chân dồn dập khiến tôi giật thót. Linh vào phòng, mặt nó đỏ bừng bừng, tôi chưa từng thấy Linh giận dữ như vậy bao giờ. Linh giật phắt quyển sổ trên tay tôi và nói: -Tại sao cậu lại đọc trộm nhật kí của tớ cơ chứ?! Tôi ấp úng không nói được gì: -Tớ.. tớ thấy .. nó rơi trên sàn...

1 đáp án
18 lượt xem

Rút gọn thân bài hộ mk nha mk sợ dài quá đi thi hông viết kịp ak đừng lm choa thiếu ý đc rùi ak chủ đề về tình bn nha Nó là một cô bé khá là ngây thơ, vì đó là lúc chúng tôi còn nhỏ. Cũng chẳng để ý gì đến chuyện là thân hay không thân.Nó có dáng người nhỏ nhắn. Một khuôn mặt tròn trĩnh, đầy đặn chính là khuôn mặt của nó, đôi mặt thù luôn nũng nịu để làm vui mọi người xung quanh. Mũi Linh khá là thấp, tôi nhớ là còn thấp hơn mũi của tôi. Chao ôi ! Tại mũi thấp nên mỗi lần có đồ ăn là nó cứ hỉnh lên và hửi nhìn như một con heo vô cùng đáng yêu. Đó là một đôi mắt buồn với cái nhìn lúc nào cũng xa xăm, chứa đầy hoài niệm. Linh là một con người vui vẻ, nên trên môi luôn nở nụ cười tươi. Nhưng không vì thế mà nó không biết buồn, con người mà, luôn có những cảm xúc nhưng chẳng bao giờ giới hạn ở mãi một trạng thái cả. Linh nhoi lắm, nó thích làm mọi việc một cách năng động và nhanh chóng. Khi ở bên cạnh Linh, trong tôi có cảm giác rất kì lạ nhưng lại vô cùng thoải mái. Không tồn tại giận dỗi, buồn bã hay những muộn phiền xung quanh. Linh là vậy đó, quậy phá như còn con nít nhưng cũng lại sống rất tận tình, chân thật. Nó chẳng làm phiền lòng ai hay là hại gì ai cả. Một con người vô cùng hoàn hảo, một người bạn tốt luôn bên cạnh khi người khác cần mà không yêu cầu đền đáp. Tôi với Linh chơi với nhau đến nay cũng đã được khoảng 5 năm.Chúng tôi luôn sẻ chia với nhau vui buồn trong cuộc sống, cũng như có những kỉ niệm chẳng thể quên. Và đây là một trong số đó. Vì bản tính tò mò nên có lần tôi đã đọc trộm nhật kí của Linh. Chuyện xảy ra vào hôm thứ bảy, chúng tôi thường hẹn đến nhà nhau để học nhóm, hôm ấy là tới nhà Linh. Trong lúc Linh đi xuống uống nước, tôi đi loanh quanh phòng và chợt phát hiện ra một quyển sổ xinh xinh rơi trên sàn nhà. Bìa sổ không quá cầu kì, màu hồng nhạt và có điểm nhấn là những họa tiết trái tim xung quanh. Tò mò nhặt lên, tôi phát hiện ra đó là sổ nhật kí của Linh. Tuy chúng tôi là bạn thân nhưng Linh rất ít khi nói chuyện, kể cả với tôi, vì Linh là con người hướng nội. Thế mà, trên tay tôi lúc này đây lại chính là một cuốn sổ chứa đựng bao tâm tư của cô bạn nhỏ này, chỉ cần mở ra là tôi sẽ biết được con người mới của Linh. Thế nhưng, trong lòng tôi lại hiện lên không ít mâu thuẫn: Đây vốn là sự riêng tư của nó, mình thậm chí còn chưa xin phép, nó sẽ giận mình chăng? Rồi lại tự nói với mình: Chắc không đâu, mình với Linh là bạn thân, bí mật của Linh cũng là bí mật của mình,chỉ cần mình không chia sẻ cho ai biết là được. Sau đó, tôi đã không kìm được và mở ra đọc. Trong lúc đang say sưa lật mở từng trang giấy thì bỗng nhiên một âm thanh đẩy cùng tiếng bước chân dồn dập khiến tôi giật thót. Linh vào phòng, mặt nó đỏ bừng bừng, tôi chưa từng thấy Linh giận dữ như vậy bao giờ. Linh giật phắt quyển sổ trên tay tôi và nói: -Tại sao cậu lại đọc trộm nhật kí của tớ cơ chứ?! Tôi ấp úng không nói được gì: -Tớ.. tớ thấy .. nó rơi trên sàn...

1 đáp án
20 lượt xem

Đọc đoạn trích sau và trả lời các câu hỏi: “ Không! Cuộc đời chưa hẳn đã đáng buồn, hay vẫn đáng buồn nhưng lại đáng buồn theo một nghĩa khác. Tôi ở nhà Binh Tư về được một lúc lâu thì thấy những tiếng nhốn nhao ở bên nhà lão Hạc. Tôi mải mốt chạy sang. Mấy người hàng xóm đến trước tôi đang xôn xao ở trong nhà. Tôi xồng xộc chạy vào. Lão Hạc đang vật vã ở trên giường, đầu tóc rũ rượi, quần áo xộc xệch, hai mắt long sòng sọc. Lão tru tréo, bọt mép sùi ra, khắp người chốc chốc lại bị giật mạnh một cái, nẩy lên. Hai người đàn ông lực lưỡng phải ngồi đè lên người lão. Lão vật vã đến hai giờ đồng hồ rồi mới chết. Cái chết thật là dữ dội. Chẳng ai hiểu lão chết vì bệnh gì mà đau đớn và bất thình lình như vậy. Chỉ có tôi với Binh Tư hiểu. Nhưng nói ra làm gì nữa! Lão Hạc ơi! Lão hãy yên lòng mà nhắm mắt! Lão đừng lo gì cho cái vườn của lão. Tôi sẽ cố giữ gìn cho lão. Đến khi con trai lão về, tôi sẽ trao lại cho hắn và bảo hắn: “Đây là cái vườn mà ông cụ thân sinh ra anh đã cố để lại cho anh trọn vẹn: cụ thà chết chứ không chịu bán đi một sào...”.”. (Ngữ văn 8, tập 1) Câu 1: Đoạn văn trên được trích trong văn bản nào? Tác giả là ai? Câu 2: Xác định các phương thức biểu đạt được sử dụng trong đoạn trích ? Câu 3: Nêu nội dung của đoạn trích ? Câu 4: Tìm từ ngữ miêu tả cái chết dữ dội của lão Hạc. Câu 5: Viết một đoạn văn ngắn ( Từ 5 đến 7 câu) lí giải nguyên nhân cái chết của lão Hạc. (1 đ) II.Tập làm văn Câu 6 : Kể lại kỉ niệm ngày đầu tiên đi học (chú ý sử dụng yếu tố miêu tả và biểu cảm trong khi kể).

1 đáp án
19 lượt xem

ĐỀ 6 Câu 1. Đọc phần trích sau và trả lời câu hỏi. (7 điểm) Một hôm, qua một vùng cỏ xước xanh dài, chợt nghe tiếng khóc tỉ tê. Tôi lắng tai, đoán ra tiếng khóc quanh quẩn đâu đây. Vài bước nữa, tôi gặp chị Nhà Trò ngồi gục đầu bên tảng đá cuội. Chị Nhà Trò bé nhỏ lại gầy gùa, yếu đuối quá, người bự những phấn, như mới lột. Chị mặc áo thâm dài, đôi chỗ chấm điểm vàng, hai cánh cô nàng mỏng như cánh bướm non, lại ngắn chùn chùn. Hình như cánh yếu quá, chưa quen mở, mà cho dù có khoẻ cũng chẳng bay được xa. Các chị Nhà Trò vốn họ bướm, cả đời chỉ biết vởn vơ quanh quẩn trong bờ bụi mà thôi. Nhà Trò đương khóc. Nghe như có điều gì oan trái chi đây, tôi bèn hỏi : - Làm sao mà khóc đường khóc chợ thế kia em ? Chị chàng ngẩng đầu lên, nước mắt đầm đìa rồi cúi chào, lễ phép – các cô Nhà Trò bao giờ cũng lịch sự và mềm mại. - Em chào anh, mời anh ngồi chơi. Tôi nói ngay: - Có gì mà ngồi! Làm sao khóc nào? Thế la chị ta bù lu bù loa: - Anh ơi! Anh ơi! … hu..hu… Anh cứu em … Hu…hu… - Đứa nào? Đứa nào bắt nạt em? - Thưa anh, bọn Nhện. Anh cứu … hu … hu… Tôi sốt ruột: - Nhện nào? Sao cứ khóc thế? Kể rõ đầu đuôi mới biết làm sao mà cứu được chứ! Nhà Trò kể: - Năm trước, phải khi trời làm kém đói, mẹ em phải vay lương ăn của Nhện. Sau đấy, không may mẹ em mất đi, còn lại thủi thủi có mình em. Mà em ốm yếu, kiếm bửa ăn cũng chẳng đủ, làm ăn chả ra thế nào, bao năm nghèo túng vẫn hoàn nghèo túng, món nợ cũ chưa trả được. Nhện cứ nhất định bắt trả nợ. Mấy bận Nhện đã đánh em. Hôm nay bọn Nhện chăng tơ ngang đường để bắt em, vặt chân vặt cánh ăn thịt em. Tôi xòe cả hai càng ra, bảo Nhà Trò: - Em đừng sợ. Hãy trở về cùng với tôi đây. Đứa độc ác không thể cậy khỏe ăn hiếp kẻ yếu. Đời này không phải như thế. Tôi dắt Nhà Trò đi. (Dế Mèn phiêu lưu ký – Tô Hoài) d. Một hôm, qua một vùng cỏ xước xanh dài, chợt nghe tiếng khóc tỉ tê. Tôi lắng tai, đoán ra tiếng khóc quanh quẩn đâu đây. Qua chi tiết Dế Mèn lắng tai nghe tiếng khóc, em nhận thấy Mèn là một chú dế như thế nào?

2 đáp án
15 lượt xem

ĐỀ 6 Câu 1. Đọc phần trích sau và trả lời câu hỏi. (7 điểm) Một hôm, qua một vùng cỏ xước xanh dài, chợt nghe tiếng khóc tỉ tê. Tôi lắng tai, đoán ra tiếng khóc quanh quẩn đâu đây. Vài bước nữa, tôi gặp chị Nhà Trò ngồi gục đầu bên tảng đá cuội. Chị Nhà Trò bé nhỏ lại gầy gùa, yếu đuối quá, người bự những phấn, như mới lột. Chị mặc áo thâm dài, đôi chỗ chấm điểm vàng, hai cánh cô nàng mỏng như cánh bướm non, lại ngắn chùn chùn. Hình như cánh yếu quá, chưa quen mở, mà cho dù có khoẻ cũng chẳng bay được xa. Các chị Nhà Trò vốn họ bướm, cả đời chỉ biết vởn vơ quanh quẩn trong bờ bụi mà thôi. Nhà Trò đương khóc. Nghe như có điều gì oan trái chi đây, tôi bèn hỏi : - Làm sao mà khóc đường khóc chợ thế kia em ? Chị chàng ngẩng đầu lên, nước mắt đầm đìa rồi cúi chào, lễ phép – các cô Nhà Trò bao giờ cũng lịch sự và mềm mại. - Em chào anh, mời anh ngồi chơi. Tôi nói ngay: - Có gì mà ngồi! Làm sao khóc nào? Thế la chị ta bù lu bù loa: - Anh ơi! Anh ơi! … hu..hu… Anh cứu em … Hu…hu… - Đứa nào? Đứa nào bắt nạt em? - Thưa anh, bọn Nhện. Anh cứu … hu … hu… Tôi sốt ruột: - Nhện nào? Sao cứ khóc thế? Kể rõ đầu đuôi mới biết làm sao mà cứu được chứ! Nhà Trò kể: - Năm trước, phải khi trời làm kém đói, mẹ em phải vay lương ăn của Nhện. Sau đấy, không may mẹ em mất đi, còn lại thủi thủi có mình em. Mà em ốm yếu, kiếm bửa ăn cũng chẳng đủ, làm ăn chả ra thế nào, bao năm nghèo túng vẫn hoàn nghèo túng, món nợ cũ chưa trả được. Nhện cứ nhất định bắt trả nợ. Mấy bận Nhện đã đánh em. Hôm nay bọn Nhện chăng tơ ngang đường để bắt em, vặt chân vặt cánh ăn thịt em. Tôi xòe cả hai càng ra, bảo Nhà Trò: - Em đừng sợ. Hãy trở về cùng với tôi đây. Đứa độc ác không thể cậy khỏe ăn hiếp kẻ yếu. Đời này không phải như thế. Tôi dắt Nhà Trò đi. (Dế Mèn phiêu lưu ký – Tô Hoài) a. Tìm 1 từ tượng thanh có trong phần trích trên và cho biết từ tượng thanh đó mô phỏng âm thanh gì? (1đ) c. Phần trích trên nói về sự việc gì? (1đ)

2 đáp án
14 lượt xem
2 đáp án
17 lượt xem