Rút gọn thân bài hộ mk nha mk sợ dài quá đi thi hông viết kịp ak đừng lm choa thiếu ý đc rùi ak chủ đề về tình bn nha Nó là một cô bé khá là ngây thơ, vì đó là lúc chúng tôi còn nhỏ. Cũng chẳng để ý gì đến chuyện là thân hay không thân.Nó có dáng người nhỏ nhắn. Một khuôn mặt tròn trĩnh, đầy đặn chính là khuôn mặt của nó, đôi mặt thù luôn nũng nịu để làm vui mọi người xung quanh. Mũi Linh khá là thấp, tôi nhớ là còn thấp hơn mũi của tôi. Chao ôi ! Tại mũi thấp nên mỗi lần có đồ ăn là nó cứ hỉnh lên và hửi nhìn như một con heo vô cùng đáng yêu. Đó là một đôi mắt buồn với cái nhìn lúc nào cũng xa xăm, chứa đầy hoài niệm. Linh là một con người vui vẻ, nên trên môi luôn nở nụ cười tươi. Nhưng không vì thế mà nó không biết buồn, con người mà, luôn có những cảm xúc nhưng chẳng bao giờ giới hạn ở mãi một trạng thái cả. Linh nhoi lắm, nó thích làm mọi việc một cách năng động và nhanh chóng. Khi ở bên cạnh Linh, trong tôi có cảm giác rất kì lạ nhưng lại vô cùng thoải mái. Không tồn tại giận dỗi, buồn bã hay những muộn phiền xung quanh. Linh là vậy đó, quậy phá như còn con nít nhưng cũng lại sống rất tận tình, chân thật. Nó chẳng làm phiền lòng ai hay là hại gì ai cả. Một con người vô cùng hoàn hảo, một người bạn tốt luôn bên cạnh khi người khác cần mà không yêu cầu đền đáp. Tôi với Linh chơi với nhau đến nay cũng đã được khoảng 5 năm.Chúng tôi luôn sẻ chia với nhau vui buồn trong cuộc sống, cũng như có những kỉ niệm chẳng thể quên. Và đây là một trong số đó. Vì bản tính tò mò nên có lần tôi đã đọc trộm nhật kí của Linh. Chuyện xảy ra vào hôm thứ bảy, chúng tôi thường hẹn đến nhà nhau để học nhóm, hôm ấy là tới nhà Linh. Trong lúc Linh đi xuống uống nước, tôi đi loanh quanh phòng và chợt phát hiện ra một quyển sổ xinh xinh rơi trên sàn nhà. Bìa sổ không quá cầu kì, màu hồng nhạt và có điểm nhấn là những họa tiết trái tim xung quanh. Tò mò nhặt lên, tôi phát hiện ra đó là sổ nhật kí của Linh. Tuy chúng tôi là bạn thân nhưng Linh rất ít khi nói chuyện, kể cả với tôi, vì Linh là con người hướng nội. Thế mà, trên tay tôi lúc này đây lại chính là một cuốn sổ chứa đựng bao tâm tư của cô bạn nhỏ này, chỉ cần mở ra là tôi sẽ biết được con người mới của Linh. Thế nhưng, trong lòng tôi lại hiện lên không ít mâu thuẫn: Đây vốn là sự riêng tư của nó, mình thậm chí còn chưa xin phép, nó sẽ giận mình chăng? Rồi lại tự nói với mình: Chắc không đâu, mình với Linh là bạn thân, bí mật của Linh cũng là bí mật của mình,chỉ cần mình không chia sẻ cho ai biết là được. Sau đó, tôi đã không kìm được và mở ra đọc. Trong lúc đang say sưa lật mở từng trang giấy thì bỗng nhiên một âm thanh đẩy cùng tiếng bước chân dồn dập khiến tôi giật thót. Linh vào phòng, mặt nó đỏ bừng bừng, tôi chưa từng thấy Linh giận dữ như vậy bao giờ. Linh giật phắt quyển sổ trên tay tôi và nói: -Tại sao cậu lại đọc trộm nhật kí của tớ cơ chứ?! Tôi ấp úng không nói được gì: -Tớ.. tớ thấy .. nó rơi trên sàn...

1 câu trả lời

Nó là một cô bé khá là ngây thơ, vì đó là lúc chúng tôi còn nhỏ. Cũng chẳng để ý gì đến chuyện là thân hay không thân.Nó có dáng người nhỏ nhắn. Một khuôn mặt tròn trĩnh, đầy đặn chính là khuôn mặt của nó, đôi mặt thù luôn nũng nịu để làm vui mọi người xung quanh. Mũi Linh khá là thấp, tôi nhớ là còn thấp hơn mũi của tôi. Chao ôi ! Tại mũi thấp nên mỗi lần có đồ ăn là nó cứ hỉnh lên và hửi nhìn như một con heo vô cùng đáng yêu. Đó là một đôi mắt buồn với cái nhìn lúc nào cũng xa xăm, chứa đầy hoài niệm.

=> Linh là một cô bé hiền lành, thân thiện và rất ngây thơ. Bạn có dáng người nhỏ nhắn, tuy vậy bạn ấy lại cực kì nhanh nhẹn (Công việc chứng minh bạn nhanh nhẹn. VD: đi mua đồ ăn, đi chơi,...). Nó sở hữu khuôn mặt tròn trĩnh rất đáng yêu, sức hút của nó luôn làm cho mọi người xung quanh trở nên vui vẻ. Mũi Linh khá nhỏ, mặc dù vậy mỗi khi có đồ ăn là nó cứ hỉnh lên và ngửi như một con heo vô cùng đáng yêu. Bạn có một đôi mắt sâu thăm thẳm, đôi mắt đó chứa đầy hoài niệm.

Linh là một con người vui vẻ, nên trên môi luôn nở nụ cười tươi. Nhưng không vì thế mà nó không biết buồn, con người mà, luôn có những cảm xúc nhưng chẳng bao giờ giới hạn ở mãi một trạng thái cả. Linh nhoi lắm, nó thích làm mọi việc một cách năng động và nhanh chóng. Khi ở bên cạnh Linh, trong tôi có cảm giác rất kì lạ nhưng lại vô cùng thoải mái. Không tồn tại giận dỗi, buồn bã hay những muộn phiền xung quanh. Linh là vậy đó, quậy phá như còn con nít nhưng cũng lại sống rất tận tình, chân thật. Nó chẳng làm phiền lòng ai hay là hại gì ai cả. Một con người vô cùng hoàn hảo, một người bạn tốt luôn bên cạnh khi người khác cần mà không yêu cầu đền đáp.

=> Linh là một con người hòa đồng, hoạt bát và vui tính nhất mà tôi từng biết. Bạn nở nụ cười thật đẹp, rạng rỡ tựa như nắng mùa thu. Nó luôn giúp đỡ bạn bè trong học tập, luôn tham gia mọi hoạt động của trường lớp, luôn chia sẻ niềm vui nỗi buồn với tôi... Linh đối với tôi thật đặc biệt. Khi ở bên nó, tôi không có cảm giác buồn bã hay muộn phiền gì, tôi thấy vui vẻ, sảng khoái và thích thú khi ngồi nghe nó tâm sự, kể chuyện rồi xem phim cùng nhau... Bên ngoài Linh nhiệt tình, quậy phá như con nít vậy thôi, chứ sâu trong con người đó, Linh sống rất tình cảm, chân thật. Tôi rất quý mến Linh, muốn ở bên Linh mãi không xa rời, nhưng tôi không ngờ rằng chính tôi đã phá vỡ tình bạn đó bằng chính bản tính tò mò của mình...

Tôi với Linh chơi với nhau đến nay cũng đã được khoảng 5 năm.Chúng tôi luôn sẻ chia với nhau vui buồn trong cuộc sống, cũng như có những kỉ niệm chẳng thể quên. Và đây là một trong số đó. Vì bản tính tò mò nên có lần tôi đã đọc trộm nhật kí của Linh. Chuyện xảy ra vào hôm thứ bảy, chúng tôi thường hẹn đến nhà nhau để học nhóm, hôm ấy là tới nhà Linh. Trong lúc Linh đi xuống uống nước, tôi đi loanh quanh phòng và chợt phát hiện ra một quyển sổ xinh xinh rơi trên sàn nhà. Bìa sổ không quá cầu kì, màu hồng nhạt và có điểm nhấn là những họa tiết trái tim xung quanh. Tò mò nhặt lên, tôi phát hiện ra đó là sổ nhật kí của Linh. Tuy chúng tôi là bạn thân nhưng Linh rất ít khi nói chuyện, kể cả với tôi, vì Linh là con người hướng nội. Thế mà, trên tay tôi lúc này đây lại chính là một cuốn sổ chứa đựng bao tâm tư của cô bạn nhỏ này, chỉ cần mở ra là tôi sẽ biết được con người mới của Linh. Thế nhưng, trong lòng tôi lại hiện lên không ít mâu thuẫn: Đây vốn là sự riêng tư của nó, mình thậm chí còn chưa xin phép, nó sẽ giận mình chăng? Rồi lại tự nói với mình: Chắc không đâu, mình với Linh là bạn thân, bí mật của Linh cũng là bí mật của mình,chỉ cần mình không chia sẻ cho ai biết là được. Sau đó, tôi đã không kìm được và mở ra đọc. Trong lúc đang say sưa lật mở từng trang giấy thì bỗng nhiên một âm thanh đẩy cùng tiếng bước chân dồn dập khiến tôi giật thót. Linh vào phòng, mặt nó đỏ bừng bừng, tôi chưa từng thấy Linh giận dữ như vậy bao giờ. Linh giật phắt quyển sổ trên tay tôi và nói:

-Tại sao cậu lại đọc trộm nhật kí của tớ cơ chứ?! Tôi ấp úng không nói được gì:

-Tớ.. tớ thấy .. nó rơi trên sàn...

=> Như thường lệ, thứ Bảy hàng tuần chúng tôi thường rủ nhau học nhóm ở nhà Linh. Trong lúc Linh xuống nhà lấy nước, tôi ngồi chán quá nên đi quanh phòng nó kiếm gì đó chơi. Thật tình cờ làm sao, tôi thấy một cuốn sổ nhỏ nhắn xinh xinh rơi trên sàn. Tôi nhặt lên và phát hiện đây là sổ nhật kí của Linh. Tuy chúng tôi là bạn thân nhưng Linh rất ít khi nói chuyện, kể cả với tôi, vì vậy tôi rất tò mò về con người của nó. Thế mà, trên tay tôi lúc này lại chính là cuốn sổ chứa đựng bao tâm tư của cô bạn nhỏ này, chỉ cần mở ra là tôi sẽ biết được mọi thứ về nó. Thế nhưng, trong lòng tôi lại hiện lên không ít mâu thuẫn: Vốn là sự riêng tư của nó, mình còn chưa xin phép, nó sẽ giận mình? Rồi lại tự nhủ với mình: Chắc không đâu, mình với Linh là bạn thân, bí mật của Linh cũng là bí mật của mình,chỉ cần mình không chia sẻ cho ai biết là được. Sau đó, tôi đã không kìm được và mở ra đọc. Tôi lật từng trang một, nhỏ viết khá hay và tôi cũng dần hiểu được tính cách thật của bạn thân tôi. Trong lúc đó, âm thanh dồn dập từng nhịp từng nhịp đang tiến đến làm tôi giật bắn. Linh vào phòng, mặt đỏ bừng lên vì tức giận. Đây là lần đầu tiên tôi thấy nó như vậy, nó giật mạnh cuốn sổ trên tay tôi về phía nó, giận dỗi nói: 

-Tại sao cậu lại đọc trộm nhật kí của tớ cơ chứ?!

Tôi ấp úng không nói được gì:

-Tớ.. tớ thấy .. nó rơi trên sàn nên tớ nhặt lên giúp cậu...

Nó dường như không thể tin được tại sao tôi lại làm như thế. Lúc ấy, lòng tôi vô cùng hỗn loạn, bao nhiêu cảm xúc ầm ậm đẩy tới: bối rối, hối hận, tự trách, xấu hổ... Nhìn khuôn mặt giận dữ cũng như lời nói và hành động của Linh càng làm tôi ân hận biết bao nhiêu. Tôi buồn bã, bất lực đành tạm biệt Linh và trở về nhà.

Trên đường về, tôi đã không ngừng nghĩ về chuyện vừa xảy ra. Vốn là bạn thân từ hồi tiểu học, chơi với nhau 5 năm, chỉ vì một phút lầm lỡ, tôi đã tự tay cắt đứt mối quan hệ đẹp đẽ giữa hai đứa. Tôi hối lỗi vô cùng và cứ tự trách bản thân mấy ngày sau đó. Tâm trí tôi cả ngày chỉ xoay quanh những chuyện ấy, càng nghĩ tôi càng hối hận vô cùng. Chẳng lẽ, không còn cách nào khác để hàn gắn tình bạn giữa tôi và Linh sao. Tôi bắt đầu nghĩ tới việc nói lời xin lỗi Linh, vì chợt nhớ ra, từ buổi chiều hôm thứ bảy đó đến giờ, mình vẫn chưa nói với Linh một câu xin lỗi nào. Nhưng giờ, Linh với tôi cứ như người dưng, Linh phớt lờ tôi và tôi cứ cố tình lảng tránh Linh thì thật khó để mở lời. Nhưng, trốn tránh cũng không phải là giải pháp, nếu cả hai cứ im lặng như vậy, thì càng về sau tình bạn của chúng tôi sẽ mờ nhạt dần hoặc thậm chí có thể không bao giờ nói chuyện với nhau nữa. Nghĩ vậy, tôi lấy hết dũng khí nói lời xin lỗi Linh. Tôi thật mừng vì Linh đã không từ chối lịch hẹn nói chuyện mà tôi đã mời. Đứng trước Linh lúc ấy, đôi chân tôi run run, bàn tay bủn rủn, thực sự vô cùng bối rối mặc dù tôi đã chuẩn bị kĩ càng những lời nói để xin lỗi Linh. Tôi hít một hơi dài và nói một tràng về cảm xúc hỗn độn của tôi trong cái ngày xảy ra vụ việc đó và cả ngay bây giờ nữa, rằng tôi đã hành động thật thiếu suy nghĩ và ích kỉ, tôi đã không đặt mình vào suy nghĩ của Linh, giờ đây, có thể chúng tôi sẽ không còn là bạn nhưng chỉ mong cậu ấy có thể chấp nhận lời xin lỗi đó và tha lỗi cho tôi. Nói xong, tôi đã không hề biết là những giọt nước mắt nóng đã rơi từ lúc nào. Nhưng tôi tưởng, Linh sẽ bước đi, để lại tôi một mình và tình bạn của chúng tôi cũng sẽ chấm dứt... Nhưng Linh vẫn ở đây, Linh nắm tay tôi: -Cảm ơn cậu, cảm ơn vì đã mở lời xin lỗi với tớ. Cũng như cậu, tớ đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện hôm đó, tớ đã nghĩ rằng tớ hành động thật bồng bột, lúc ấy tớ không thể kìm nén cảm xúc của mình mà có những biểu hiện khiến cho cậu sợ. Dù sao thì suy cho cùng, một vài trang nhật kí cũng không thể sánh bằng kỉ niệm đẹp đẽ mà trước đây chúng ta đã cùng nhau xây dựng và vun đắp. Tớ cũng đã tha lỗi cho cậu rồi, nhưng tớ ngại không nói chuyện với cậu. Thật may là cậu vẫn quan tâm đến tớ...

Tôi xúc động khôn tả khi nghe được những lời đó từ Linh, từ giây phút đó tôi hiểu rằng, tình bạn của chúng tôi lại một lần nữa có thể đơm bông, và điều may mắn hơn cả là tôi đã có một người bạn thân tuyệt vời.

Sau tất cả, không phải chỉ có kỉ niệm đẹp mới làm nên những mối quan hệ đẹp. Phải có những khoảnh khắc không hiểu nhau, phải có những khoảnh xích mích với nhau và tưởng chừng như mất nhau. Để rồi vì nhận ra không thể sống thiếu nhau nên mới tìm cách đến lại với nhau.

Tôi thêm trân trọng thứ tình cảm mà Linh dành cho tôi cũng như cảm thấy biết ơn vì ông trời đã để chúng tôi có cơ hội gặp nhau và cùng xây nên một tình bạn đẹp như vậy. Các bạn! Hãy luôn nhớ một điều rằng, tình yêu thương chỉ có thể nhận lại khi ta biết mở lòng cho đi.

=>Sau đó nó đuổi tôi về trong sự bàng hoàng của tôi. Cảm xúc của tôi bực tức, tự trách bản thân đan xen hối hận, xấu hổ. Tôi buồn bã và ân hận khi nhìn thấy khuôn mặt cáu gắt và giận dữ khi nãy của Linh. Trên đường về nhà, tôi ngẩn người suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra. Vốn là bạn thân từ hồi tiểu học, chơi với nhau 5 năm, chỉ vì một phút lầm lỡ, tôi đã tự tay cắt đứt mối quan hệ đẹp đẽ giữa hai đứa...Thật là đáng trách mà! Những ngày sau đó, Linh hình như không thèm chơi với tôi nữa, nó luôn né tránh, phớt lờ mọi hành động của tôi, tôi buồn lắm nhưng không biết làm thế nào cả. Cứ nghĩ đến việc không còn là bạn thân của nhau, không còn được vui vẻ nói chuyện như trước, trong lòng tôi lại càng thêm day dứt, hối lỗi. Tôi quyết định mời Linh đi uống nước và chủ động xin lỗi Linh. Tôi thật mừng vì Linh đã không từ chối lịch hẹn nói chuyện mà tôi đã mời. Quả nhiên, Linh đến thật đúng giờ, đứng trước mặt Linh, tôi không ngừng đổ mồ hồi vì sợ, chân tay run run, tôi bối rối không biết phải nói gì mặc dù đã chuẩn bị rất kĩ càng những lời xin lỗi Linh trước đó. Tôi hít một hơi dài và nói một tràng về cảm xúc hỗn độn của tôi trong cái ngày xảy ra vụ việc đó và cả ngay bây giờ nữa, rằng tôi đã hành động thật thiếu suy nghĩ, tôi đã không đặt mình vào suy nghĩ của Linh. Tôi ân hận lắm, nước mắt không ngừng tuôn rơi... Linh đứng đó, nhìn tôi mà cũng nức nở theo:

- Đừng khóc nữa, tớ tha lỗi cho cậu rồi. Tớ cũng xin lỗi cậu vì ngày hôm đó đã có những hành động không đúng với cậu, khiến cậu buồn bã suốt mấy ngày hôm nay. Tớ cũng ân hận lắm rồi nên chúng mình làm hòa nhé, có được không?

Tôi xúc động khi nghe những lời an ủi của Linh. Tôi đồng ý làm hòa với Linh. Tình bạn của tôi và Linh vẫn bền chặt mãi đến tận bây giờ, có lẽ đây là một tình bạn đẹp mà tôi nên gìn giữ.

Sau tất cả, không phải chỉ có kỉ niệm đẹp mới làm nên những mối quan hệ đẹp. Phải có những lúc không hiểu nhau, phải có những xích mích với nhau và tưởng chừng như mất nhau, để rồi vì nhận ra không thể sống thiếu nhau nên mới tìm cách đến lại với nhau. Tôi lại thêm trân trọng thứ tình cảm mà Linh dành cho tôi và càng thêm quý trọng những điều tuyệt vời, những kỉ niệm đẹp đẽ bên người bạn thân yêu này. 

CHÚC BẠN HỌC TỐT ~~~