Kể về một lần em mắc khuyết điểm Em cần là bài văn , không phải dàn ý ạ !!!!

2 câu trả lời

Em đã trải qua lần mắt khuyết điểm này và đã vượt qua từ bản thân em.Đó là lần đầu em học không tốt môn toán Em đang là học sinh giỏi đặc biệt là môn toán.Khi đó em chưa biết được tầm quan trọng của việc học môn toán.Từ năm lớp 1 đến lớp 3 em đã là học sinh học giỏi tất cả các môn nhưng ngoài môn toán em lại là học sinh yếu nhất lớp . Mọi người trong lớp đều cười nhạo em và các cô giáo cũng rất thất vọng.Một hôm có một cô giáo mới vào trường để dạy học.Cô dạy trúng lớp em. Sau khi nhìn hồ sơ học tập của em. Vào ngày đầu em vào lớp 4 vào giờ ra chơi cô đã ngồi kế bên em.Cô nói " em là một học sinh rất giỏi một khi em đã học giỏi môn toán em sẽ là người học sinh rất xuất sắc đấy" . Sau khi nói với em cô tặng em cây bút để đồng hành với em trong những lớp khác.Bỗng nhiên em lại có nguồn động lực rất lớn.Từ hôm ấy em đã học toán nhiều hơn và tìm hiểu một số dạng toán em hay mắc lỗi . Từ đó em đã là học sinh xuất sắc.Và em còn biết thêm học giỏi môn toán sẽ làm được tất cả nghề nghiệp em muốn kèm theo những môn em học được. Sau lần đó em đã hiểu tầm quan trọng của việc học.Đó là lần đầu em mắc khuyết điểm

Mỗi thầy cô giáo đều là một người cha người mẹ thứ hai, là người mà ta phải hết mực tôn trọng. Đối với tôi, người giáo viên mà tôi nhớ về nhất chính là cô giáo dạy tôi năm lớp một. Bởi đã có lần tôi mắc khuyết điểm khiến cô buồn, và tôi cũng đã nhận ra sai lầm của mình cùng những bài học xoay quanh câu chuyện ấy.

Ngày đầu bước vào lớp một, tôi vẫn là cô bé non nớt rụt rè. Tôi không muốn đến trường, bởi ở đó tôi không được chơi, cũng không được thoải mái làm việc mà mình thích. Chính cô giáo chủ nhiệm đã giúp tôi cảm hoá được những điều ấy. Sự dịu dàng tận tâm của cô làm tôi phải cảm động. Mỗi lần tôi buồn hay chán học, cô gọi tôi lại để tâm sự như một người bạn, có khi cô lại dẫn tôi đi ăn để tôi thấy vui trở lại. Cô luôn chiếm một vị trí quan trọng trong tâm trí tôi, mà tôi luôn nghĩ rằng sẽ không bao giờ để cô buồn. Vậy mà ngày hôm ấy, tôi đã mắc sai lầm như vậy.

Tôi vẫn còn nhớ hôm ấy cô chủ nhiệm đến lớp với khuôn mặt hết sức mệt mỏi. Có lẽ đi dưới trời nắng nên cô bị cảm. Cô giao cho tôi trọng trách đưa đề kiểm tra để cho các bạn làm bài, đây là việc tôi vẫn thường giúp cô. Cô giáo ngồi trên bục giảng, đọc đề để tôi chép đề lên bảng. Ngay từ lúc đọc đề toàn thân tôi đã run bắn lên. Trời ơi, đúng vào phần mình đã chủ quan không học ngày hôm qua, mà đó lại là câu nhiều điểm nhất. Lòng tôi thoáng buồn, rồi lấy lại bình tĩnh ngay, viết nốt phần trên bảng và bắt đầu về chỗ làm bài của mình.

Sau sự việc trên, tôi đinh ninh mình sẽ bị đuổi học hoặc chí ít là mời phụ huynh. Tôi chỉ lo mẹ sẽ buồn. Cuối giờ, cô gọi tôi lên gặp riêng cô. Tôi biết mình sẽ bị khiển trách rất nặng. Tôi bước vào phòng giáo viên, cô ngồi đó vẻ mặt buồn rười rượi. Trên đôi mắt đen lay láy của cô còn ngân ngấn nước. Tôi đoán cô vừa khóc và thấy ngạc nhiên. Tôi càng ngạc nhiên hơn khi cô không trách mắng tôi mà nhẹ nhàng phân tích cho tôi thấy rằng tôi nghĩ như thế là lệch lạc. Các bạn đã luôn gần gũi và giúp đỡ tôi, cô đã luôn quan tâm và yêu thương tôi. Tôi vô cùng ân hận. Tôi lí nhí xin lỗi cô. Cô dịu dàng xoa vào đầu tôi và bảo: “Em hiểu được như thế là tốt và đừng nên mất niềm tin vào tình người như thế! Cô không giận em đâu”. Dù cô nói vậy nhưng tôi vẫn thấy mình thật có lỗi khi vô lễ với cô.

Tôi thật biết ơn cô vì đã dạy tôi bài học về tấm lòng độ lượng và giúp tôi lấy lại niềm tin về tình người.

Câu hỏi trong lớp Xem thêm