• Lớp 8
  • Ngữ Văn
  • Mới nhất

Nếu đổi được kiếp này, tôi xin hóa thành cây, Thử những nhát rìu rạch sâu da thịt. Trong biển lửa bập bùng thử mình cháy khét, Thử chịu khói độc tàn, thử sống kiên trung. Nếu đổi được kiếp này, tôi xin hóa ruộng đồng, Thử nếm vị thuốc sâu, thử sặc mùi hóa chất, Thử chịu bão giông, thử sâu rày, khô khát, Thử ngập mặn, triều cường, núi lửa, sóng thần dâng. Nếu đổi được kiếp này, tôi xin hóa đại dương, Thử dầu loang hắc nồng, mùi cá trôi hôi thối, Đau vì kiệt tài nguyên, khổ vì không biết nói, Thử biết gồng mình, thử quằn quại đứng lên. Nếu đổi được kiếp này, tôi xin làm không khí, Thử khói bụi ngày đêm, thử ngột ngạt trưa hè, Thử không còn trong xanh vì lũ người ích kỷ, Thử tiếng ồn đinh tai, thử cái chết cận kề. (Trích từ bài “Xin đổi kiếp này”- Nguyễn Bích Ngân) Câu 1: (0,5 điểm) Xác định phương thức biểu đạt chính của văn bản. Câu 2: (0,5 điểm) Nếu được chọn một từ trong đoạn thơ sau để sử dụng phép tu từ nói giảm nói tránh, em sẽ chọn từ nào? “Nếu đổi được kiếp này, tôi xin làm không khí, Thử khói bụi ngày đêm, thử ngột ngạt trưa hè, Thử không còn trong xanh vì lũ người ích kỷ, Thử tiếng ồn đinh tai, thử cái chết cận kề.” Câu 3: (1 điểm) Việc lặp lại cụm từ “Nếu đổi được kiếp này” có tác dụng ra sao? Câu 4: (1 điểm) Thông điệp mà em rút ra từ văn bản trên là gì

1 đáp án
13 lượt xem
2 đáp án
11 lượt xem
2 đáp án
20 lượt xem
2 đáp án
15 lượt xem
2 đáp án
14 lượt xem

Một hôm, qua một vùng cỏ xước xanh dài, chợt nghe tiếng khóc tỉ tê. Tôi lắng tai, đoán ra tiếng khóc quanh quẩn đâu đây. Vài bước nữa, tôi gặp chị Nhà Trò ngồi gục đầu bên tảng đá cuội. Chị Nhà Trò bé nhỏ lại gầy gùa, yếu đuối quá, người bự những phấn, như mới lột. Chị mặc áo thâm dài, đôi chỗ chấm điểm vàng, hai cánh cô nàng mỏng như cánh bướm non, lại ngắn chùn chùn. Hình như cánh yếu quá, chưa quen mở, mà cho dù có khoẻ cũng chẳng bay được xa. Các chị Nhà Trò vốn họ bướm, cả đời chỉ biết vởn vơ quanh quẩn trong bờ bụi mà thôi. Nhà Trò đương khóc. Nghe như có điều gì oan trái chi đây, tôi bèn hỏi : - Làm sao mà khóc đường khóc chợ thế kia em ? Chị chàng ngẩng đầu lên, nước mắt đầm đìa rồi cúi chào, lễ phép – các cô Nhà Trò bao giờ cũng lịch sự và mềm mại. - Em chào anh, mời anh ngồi chơi. Tôi nói ngay: - Có gì mà ngồi! Làm sao khóc nào? Thế la chị ta bù lu bù loa: - Anh ơi! Anh ơi! … hu..hu… Anh cứu em … Hu…hu… - Đứa nào? Đứa nào bắt nạt em? - Thưa anh, bọn Nhện. Anh cứu … hu … hu… Tôi sốt ruột: - Nhện nào? Sao cứ khóc thế? Kể rõ đầu đuôi mới biết làm sao mà cứu được chứ! Nhà Trò kể: - Năm trước, phải khi trời làm kém đói, mẹ em phải vay lương ăn của Nhện. Sau đấy, không may mẹ em mất đi, còn lại thủi thủi có mình em. Mà em ốm yếu, kiếm bửa ăn cũng chẳng đủ, làm ăn chả ra thế nào, bao năm nghèo túng vẫn hoàn nghèo túng, món nợ cũ chưa trả được. Nhện cứ nhất định bắt trả nợ. Mấy bận Nhện đã đánh em. Hôm nay bọn Nhện chăng tơ ngang đường để bắt em, vặt chân vặt cánh ăn thịt em. Tôi xòe cả hai càng ra, bảo Nhà Trò: - Em đừng sợ. Hãy trở về cùng với tôi đây. Đứa độc ác không thể cậy khỏe ăn hiếp kẻ yếu. Đời này không phải như thế. Tôi dắt Nhà Trò đi. (Dế Mèn phiêu lưu ký – Tô Hoài) e. Dựa vào văn bản em hãy viết vài câu ngắn gọn thuyết minh về giống Nhà Trò.(1đ)

1 đáp án
11 lượt xem