viết đoạn văn diễn dịch khoảng 10 câu về nhân vật giôn xi

2 câu trả lời

Tác giả O Hen-ri rất tinh tế khi miêu tả Giôn-xi, nhân vật trong bài chiếc lá cuối cùng. Giôn-xi sống cùng một người đồng nghiệp tên là Xiu, hai người đều là hoạ sĩ nghèo và cô bị mắc bệnh viêm phổi. Lúc này, Giôn-xi đã có những suy nghĩ tiêu cực, tuyệt vọng trong cuộc sống-chiếc lá cuối cùng trên cây thường xuân rụng xuống thì cô cũng chết. Thật nhát gan! Cô thật đáng thương mà cũng thật đáng dận vì mất đi niềm tin, không có nghị lực trong cuộc sống. Sau khi nhìn thấy chiếc lá cuối cùng trên cây thường xuân đã không rơi xuống trong trận mưa bão hôm qua, cô đã chợt bừng tỉnh, không còn những suy nghĩ tiêu cực như trước nữa. Khi trời vừa hửng sáng thì Giôn-xi, con người tàn nhẫn, lại ra lệnh kéo mành lên, cô ngắm nhìn chiếc lá hồi lâu rồi gọi Xiu đến. Không những thế, còn tự nhận là một cô bé hư, tệ hại khi có những suy nghĩ thật ngớ ngẩn. Giôn-xi ngồi đó xem Xiu nấu nướng và muốn được soi gương và vẽ vịnh Na-plơ. Nhìn thấy chiếc lá kiên cường ấy, cô đã có những suy nghĩ tích cực, tìm lại được khát vọng sống, có nghị lực và niềm tin trong cuộc sống. Từ đó, tác giả đã cho ta thấy Giôn-xi là một cô gái yếu đuối, đáng thương nhưng đã tìm lại được cho mình niềm vui và nghị lực sống. Thật cảm ơn sự cống hiến cho nền văn học của tác giả!

Tham khảo ạ!!!

Cụ Bơ-men con người có đức hi sinh cao cả. Nhà văn đã tập trung miêu tả khoảnh khắc căng thẳng của cụ và Xiu: “ Họ sợ sệt ngó ra ngoài cử sổ, nhìn cây thường xuân. Rồi họ nhìn nhau một lát, chẳng nói năng gì.” Dường như trong phút giây im lặng ấy, họ đã đoán được điều gì sẽ xảy đến. Là một nhân vật chính nhưng cụ chỉ xuất hiện ở phần đầu và giữa truyện, những hành đông tiếp theo của cụ chỉ được hiện lên qua lời kể của Xiu. Sau khi ngôi làm mẫu cho Xiu vẽ, hình ảnh cụ Bơ-men bỗng biến mất. Người đọc dần lãng quên sự hiện diện của cụ mà thay vào đó chú ý tới diễn biến căng thẳng xoay quanh Xiu, Giôn- xi và chiếc lá cuối cùng. Không ai đoán biết được cụ đã làm gì trong khoảng thời gian ấy . Phải đến cuối truyện, Giôn-xi và người đọc mới hiểu rõ hành động cao cả của cụ. Chắc chắn khi đứng dưới mưa tuyết để vẽ chiếc lá lên bờ tường gạch, con người già nua ấy giá buốt lắm, hơn ai hết cụ biết rõ tính mạng mình đang gặp nguy hiểm. Nhưng lòng thương yêu Giôn-xi, ý muốn dùng cây bút và bảng màu để đem lại niềm tin, nghị lực sống cho cô dã giúp cụ vươt lên tất cả. Chiếc lá mà cụ vẽ sống động và rất thật: “ở gần cuống lá còn giữ màu xanh sẫm, nhưng với rìa lá hình răng cưa đã nhuốm màu vàng úa”, khiến cho hai cô họa sĩ của chúng ta cũng không hề nghi nghờ. Và chiếc lá ấy đã gieo vào lòng cô gái trẻ tội nghiệp hơi ấm của niềm tin, nghị lưc, kéo cô từ vực thẳm của bệnh tật vươn lên sống tiếp. Có thể nói chiếc lá là cả tấm lòng của cụ Bơ-men, là minh chứng cho sư hi sinh đến quên mình để đem lại sự sống cho người khác. Cụ đã làm được một điều mà bốn mươi năm qua hằng ao ước: vẽ một kiệt tác. Và có lẽ khi một con người nằm xuống cũng là lúc một tâm hồn dược đánh thức, sẽ tiếp tục cống hiến cho đời những sáng tác nghệ thuật. Câu chuyện kết thúc bằng lời kể của Xiu về cái đêm mà cụ Bơ-men vẽ chiếc lá mà không để cho Giôn- xi có phản ứng gì thêm n hư để lại dư âm trong lòng người đọc.

Câu hỏi trong lớp Xem thêm
4 lượt xem
2 đáp án
18 giờ trước