E hãy kể lain 1 câu chuyện thật sự cảm động về tình cảm gia đình mà e biết
2 câu trả lời
Gia đình - hai từ rất đỗi thân thuộc với chúng ta, hai tiếng ấy sao thân thương mà ấm áp. Gia đình - nơi mà ta đã trải qua bao niềm vui, nỗi buồn, luôn cùng nhau cố gắng. Hẳn mỗi chúng ta có rất nhiều kỉ niệm với gia đình của mình, và tôi cũng vậy, có một kỉ niệm sâu sắc đã in hằn vào tâm trí tôi: đó là ngày mẹ tôi trở về nhà sau hai năm đi ra nước ngoài làm ăn về. Ngày mẹ trở về, với một cô bé học lớp Ba, cuộc sống của cô bé ấy như được bừng sáng lên hơn bao giờ hết.
Gia đình tôi có ba người: mẹ, chị gái và tôi. Bố tôi mất sớm do tai nạn giao thông. Gia đình tôi sống ở nông thôn, làm nghề nông chủ yếu, nên từ khi bố mất cuộc sống của cả gia đình từ cơm áo gạo tiền mọi thứ đổ dồn hết lên đôi vai gầy gò bé nhỏ của mẹ tôi. Mẹ - một người phụ nữ trải qua nỗi đau mất chồng khi còn trẻ, trong mình vẫn còn đang mang thai - đó là tôi, đã phải gồng mình lên mà sống, vì hai đứa con, vì cuộc sống sau này của chúng. Làm ăn ở quê vất vả, sau khi sinh tôi, và khi tôi được bốn tuổi, mẹ đã sang một tỉnh khác để làm đầu bếp cho một công ty. Nhưng mọi việc không được suôn sẻ, sau ba năm, mẹ lại trở về quê và quyết định tham gia vào xuất khẩu lao động ở nước ngoài.
Số phận của người phụ nữ ấy - mẹ tôi, thật trắc trở, ra nước ngoài làm ăn được một năm thì mẹ tôi phát bệnh, bà cố gắng, duy trì, uống thuốc điều trị bên đấy, nhưng vì chi phí đắt đỏ, và không làm thêm được nữa bà đã về nước.
Đứa trẻ như tôi, từ bé đã xa mẹ, khi biết tin mẹ được về nước, lòng tôi vui xiết khôn tả. Tôi và chị gái ở nhà với ông bà nội, được ông bà chăm sóc tận tình. Những ngày biết mẹ sắp về rồi mà tôi thấy sao thời gian trôi lâu quá vậy, con bé cứ đếm từng ngày từng giờ trông ngóng, nó thật muốn có mẹ ở bên như bao người khác. Và rồi ngày ấy cũng đến, đi học buổi sáng về, lòng tôi nôn nao. Đến cổng, thấy xe máy, xe đạp đầy sân, tôi đoán mẹ đã về đến nhà. Tôi chạy đua với từng giây, tôi mong ngóng ngày này lâu lắm rồi, tôi vui lắm, tôi đã nghĩ sẽ chào mẹ thật to, cười thật tươi hỏi mẹ thật nhiều. Nhưng không, đứa trẻ ấy chạy sà vào ngay lòng mẹ, không chào hỏi bất kì ai. Nó khóc, nó khóc to, nó ôm mẹ nó khóc. Lúc đó tôi thấy hơi ấm của mẹ thật tuyệt, nó ấm áp, không còn khiến cho tôi thấy trống vắng nữa. Tôi cũng sợ mẹ đi xa nữa, nên tôi cứ ôm mẹ mãi mà sụt sùi. Mẹ ôm tôi thật lâu, tôi biết mẹ thương tôi nhiều lắm, bởi nó gầy gò, đen đen, sức khỏe yếu (do khi mang thai tôi mẹ lại phải chịu cú sốc mất chồng, sức khỏe không được tốt nên từ bé đến lớn tôi vẫn gầy vậy). Niềm vui của tôi, mẹ và chị gái như hòa làm một, tình cảm ruột thịt mẹ con bao ngày xa cách. Tôi thật thích cái ôm của mẹ, cái vuốt tóc, xoa lưng vỗ về. Với tôi cả thế giới lúc đó là mẹ.
Vì ở nông thôn, người thân anh em họ hàng biết tin mẹ về, mọi người đến chơi, hỏi thăm mẹ. Mẹ vui lắm, bởi mẹ cũng nhớ tất cả mọi người. Nụ cười trên gương mặt người mẹ gầy gầy xương xương khiến tôi vừa thương, vừa yêu mẹ nhiều hơn. Tôi và mẹ đã trò chuyện rất nhiều trong buổi trưa đó, tôi líu lo không ngừng. Mẹ hỏi han sức khỏe, tình hình học tập, ở nhà với ông bà có ngoan không. Rồi mẹ kể những câu chuyện khi mẹ sống ở nước ngoài. Giọng mẹ ấm áp, thủ thỉ, ngọt ngào. Tôi có thể cảm nhận ánh mắt của mẹ yêu thương đến nhường nào. Cả ngày hôm đó tôi cứ dính mẹ không ngừng. Tôi nhớ lắm lúc mẹ nấu cơm, mẹ nấu món ăn mà tôi thích nhất - món thịt kho tàu. Nhìn từng cử chỉ, cách mẹ nấu, mẹ nói cho tôi biết làm thế nào để cô đường cho đẹp, cho gia vị ra sao. Mẹ chọc cho tôi cười, bởi tôi biết mẹ chỉ cần chị em tôi vui, khỏe mạnh và hạnh phúc thì lòng mẹ cũng vui, hạnh phúc. Tối đến, hai chị em nằm cạnh mẹ, được mẹ kể chuyện cổ tích cho nghe, rồi mẹ hát ru cho ngủ. Cảm giác sau hai năm, giọng hát ấy vẫn ngọt ngào, êm nhẹ, dễ đưa vào giấc ngủ. Đó là một ngày hạnh phúc biết bao!
Ngày mẹ về nhà sau hai năm đã cho tôi một nguồn động lực rất lớn. Tôi an tâm hơn, tôi tự tin hơn khi có mẹ ở bên. Tôi sẽ luôn có mẹ đi họp phụ huynh, được mẹ đưa đi tham gia cuộc thi lớn như các bạn khác. Mẹ đã dành cả cuộc đời dành cả thanh xuân của mình để chăm lo cho hai người con mà không một lời than vãn. Mẹ chỉ cần các con khỏe mạnh làm, người tốt là mẹ vui. Tôi cũng vậy, sẽ học tập thật tốt, và làm một đứa con ngoan của mẹ, sẽ luôn làm cho mẹ vui, không để mẹ lo lắng. Tôi yêu mẹ nhiều lắm, và tôi luôn thủ thỉ với mẹ một câu rằng: "Mẹ ơi! Con yêu mẹ".
Mỗi năm cứ đến ngày mười tháng mười hai là gia đình em đều làm lễ chạp cho ông bà. Ngày này, con cháu trong nhà đều tranh thủ về để thắp nén hương cho tổ tiên cũng là dịp anh em sum vầy.
Sáng hôm đó, em và mẹ cùng bác hai nữa đi chợ mua đồ về chuẩn bị. Nồi xôi ở nhà được bác Hoa bắc sẵn để làm cỗ, khi đi chợ về thì mỗi người một tay chuẩn bị các thứ. Đến tầm 10 giờ, bà cùng các bác, các anh đi sửa sang, dọn sạch cỏ cho ngôi mộ rồi thắp hương mời ông bà về ăn giỗ cùng con cháu. Sau đó, mâm cỗ được bày lên bàn thờ tổ tiên cúng ông bà, chúng em thắp hương trên bàn thờ tổ, cầu nguyện và khấn vái. Xong xuôi mọi việc, bữa tiệc diễn ra, những món ăn được bày sẵn rất đẹp mắt, món nào cũng ngon, nào là bánh tét, bánh chưng, nào là xôi gà, cháo canh, tôm luộc, măng xào lươn,....tất cả đều làm nên từ bàn tay đảm đang của những người phụ nữ trong gia đình. Con cháu đến đông đủ nên tiệc vui lắm, trò chuyện với nhau đầy rôm rả. Cô Hòa đi xa không về được nên gọi điện qua video để nói chuyện với cả nhà, cô xúc động lắm, bảo đông vui thế mà không về được cùng buồn, nhưng biết làm sao vì cô bận công tác không thể bỏ ngang mà về được. Sau màn nói chuyện với cô Hòa, bác cả đã phát biểu:
"Năm nay cu Hoàng nhà chú Huy đỗ đại học an ninh, bé Lan nhà bác Sĩ đậu thủ khoa hai trường thế là thành công rồi. Bác hãnh diện lắm, dòng họ mình cũng hãnh diện lắm vì con cháu đều thành đạt, khá giả, lại có sức khoẻ thì không gì quý hơn. Năm nay cố gắng phát huy, xây dựng một đại gia đình mẫu mực văn hoá nhé". Cả nhà ai nấy cũng đồng tình, gật gù với ý kiến bác trưởng họ. Rồi tiếp tục với những câu chuyện, những lời ca tiếng hát cất lên đầy sôi động.
Hôm đó giỗ đến chiều em mới xong, ai nấy đều rất vui vẻ. Mẹ em gửi bánh biếu cô bác ở xa mang về cho các cháu rồi tạm biệt nhau. Ngày chạp diễn ra thật ấp áp và sum vầy. Em rất hạnh phúc vì được là một thành viên của đại gia đình lớn này. Mong sau này sẽ có nhiều hơn những cuộc gặp gỡ, sum vầy như thế nữa.
Bình chọn cho chị ctlhn vì đg cần lên hạng gấp. Chúc em học tốt