Viết một đoạn văn nêu cảm nhận của về 2 câu thơ : Thuyền ta lái gió với buồm trăng Lướt giữa mây cao với biển bằng
2 câu trả lời
Đoàn thuyền của con người đang lướt đi dưới ánh trăng vàng đang chiếu trên mắt biển long lanh. Vốn đoàn thuyền ấy chỉ là những con thuyền nhỏ bé, bình thường, thế nhưng giờ đây nó đang dần trở lên khổng lồ, to lớn, để hòa nhập với kích thước bao la của vũ trụ. Con thuyền ấy giờ đây có bánh lái là gió, có cánh buồm là ánh trăng vàng, đang lướt đi thật nhẹ giữa mênh mông không trung bao la. Những hình ảnh "lái gió, buồm trăng, mây cao, biển bằng" đã biến đổi đoàn thuyền bình thường trở thành một đoàn thuyền của vũ trụ, vừa to lớn, kì vĩ, lại vừa đẹp lộng lẫy dưới ánh trăng. Giữa lúc này đây, dường như không trung vô tận kia đang hòa cùng với mặt biển làm một thể thống nhất đưa con thuyền trôi ra ngoài dặm xa. Ở ngoài đây, con thuyền đang chăm chú đậu lại, để "dò bụng biển". Hành động dò tìm này phải chăng là hành động tìm kiếm những đàn cá lớn, tìm tòi những điều bí ẩn thế giới biển cả để đánh bắt, để học hỏi của những người ngư dân trên biển? Hành động ấy vừa để phát hiện ra luồng cá lớn vừa như để thăm dò ẩn ý của mẹ biển cả, liệu người có bằng lòng để chúng con được mang về thật nhiều cá lớn mà làm giàu cho quê hương? Con người và thiên nhiên ở đây hiện lên đều thật hùng vĩ và to lớn. Con người chẳng phải là những vật thể nhỏ bé giữa vũ trụ biển cả bao la nữa, mà họ cũng vụt trở lên thật to lớn, thật sinh động vô cùng. Họ đang trong tư thế làm chủ thiên nhiên, bởi vậy nên họ mới mạnh dạn "dàn đan thế trận lưới vây giăng". Đây là một hành động chuẩn bị cho việc đánh bắt một mẻ cá lớn.
Thuyền ta lái gió với buồm trăng
Lướt giữa mây cao với biển bằng
Hai câu thơ trong Đoàn thuyền đánh cá của Huy Cận mang đến cho ta bao xúc cảm. Lời thơ vang lên cùng bao thiết tha, tự hào. Đại từ “ta” như sự tự khẳng định của con người trước biển cả bao la. Một loạt những từ vựng thiên nhiên được tác giả sử dụng trong bài như trăng, mây… đã góp phần mở rộng bức tranh cảnh biển đêm. Nhân hoá cũng trở thành phương tiện để tác giả bộc bạch cái tôi đầy cá tính trong thơ. Ca ngợi vẻ đẹp của thiên nhiên nhưng hoen cả, Huy Cận muốn tô đậm nét đẹp củ người lao động. Chính họ là người mang theo sức mạnh lớn để chèo lái con thuyền đi muôn nơi. Điệp từ “với” được dùng trong hai câu thơ như một sợi dây nối kết thiên nhiên sự vật. Hồn thơ Huy Cận còn thi vị hoá, lãng mạn hoá công việc lao động. Con người bỗng sánh ngang thiên nhiên, vũ trụ. Tạo ra hệ thống hình ảnh vũ trụ trong thơ chính là một nguồn cảm hứng lớn lao, lãng mạn trong thơ Huy Cận và đặc biẹt là trong Đoàn thuyền đánh cá.