Từ văn bản “Con gái của mẹ”, viết đoạn văn (khoảng 150 – 200 chữ) có sử dụng dấu ngoặc kép kể về kỉ niệm với một người thân mà em xem là điểm tựa tinh thần của mình không chép mạng nha

2 câu trả lời

Lúc nhỏ em là một đứa nghịch ngợm phá phách nhất trong nhà củng hay quạo nóng tín dẫn đến mội người trong nhà đều khét bỏ em ko ai muốn nói chuyện với em em cảm thấy lạc lỏng trước đám đông nhưng một hôm nọ sao khi em đi bấm nét với mấy đứa bạn về thì em thấy trong nhà có một người lạ dáng cao mặt chiếc áo bộ đội đang ngồi trong nhà nói chuyện với mẹ em mẹ liền giới thiệu đây là cậu 3 ở dưới quê mới lên cậu ấy đi bộ đội đã hơn 4 năm rồi vì từ nhỏ đến lớn em chưa gặp cậu ấy bao h nên em có cảm giác lạ và khổng thân thiết lắm nhưng cậu ấy là người đã thay đổi cuộc đời em sao này cậu lên thành phố để học mới lên nên chưa biết đường sá nhiều nên mới xin ở nhờ nhà em một thời gian khi có chỗ ở rồi mới dọn đi thế là ngày nào em với cậu ấy cũng gặp nhau tuy hơn lạ nhưng nhường như em với cậu ấy nói chuyện rất hợp nhau lúc nào em cũng đi theo sao cậu ấy hết vì ngoài cậu ấy ra trong nhà chả ai nói chuyện với cậu ấy là một ng rất chu đáo ăn xong liền rửa chén không như em ăn xong lại bỏ đi chơi những việc mà mẹ em hay sai em làm như rửa chén nấu cơm quét nhà lau nhà tưới cây cậu ấy đều giúp em làm hết có những lần em đi chơi về trể bị mẹ máng cậu ấy là người luôn đứng ra giúp đỡ em giúp em tránh khỏi những trận đòn em xem cậu ấy giống như ân nhân của mình vậy cậu ấy luôn chỉ bài em ân cần không như mẹ mỗi lần em làm sai đều chửi em ngu cậu ấy thì không luôn khuyên bảo em ( lần sao hãy cố gắng hơn nha! Có gì khó hiểu hay thắt mắt cứ hỏi anh ) từ đó em bắt đầu yêu quý cậu ấy hơn em luôn xem cậu ấy giống như điểm dựa tinh thần của em vậy .

bài làm 

“Mẹ ơi!” là tiếng gọi mà em luôn cất lên đầu tiên mỗi khi trở về nhà. Vì mẹ là người mà em yêu quý nhất trong gia đình. Từ nhỏ, mẹ đã vừa làm mẹ vừa làm bố, gồng gánh vất vả nuôi em khôn lớn. Mẹ chính là chỗ dựa tinh thần vững chắc nhất cho em phấn đấu mỗi ngày. Thích nhất, là những buổi tối mùa đông. Sau khi học bài, em sẽ lại ngồi cạnh mẹ. Em sẽ gối đầu lên chân của mẹ, chăm chú nhìn mẹ chấm bài cho học sinh. Rồi thiêm thiếp đi lúc nào không hay. Sáng hôm sau, như một phép diệu kì, em sẽ tỉnh lại trên chiếc giường ấm áp. Cảm giác bình yên và hạnh phúc ấy, chỉ có mẹ mới có thể mang lại mà thôi. Em sẽ cố gắng học tập thật tốt, lớn lên thật nhanh để có thể trở thành chỗ dựa vững chắc cho mẹ.