Tả cái đồng hồ báo thức Lưu ý: Ko chép mạng hoặc coppy. Nếu vi phạm sẽ bị báo cáo
2 câu trả lời
Vào dịp sinh nhật của em ,mẹ đã tặng em một món quà mà em ước ao bao lâu nay đó là chiếng đồng hồ báo thức.
Chiếc đồng hồ báo thức của em có màu trắng .Có đường kính dài khoảng mười xăng-ti-mét. phần mặt số có hình một chú cún rất đáng yêu. Ở viền kính là có các con số từ một đến mười hai.Con số có màu đen đậm . Phía sau cái đồng hồ có một chỗ để thay pin và những cái núm để vặn,điều chỉnh thời gian rất tiện dụng . Em rất thích thú nhìn chiêc đồng hồ hoạt động,giống như một cuộc chạy của ba vận động viên : anh kim giờ mập mạp,chân ngắn nên chạy chậm nhất. Anh kim phút nhỏ hơn anh kim giò một chút nên chạy với tốc độ nhanh hơn . cuối cùng người thắng cuộc chính là anh kim giây nhanh nhẹn.
Từ khi có chiêc đồng hồ này em như có một người bạn mới. em đặt chiếc đồng hồ ngay ngắn trên bàn học để khi nhìn giờ có thể nhìn dễ dàng hơn. Và cứ vào mỗi sáng sơm mai đúng 6 giờ là chiếc đồng hồ lại : Reng...reng...reng....vang inh ỏi như để đánh thức em dậy thay mẹ .
Chiếc đồng hồ tuy nhỏ nhưng rất tiện dụng.Em hứa sẽ giữ gìn nó thật cẩn thận để chiếc đồng hồ luôn đồng hành cùng em thật lâu . Em yêu quý nó lắm.
#hanguyen90782
Mỗi lần về quê thăm ông bà ngoại, tôi đều có những trải nghiệm thật đáng nhớ. Vùng quê thanh bình đem đến nhiều điều tuyệt vời và thú vị.
Đó có thể là những buổi sáng thức dậy thật sớm để cùng ông đi dạo trên cánh đồng lúa mênh mông, cảm nhận hương thơm của bông lúa mới. Đó là những bữa cơm ngon lành mà bà ngoại nấu, dù giản dị nhưng chan chứa tình yêu thương của bà. Đó là những buổi chiều cùng đám bạn trong xóm đi thả diều, bắt cá ngoài đồng. Thật nhiều kỉ niệm đẹp đẽ nhưng có lẽ có một kỉ niệm mà tôi vẫn còn nhớ mãi cho đến bây giờ.
Đó là kỉ niệm xảy ra vào lúc tôi mười tuổi. Tôi và anh Duy - anh trai của tôi rủ nhau đi câu cá. Hai anh em tôi ngồi câu cá được một lúc thì nghe thấy tiếng hò reo sôi nổi. Phía đằng xa là một nhóm học sinh đang thi bơi lội. Chúng tôi chạy đến chỗ cuộc thi diễn ra. Thì ra là nhóm bạn hàng xóm tôi mới quen hôm trước. Tôi cảm thấy rất thích thú, liền đề nghị được tham gia. Tôi liền rủ anh Hoàng nhưng anh lại từ chối. Tôi biết vì sao anh Hoàng từ chối tham gia. Trước đây, anh từng đạt giải Nhất cuộc thi bơi của thành phố. Anh rất yêu thích bơi lội. Bạn bè, người thân đều nói anh có tài năng. Nhưng vì một sự cố, anh đã từ bỏ ước mơ của mình. Điều đó đã khiến tôi cảm thấy rất buồn...
Nhóm thi đấu của chúng tôi gồm có năm người. Trọng tài là Tuấn - người bạn hàng xóm thân thiết nhất của tôi. Sau khi trọng thổi còi bắt đầu hiệp đấu. Hai tuyển thủ từ tư thế chuẩn bị đã nhanh chóng vào cuộc đua. Tiếng hô hào, cổ vũ vang vọng khắp con sông. Các đối thủ ngang sức ngang tài, không ai chịu kém ai vẫn đang bơi song song nhau. Tôi cố gắng bơi hết sức. Bỗng nhiên tôi cảm thấy chân bên trái của mình bị tê. Tôi bơi chậm lại rồi dần tụt lùi phía sau. Tôi nghe thấy có tiếng ai hoảng hốt kêu lên: “Hình như Lan bị chuột rút rồi”.
Tôi vùng vẫy trong nước. Nhưng không thể bơi tiếp. Tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Lan ơi, em ơi! Mau tỉnh lại đi em!”. Cho đến khi tỉnh táo thì tôi đã thấy anh Duy trước mặt mình. Khuôn mặt của anh đầy lo lắng. Hình như chính anh Duy là người đã cứu tôi.
Nhờ có trải nghiệm ngày hôm đó, tình cảm của hai anh em càng trở nên thắm thiết. Không chỉ vậy, anh Duy còn quay trở lại tập luyện để chuẩn bị cho cuộc thi bơi dành cho thiếu niên sắp diễn ra. Một trải nghiệm nhỏ nhưng đem đến cho anh em tôi thật nhiều đ