làm văn : văn tự sự kết hợp miệu tả , miêu tả nội tâm . -> Kể về 1 lỗi lầm khiến em nhớ mãi ( LƯU Ý: KO ĐƯỢC SAO CHÉP TRÊN MẠNG ) mình đang cần gấp giúp mình nha
1 câu trả lời
Tôi biết rằng trong cuộc sống, không thể tránh khỏi việc mắc lỗi. Nhưng có đôi lúc, lỗi lầm ấy chẳng thể sửa đổi khiến tôi mãi ân hận.
Đó là một ngày khi tôi ba tuổi, là một đứa bé cứng đầu, khó bảo, mặt luôn nhăn nhó với mọi người, chỉ có mẹ là trị được tính của tôi, vậy nên tôi rất quấn mẹ và sợ mẹ. Buổi chiều mùa đông hôm ấy, trời lạnh và nhiều mây, khi mà mạng xã hội, những thiết bị hiện đại còn chưa thông dụng, mẹ tôi nhen nhóm những ngọn lửa ấm áp, bên cạnh là sự trợ giúp của bố mà sau này khi học bài "Bếp lửa" luôn làm tôi thấy nhớ.
Bố bế tôi ra ngoài chơi, chơi chán tôi liền chạy về, rồi bố ở trước mặt tôi, đùa tôi. Bố ngồi trước mặt và cười, nói chuyện với tôi. Mà tôi khó chịu liền hỏi mẹ đâu. Bố biết tôi thích dính lấy mẹ, liền đùa tôi bảo rằng mẹ đi chơi và không cho tôi vào bếp. Tôi khi ấy nhăn nhó nhìn bố, nhìn bố cười mà thấy không thích liền hét lên "Bố bị dở à?".
Rồi tôi chỉ nhớ được rằng, tôi đã chẳng xin lỗi bố dù bị mẹ đánh, còn bố thì buồn thiu khi tôi chẳng để ý tới bố. Có lẽ tôi còn bé, nên cứng đầu lắm. Nhưng rồi ngày bố mất, tôi vẫn chưa xin lỗi bố được.
Cho đến lúc nhìn bố nhắm nghiền mắt ngủ thật sâu, tôi mới cảm thấy thật hối hận. Dù là lời nói của đứa bé, dù vậy vẫn chẳng thay đổi được sự thật tôi đã làm bố buồn. Và rồi giờ đã lớn, tôi chẳng còn cơ hội nói xin lỗi bố. Câu nói xúc phạm ngày ấy, giờ là một sự ân hận lớn trong tôi. Vậy nên có những thứ, chúng ta sẽ chẳng thể thay đổi được, dù rất muốn.