Hãy kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn ( không chép mạng ) bài để nộp cho cô . cảm ơn nhiều !

2 câu trả lời

trong hành trình  trưởng thành đồng hành với mỗi người ko chỉ có gia đình mà còn những ng bạn . Nhất là những ng bạn tốt . Mỗi ng bạn tốt luôn để lại trong trái tim ta những kỉ niện tuyệt vời. Có 1 ng bạn mà tôi luôn nhớ mãi đó là hiền . Nhớ về Hiền bao kỉ niệm lại ùa về tôi 

Hiền có vóc dáng cao lớn , mái tóc ngắn cá tính , khuôn mặt xinh tươi và đôi mắt sáng lấp lánh . Ở Hiền toát lên sự thông minh , nhanh nhẹn .Bạn là hs giỏi nhiều năm của lớp .Bên cạnh  học giỏi hiền còn là một cây văn nghệ xuất sắc của trường . Tôi còn nhớ như in lần 20/11 năm ngoái tiếng hát của hiền cất lên khiến tất cả mọ người đều trầm trổ xúc động .Hiền rất tốt tính và luôn giúp đỡ những bạn gặp khó khăn trong học tập trong đó có tôi 

Tôi còn nhớ như in năm lớp 4 .Tôi và hiền ngồi cùng bàn ,chúng tôi đi đâu cũng có nhau như hình với bóng . Nhà Hiền cách trường khá xa nên bạn đi học bằng xe đạp . Hằng ngày tôi đợi hiền dưới góc bàng đầu ngõ , để cùng đến trường  . chúng tôi chia sẻ với nhau bữa ăn sáng dù chỉ là 1 củ khoai luộc hay là 1 nắm xôi nóng .hai đứa vừa đi vừa trao đổi bài trò chuyện rôm rả .thân nhau là thế nhưng giữa chúng tôi có lúc xảy ra những hiểu lầm nho nhỏ .

hôm ấy đến giờ kiểm tra môn toán , mặc dù đã ôn bài nhưng do môn toán ko phải sở trường của mình nên tôi rất lúng túng . tôi đưa mắt sang hiền bạn đã làm bài xong từ bao giờ và đang kiêm tra bài trước khi nộp . tôi nhìn hiền bằng ánh mắt cầu cứu hiền đã nhận ra điều tôi muốn nói nhưng bạn lờ đi như ko bt . tôi bối rối ko hểu sao lâu nay thân thiết là thế mà khi tôi gặp khó khăn bạn lại ích kỉ đến vậy . hôm sau cô trả bài tôi bị phê bình vì điểm thấp còn hiền thì đc điểm 10 tròn trĩnh . tôi vừa xấu hổ vừa giận hiền vô cùng tôi tự nhủ với lòng từ nay ko chơi với hiền nữa bạn ấy thật xấu tính .

mấy ngày thấy tôi ko đợi hiền đi học cùng , ko bắt chuyện hiền nhận ra tôi đang giận nên nhiều lúc bạn mon men đến hỏi chuyện . tôi ko trả lời rồi bỏ đi chỗ khác 

cuối tuần tôi đem những ấm ức đó nói với mẹ . mẹ khẽ vuốt tóc tôi rồi nói : " bạn làm như vậy là đúng con ạ " mẹ giảng giải cho tôi thêm nhiều điều . nghe xong tôi bt mình đã sai 

sáng hôm sau tôi đến lóp sớm chạy đến chỗ hiền và nói lời xin lỗi . hiền lý giải " nếu bạn ko hiểu bài  phải hỏi thầy cô , bạn bè chứ ko thể chép bài của ng khác làm bài của mình như vậy là trung thực đặc biệt là cậu sẽ ko bao giờ tiến bộ nếu cứ gian dối .mình chỉ muốn tốt cho cậu . giờ đây tôi ko chỉ ngưỡng bạn ở thành tích học tập mà học hỏi đc ở bạn được ở đức tính quý báu

vậy đã gần 2 năm trôi qua giờ chúng tôi đã lên lớp 6 mỗi lần nhớ lại kỉ niệm đó tôi đều nhắc mình phải sống trung thực nỗ lực học tập bằng chính công sức của mình . tôi và hiền luôn động viên nhau học tập và hứa giữ tình bạn tốt đẹp này.

học tốt

bn tham khảo nhé~

“Thời gian trôi qua nhanh. Chỉ còn lại những kỉ niệm…”. Thật vậy, bây giờ tôi đã trải qua 5 năm học nhưng mỗi lần lời bài hát ấy vang lên lòng tôi lại nâng nâng khó tả nhớ về những kỉ niệm của tôi và Lan năm chúng tôi học lớp 4.

Tôi và Lan là đôi bạn thân với nhau từ nhỏ vì nhà Lan gần nhà tôi. Có gì chúng tôi cũng chia ngọt sẻ bùi cho nhau như hai chị em gái vậy. Hằng ngày Lan thường sang gọi tôi đi học kể cả trời mưa lẫn trời nắng. Nhưng hôm nay trời mưa cũng như mọi khi thôi mà tôi ở nhà chờ mãi…chờ mãi đến gần bảy giờ mà vẫn không thấy Lan sang gọi mình đi học. Tôi liền nghĩ và nói thầm: “Hôm nay không đợi mình đi học thì hôm sau mình sẽ đi trước và không đợi bạn nữa đâu.” Nói xong tôi liền nhanh chóng chạy vội đến trường vì sợ vào lớp muộn. Trời mưa, nước tát vào mặt, đường bị trơn nên tôi bị vấp ngã bẩn hết quần áo. Đến lớp lại bị các bạn trong lớp trêu là con áo ộp nên tôi càng bực và giận bạn hơn. Nhìn xung quanh trong lớp cũng không thấy Lan tôi lại nghĩ bạn đang chơi với các bạn ngoài sân. Lúc này tôi càng giận hơn và dường như trong đầu tôi lúc này Lan không còn là bạn thân nữa.

Tùng…tùng…tùng ba tiếng trống vang lên báo hiệu giờ vào lớp, tất cả mọi người đã ngồi vào hết chỗ của mình chỉ còn chỗ Lan vắng. Một lúc sau cô bước vào lớp và nói: “ Hôm nay bạn Lan bị ốm nên xin phép cô nghỉ các em ạ.” Nghe cô nói lúc này tôi cảm thấy thương bạn và có lỗi với bạn vô cùng. Dường như giờ học hôm ấy tôi chẳng tiếp thu được gì. Cô bảo đọc thì đọc, cô bảo viết thì viết. Tôi chỉ mong sao tiết học hôm đấy trôi đi thật nhanh để còn chạy về thăm bạn. Nhưng không ngờ tiết học hôm đấy trôi đi lâu lắm chắc bởi vì tôi không chú ý nghe giảng. Thế rồi tiết học cũng kết thúc, tôi chạy nhanh về nhà bạn, rồi bước vào nhà thấy bạn đang nằm giường, người xanh xao, khuôn mặt bạn nhợt nhạt hẳn đi. Mới có một ngày mà trông bạn khác hẳn. Tôi đến bên bạn và nói: “ Cho mình xin lỗi bạn nhé”. Lan vừa nghẹn ngào vừa nói: “ Mình mới thật có lỗi với bạn. Mình đã không báo trước với bạn mình bị ốm nên không đi học được.” Thế rồi chúng tôi lại thương yêu và quý mến nhau như cũ. Và từ đó tình bạn của chúng tôi lại càng trở nên thắm thiết hơn.

Những kỉ niệm về tình bạn thật đúng là chân thành. Nó xuất phát từ trái tim đến với trái tim. Chính vì vậy mà trong thơ ca cũng có câu:

“Sống trong bể ngọc kim cương
Không bằng sống giữa tình thương bạn bè.”

$tranluonghaan6789$

Câu hỏi trong lớp Xem thêm