Giúp mình với nha Đọc đoạn thơ sau và trả lời các câu hỏi: “Dân chài lưới làn da ngăm rám nắng, Cả thân hình nồng thở vị xa xăm; Chiếc thuyền im bến mỏi trở về nằm Nghe chất muối thấm dần trong thớ vỏ”. (Ngữ văn 8, tập hai, NXB Giáo dục Việt Nam, 2015, trang 17) Từ đoạn thơ trên, em hãy trình bày suy nghĩ của mình về tình yêu quê hương.

2 câu trả lời

Sau những chuyến  đi biển về hình ảnh người dân chài hiện lên với một làn da rám nắng. Cả thân hình đến hơi thở đều nồng đậm vị xa xăm. Vị xa xăm ở đây là chỉ hơi thở của biển khơi nơi đã gắn bó với họ từ bao đời nay. Nên cả thân hình của họ mới toát nên mùi vị của biển. Cùng đồng hành với họ là chiếc thuyền nay đã trở về nằm im  bên bến đậu .sự nghỉ ngơi của chiếc thuyền không phải thể hiện sự chấm dứt mà ở đây chỉ chiếc thuyền cần nghỉ ngơi để chuẩn bị cho lần ra khơi tiếp theo. Vì gắn liền với người dân  với quê hương lâu dần hương vị của biển ,vị mặn chát trong nước biển đã hòa vào cùng con thuyền cùng người dân nơi đây thể hiện tình yêu biển sâu đậm đồng thời yêu quê hương vô bờ bến của người dân chài lưới. Vậy bạn thì sao  bạn có yêu quê hương của bạn không? Không cần phải nói nên lời  tôi cũng biết bạn cũng rất yêu quê hương của bạn ai mà chả vậy I. Tuy làm việc mệt mỏi mỗi ngày nhưng khi được trở về  nơi họ đã sinh ra quê hương của họ nên mỏi đều tan biến họ gắn liền với quê hương đất nước. Bất cứ tình yêu nào cũng có thể phai nhòa nhưng tình yêu quê hương  là mãi mãi

Sau chuyến đi biển miệt mài, trở về đất liền, hình ảnh người dân chài hiện lên thật đẹp đẽ:

"Dân chài lưới làn da ngăm rám nắng

Cả thân hình nồng thở vị xa xăm".

Không hề có dấu hiệu của sự mệt mỏi, biển đêm không khiến con người sợ hãi và yếu đuối. "Làn da ngăm rám nắng" là làn da đặc trưng của người dân vùng chài, vốn đã trải qua nhiều dầu dãi nắng mưa, nay ánh lên sự mạnh mẽ, rắn rỏi. Bước xuống đất liền từ con thuyền chòng chành cập bến, các anh giống như những Thạch Sanh vùng biển: "Cả thân hình nồng thở vị xa xăm". Không chỉ làn da mà còn từ ánh mắt, bàn tay, bước đi, từ "cả thân hình" đều nồng thở cái hương vị mặn mòi của biển cả. "Vị xa xăm" là hương vị từ phương xa, là gió đại dương, là muối đại dương, là nắng đại dương, là hơi thở của đại dương nữa, "xa xăm" vốn là cảm nhận của thị giác, chỉ sự xa xôi, mơ hồ; nay được kết hợp với từ chỉ xúc giác "vị" khiến cho câu thơ trở nên tinh tế vô cùng. Trong từ "nồng thở" còn như ẩn chứa một sức mạnh dồi dào, bền bỉ đã được tôi rèn từ lâu trong tâm hồn để từ làn da, đôi mắt, nụ cười... đều sáng bừng sự sống.

Cùng với các chàng trai vùng chài là những con thuyền "bạn người đi biển":

"Chiếc thuyền im bến mỏi trở về nằm

Nghe chất muối thấm dần trong thớ vỏ".

Sau thời gian lao động vất vả, con thuyền không giấu giếm vẻ mệt mỏi của mình: "Chiếc thuyền im bến mỏi trở về nằm". Biện pháp nhân hoá khiến người đọc hình dung rất rõ dáng vẻ nặng nề, thấm mệt của chiếc thuyền khi chậm chạp neo vào bến đỗ. Nó lặng im "Nghe chất muối thấm dần trong thớ vỏ". Trong câu thơ này, Tế Hanh đã sử dụng biện pháp ẩn dụ chuyển đổi cảm giác một cách một cách tinh tế. "Nghe" là động từ chỉ hoạt động của thính giác, "thấm" lại là cảm nhận của xúc giác. Con thuyền nằm nghỉ đồng thời cảm nhận từng chuyển động tinh vi nhất đang diễn ra trong mình. Cách viết ấy vừa gợi sự mệt nhọc thấm thía của con thuyền vừa thể hiện được sự tinh tế tuyệt vời của nhà thơ, tưởng như Tế Hanh đồng cảm sâu sắc với cảm giác, cảm xúc của con thuyền... Khổ thơ trên là một trong những khổ thơ hay nhất trong bài thơ "Quê hương" của Tế Hanh. Đọc khí thơ, người đọc có thể cảm nhận trong đó bao nhiêu niềm yêu mến, tự hào về quê hương xứ sở của nhà thơ.

Câu hỏi trong lớp Xem thêm