Giúp mik 2 phần cuối nhé TIỂU DẪN 1. Tác giả: Nhà thơ Nguyễn Thúy Quỳnh sinh ngày 9 tháng 10 năm 1968, quê quán Nghĩa Hưng, Nam Định nhưng đã có nhiều năm sinh sống tại xã Hà Thượng, huyện Đại Từ, tỉnh Thái Nguyên. Hiện Nguyễn Thúy Quỳnh thường trú tại phường Hoàng Văn Thụ, thành phố Thái Nguyên. Tốt nghiệp đại học khoa Ngữ văn trường Đại học Sư phạm Việt Bắc năm 1989, Nguyễn Thúy Quỳnh từng làm giáo viên trường Phổ thông trung học Đại Từ, rồi chuyển sang làm công tác ở Tỉnh Đoàn Thái Nguyên. Đến nay là Phó Chủ tịch Hội VHNT tỉnh - Tổng biên tập Báo Văn nghệ Thái Nguyên. Nguyễn Thúy Quỳnh say mê sáng tác văn học từ rất sớm. Năm 1982, tác phẩm đầu tay của chị đã được đăng trên tạp chí Văn nghệ Bắc Thái. Kể từ năm 2003, công tác tại Hội Văn học Nghệ thuật của tỉnh, Nguyễn Thúy Quỳnh đã thực sự bước vào sáng tác văn học với tư cách một nhà văn, một nhà báo chuyên nghiệp. Thời gian này, Nguyễn Thúy Quỳnh đã liên tiếp đoạt nhiều giải thưởng văn học ở Trung ương như giải thưởng Ủy ban toàn quốc Liên hiệp các Hội Văn học Nghệ thuật Việt Nam (tập thơ "Mưa mùa đông"); Giải thưởng tạp chí Văn nghệ Quân đội; Tạp chí Văn hóa các dân tộc Việt Nam...Cũng trong thời gian này, Nguyễn Thúy Quỳnh đã được kết nạp vào Hội Nhà văn Việt Nam. "Mưa mùa đông" - Nhà xuất bản Hội Nhà văn năm 2004 của Nguyễn Thúy Quỳnh là một tác phẩm bước đầu được khẳng định trên văn đàn cả nước. 2. Tác phẩm: "Thơ về nhà mình" rút từ tập thơ "Mưa mùa đông" một tác phẩm khá tiêu biểu về tình cảm gia đình - một trong những đề tài vốn được Nguyễn Thúy Quỳnh khai thác triệt để. TÁC PHẨM: THƠ VỀ NHÀ MÌNH Nhà mình chỗ nào cũng chật Mùa đông giá rét đỡ lo Nhà mình thứ gì cũng nhỏ Chỉ những tiếng cười là to Nhà mình tiền luôn rỗng túi Nợ vay đâu chỉ áo cơm Lòng tốt bao người đem tặng Làm của để đời cho con Nhà mình nhiều chuyện buồn lắm Các con là cả nguồn vui Vũ trụ nhà mình bé nhỏ Mà sáng những hai mặt trời Nhà mình cái gì cũng khuyết Chỉ niềm hy vọng tròn đầy Mẹ cha dù là khuất núi Con không bao giờ trắng tay (Nguyễn Thúy Quỳnh) HƯỚNG DẪN HỌC BÀI 1. Tìm hiểu bố cục để xác định ý tưởng kết cấu của bài thơ. 2. Đọc hiểu theo kết cấu để làm rõ giá trị nội dung của bài thơ. LUYỆN TẬP 1. Trong bài thơ, em thích nhất chi tiết nào, hình ảnh nào? Vì sao? 2. Hãy viết một bài thơ hay một đoạn văn với chủ đề "những nỗi buồn và niềm vui trong gia đình em"?

1 câu trả lời

câu 1 bài này có 5 bố cục

câu 2 ko biết làm

luyện tập

bài 1 em thích nhất hình ảnh từ Tốt nghiệp đến thái nguyên vì em thấy nó hay

bài 2

Mẹ - mặt trời của con

“Mẹ thương con có hay chăng

Thương từ khi thai nghén trong lòng

Mấy nắng sớm chiều mưa ròng

Chín tháng so chín năm, gian khó tính khôn cùng

A á ru hời ơ hời ru…”

Cho đến tận bây giờ, lời ru ầu ơ thuở thơ bé của mẹ vẫn còn mãi vang trong tâm hồn tôi. Lúc nào cũng vậy, mẹ luôn là người thương yêu, săn sóc các con của mình. Mẹ tôi còn hi sinh bao điều để nuôi nấng, dưỡng dục tôi khôn lớn.

Mẹ tôi đã rất vất vả để sinh ra tôi. Nghe bà tôi kể, hồi có mang tôi, mẹ tôi gầy yếu lắm. Bà bảo chắc do tôi ở trong bụng quá nghịch ngợm nên mẹ luôn ốm nghén, chẳng ăn được nhiều. Sau chín tháng mười ngày, mẹ sinh đón cậu con trai đầu lòng với tất cả niềm hạnh phúc nhất. Mẹ đã thức hằng đêm để trông nom tôi có giấc ngủ tròn. Từ bé tới giờ, tôi chẳng thể nhớ nổi mình ốm sốt bao nhiều lần, chỉ hình dung được gương mặt lo lắng của mẹ.

Mẹ luôn yêu thương tôi và dành cho tôi những điều tốt đẹp nhất. Sáng sớm, mẹ thức dậy nấu cho tôi những món ăn hấp dẫn. Chiều tan học, tôi lại được sà vào vòng tay đầy thương yêu của mẹ. Mẹ tôi là một cô giáo. Với tôi, mẹ là cô giáo đầu tiên và vĩ đại nhất cuộc đời. Hồi bốn tuổi, tôi đã bắt đầu học cách cầm bút. Nhưng tôi lại thuận tay trái. Mẹ đã cầm tay tôi, đưa từng nét chữ đầu tiền, rèn cho tôi cách cầm bút bằng tay phải. Những ngày đầu, tôi vô cùng nản chí. Cầm bút không thuận tay nên tay tôi mỏi rã rời, những dòng chữ cứ nguệch ngoạc. Tôi vẫn gắng viết nhưng trong lòng cảm thấy ấm ức. Mắt tôi ứa đầy nước. Mẹ lại gần, nhẹ nhàng cầm lấy chiếc bút chì và ôm tôi vào lòng. Mẹ thủ thỉ những lời động viên ấm áp. Từ hôm đó, tôi học được cách kiên nhẫn, viết từng nét, từng nét thật chậm.

Dù đã mười tuổi, tôi vẫn thích được nằm ngủ trong vòng tay mẹ, được nghe những ru ầu ơ ngọt ngào thuở nhỏ. Bởi tôi biết, vòng tay ấy, lời ru ấy là những gì yêu thương nhất, tình cảm nhất mẹ dành cho tôi. Đứa con nghịch ngợm này nhất định sẽ không làm đôi mắt mẹ buồn, sẽ chăm ngoan và sẽ khôn lớn trưởng thành

em chỉ làm được có thế thôi mong anh chị thông cảm hihihi

Câu hỏi trong lớp Xem thêm