Giúp em làm bài viết văn học và tình thương với!?

2 câu trả lời

Từ xưa đến nay, dân tộc Việt nam ta luôn đề cao tư tưởng nhân ái, một đạo lí cao đẹp. Bởi vì chúng ta đều là con Rồng cháu Tiên, đều được sinh ra từ cha Lạc Long Quân và mẹ Âu Cơ nên truyền thống “lá lành đùm lá rách cũng được phát huy qua nhiều thế hệ. Những tình cảm cao quí ấy được kết tinh, hội tụ và phản ánh qua những tác phẩm văn học dân tộc. Chúng ta hãy cùng tìm hiểu những vấn đề trên qua bài chứng minh dưới đâyNói văn học dân tộc ta luôn ca ngợi lòng nhân ái và tình yêu thương giữa người và người quả không sai. Trước hết Văn học của ta đề cập đến tình cảm trong gia đình, bởi gia đình là nơi con người sinh ra và lớn lên, là chiếc nôi khởi nguồn và nuôi dưỡng của lòng nhân ái. Trong đó thì tình mẫu tử là cao quí hơn cả. Hình ảnh cậu bé Hồng trong tác phẩm “những ngày thơ ấu”, đã cho chúng ta thấy rằng: “tình mẫu tử là nguồn thiêng liêng và kì diệu, là mối dây bền chặt không gì chia cắt được”. Cậu bé Hồng phải sống trong cảnh mồ côi, chịu sự hành hạ của bà cô, cha mất, mẹ phải đi tha hương cầu thực, ấy vậy mà cậu không hề oán giận mẹ mình, ngược lại lại vô cùng kính yêu, nhờ thương mẹ. Câu chuyện đã làm rung động biết bao trái tim của độc giả. Không chỉ phản ánh tình mẫu tử, văn học còn cho ta thấy một tình cảm vô cùng đẹp đẽ, sâu sắc không kém, đó là tình cảm vợ chồng. Tiểu thuyết “tắt đèn” của nhà văn Ngô Tất Tố là minh chứng rõ nét nhất cho điều này. Nhân vật chị Dậu được tác giả khắc họa thành một người phụ nữ điển hình nhất trong những năm 30-40. Chị là một người vợ thương chồng, yêu con, luôn ân cần, nhẹ nhàng chăm sóc cho chồng dù trong hoán cảnh khó khăn, nguy khốn như thế nào. Chị Dậu đã liều mình, đánh trả tên người nhà lí trưởng để bảo vệ cho chồng, một việc mà ngay cả đàn ông trong làng cũng chưa dám làm. Quả là đáng quí phải không các bạn! Thật đúng với câu ca dao:“Thuận vợ thuận chồng tát biển Đông cũng cạn”Và chắc hẳn, những người nào đã và đang học cấp II đều biết đến truyện “cuộc chia tay của những con búp bê”. Thật cảm động khi chứng kiến cảnh 2 anh em Thành và Thủy chia tay nhau đầy nước mắt. Qua đó, văn học đã gửi đến chúng ta một tình cảm gắn bó giữa anh em với nhau trong gia đình:“Anh em như thể tay chânrách lành đùm bọc dở hay đỡ đần”Từ tình yêu thương trong gia đình, mở rộng ra ngoài xã hội thì có tình yêu đôi lứa, tình bạn bè... hay nói chung đó là tình yêu thương đồng loại mà văn học cũng như người xưa luôn để cập đến qua các câu ca dao như:“Bầu ơi thương lấy bí cùngTuy rằng khác giống nhưng chung một giàn”Hoặc câu: “Nhiễu điều phủ lấy giá gươngNgười trong một nước phải thương nhau cùng”Cũng với ‎ nghĩa đó, người xưa lại nghĩ ra truyền thuyết “con Rồng cháu Tiên” giúp ta hiểu rõ hơn về từ “đồng bào”. Theo truyền thuyết thì mẹ Âu Cơ và cha Lạc Long Quân đã sinh ra một trăm trứng và nở ra trăm con, 50 người con xuống biển sau này trở thành người miền xuôi, còn 50 người con khác lên núi sau này trở thành các dân tộc miền núi. Trước khi đi, Lạc Long Quận có dặn Âu Cơ rằng: sau này có gì khó khăn thì giúp đỡ nhau. Điều đó cho thấy người xưa còn nhắc nhở con cháu phải biết thương yêu, tương trợ nhau. Mỗi khi miền nào trên đất nước ta có hoạn nạn, thiên tai lũ lụt thì những nơi khác đều hướng về nơi ấy, chung sức chung lòng quyên góp, ủng hộ vật chất lẫn tinh thần.Ngoài đời sống là thế, còn trong những câu chuyện cổ tích thì sao? Truyện cổ tích không đơn thuần chỉ là những câu chuyện hư cấu, tưởng tượng mà thông qua đó cha ông ta muốn gửi gắm những suy nghĩ, tình cảm, thể hiện những ước mơ, niềm tin về công lí. Và hơn thế nữa là tư tưởng nhân đạo của dân tộc ta, được lột tả một cách sâu sắc qua câu chuyện cổ tích “Thạch sanh” quen thuộc. Nhân vật Thạch sanh đại diện cho chính nghĩa, hiền hậu, vị tha, dũng cảm, sẵn sàng tha thứ cho mẹ con Lí Thông, người đã bao lần tìm cách hãm hại mình. Không những thế, khi 18 nước chư hầu kéo quân sang đánh Thạch Sanh nhằm cướp lại công chúa, chàng đã sử dụng cây đàn thần của mình để thức tỉnh binh lính, làm cho binh lính lần lượt xếp giáp quy hàng mà không cần động đến đao binh. Chẳng những thế, chàng lại mang cơm thết đãi họ trước khi rút về nước. Điều này làm ta chợt nhớ đến “Bài cáo bình Ngô” của Nguyễn Trãi với tư tưởng nhân đạo cao cả:“Đem đại nghĩa để thắng hung tànLấy trí nhân để thay cường bạo”Rồi câu chuyện “sọ dừa” cũng không kém phần ‎í nghĩa. Tình thương người được thể hiện qua tình cảm của cô con gái út đối với sọ dừa. Cô út vẫn đưa cơm, chăm sóc sọ dừa một cách tận tình mà không hề quan tâm đến hình dáng xấu xí của chàng. Điều này nhắc nhở chúng ta không nên phân biệt đối xử với người tàn tật, có hình dáng xấu xí, đánh giá con người qua vẻ bề ngoài bởi vì: “tốt gỗ hơn tốt nước sơn”. Con người thực sự của mỗi người chính là ở trong tâm hồn, tấm lòng của họ. Bên cạnh việc ca ngợi những con người “thương người như thể thương thân”, văn học cũng phê phán những kẻ ích kỉ, vô lương tâm.

Từ ngày xưa, trải qua nhiều thời đại, nhiều thế hệ, tình yêu thương và lòng nhân ái vẫn là một truyền thống, một đạo lý của người Việt Nam chúng ta. Văn học là một khía cạnh phát triển và phổ biến trong đời sống tinh thần của con người, làm cởi mở cả những tâm hồn khô cứng nhất. Bởi thế, văn học là phương tiện truyền tải tình yêu thương đến trái tim con người một cách gần gũi, đơn thuần mà sâu sắc nhất. Điển hình như một câu tục ngữ mà người xưa đã khéo léo đúc kết một chân lý sáng suốt, một lẽ sống chân chính “ thương người như thể thương thân”.

Khi nhận được đề bài này, tôi nhắm mắt lại và nghĩ... Tôi nghĩ về những em nhỏ đường phố mà tôi đã có lần đến thăm tại cơ sở giáo dục nội trú tình thương Khai Trí; tôi nghĩ về những anh chị chỉ hơn tôi vài tuổi mà phải chịu cảnh tật nguyền đau đớn, đã vượt hàng trăm cây số, đến với tôi để cất cao bài ca “Tự nguyện”; và khóc... Bạn biết không, tôi đã cảm nhận được một thứ tình cảm thiêng liêng, chân thành mà rất mực trong sáng, nó vượt qua cả khuôn khổ của cảm xúc và tình người: đó là tình thương.

Ai trong chúng ta, vượt qua mọi nỗi vất vả lo toan trong cuộc sống, mọi vấp váp trong nghề nghiệp, nỗ lực không ngừng để vươn lên chỉ cốt để bản thân mình có một cuộc sống thoải mái, hạnh phúc hơn. Chăm lo cho bản thân mình, quan tâm và vun đắp cho tâm hồn của bản thân vốn từ lâu là bản năng của mỗi con người. Nhưng nếu có ai đó quan tâm đến bạn, đau nỗi đau của bạn, lo cái lo của chính bạn và cố gắng hết mình cho niềm hân hoan của bạn thì đừng hoài nghi bạn nhé, bởi những hành động ấy xuất phát từ một tình cảm chân thành mà chúng ta vẫn đang nói đến đấy thôi: tình thương.

Từ thuở còn non dại, từ lúc tôi chưa biết đánh vần, những buổi tối trước khi ngủ và những câu chuyện cổ tích mẹ kể làm giấc mơ tôi thêm lấp lánh màu thần tiên. Và trong giấc mơ thần tiên ấy, tôi đã biết yêu cô Tấm hiền ngoan, chịu thương chịu khó, yêu chàng Thạch Sanh tài ba, hiền lành và tốt bụng; đã biết căm ghét cô Cám ích kỷ, độc ác và tên Lý Thông gian xảo, điêu ngoa. Tôi đã hạnh phúc biết chừng nào khi người xưa đã ưu ái sắp xếp một kết thúc có hậu cho cô Tấm, cho Thạch Sanh; đã cho Cám chết một cách đau đớn còn Lý Thông thì phải trả một cá giá đắt cho những tội ác của mình. Rồi từ lúc nào không biết, “ở hiền gặp lành”, “gieo gió gặp bão” đã trở thành một chân lý sống trong tâm hồn non nớt của tôi ngày ấy. Và trong mơ, tôi cũng ước gì mình trở thành một bà tiên hay một nhân vật nào đó có phép nhiệm màu để giúp đỡ những nhân vật ấy một cách đúng lúc và hiệu quả.

Lớn hơn một chút, tôi biết ê a những câu ca dao, thuộc lòng những câu tục ngữ.

“Công cha như núi Thái Sơn

Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra

Một lòng thờ mẹ kính cha

Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con”;

hay “ Bầu ơi thương lấy bí cùng, tuy rằng khác giống những chung một giàn”

Để tình yêu thương dành cho cha mẹ, để lòng nhân ái đối với mọi người xung quanh mà cha ông ngày xưa đã đúc kết ngấm vào khói óc, trái tim tôi và chuyển hóa nó thành những những hành động lễ phép và bao dung.

Bước vào tuổi thanh thiếu niên, những câu chuyện cổ tích không còn lôi cuốn tôi nữa, và tôi bắt đầu tìm đến những tác phẩm văn học nổi tiếng. Và rồi biết đến những con người như lão Hạc, như chị Dậu. Nếu Nam Cao, nếu Ngô Tất Tố, nếu cả văn học Việt Nam thuở ấy đã yêu quý, trân trọng tấm lòng trong sáng, ý chí sống vươn lên, biết hy sinh bản thân mình cho người khác của họ, thì tôi cũng cảm phục họ bằng cả trái tim mình. Có lẽ cũng như tôi, bạn cũng ghét cai lệ, ghét cả cái xã hội phong kiến đầy bất công, nghiệt ngã ngày trước và ước chi rằng mình được đấu tranh, được can thiệp, làm một việc gì đó cho chính cái xã hội ấy được tốt đẹp hơn.

Mai này, tôi vẫn sẽ tìm đến những tác phẩm văn học, những tiểu thuyết về ngày trước và ngày nay, vẫn ê a những câu ca dao, tục ngữ, và tôi bắt đầu nhìn vào cuộc đời. Tôi sẽ không còn ước mình sẽ trở thành một bà tiên, tôi sẽ không ước mình có thể can thiệp vào xã hội cũ, mà tôi sẽ hành động và đấu tranh cho cuộc sống của chính tôi, cho những gì ở chung quanh tôi, ở chính thời đại mà tôi đang sống. Bởi cuộc đời này vẫn còn lắm những điều bất công, vẫn còn nhiều lắm những kẻ tệ hại, mà thế hệ những người trẻ chúng tôi phải đối mặt và đấu tranh.

Cứ thế, văn học rong ruổi theo tôi suốt cả cuộc đời. Dạy tôi biết yêu cái đẹp trong con người, yêu cái chân thiện mỹ của cuộc sống; dạy tôi ghét những điều xấu xa, tệ hại. Dạy tôi những chân lý sống, dạy tôi biết đấu tranh. Dạy tôi biết thương bà cụ hành khất bên đường, biết đau xót với đứa bé bán vé số. Văn học truyền tình yêu thương cho tôi, và tôi đối xử với người khác bằng lòng nhân ái, để mỗi hành động ấy trở thành một câu chuyện cổ tích có hậu giữa đời thường.

Và rồi tôi tự hỏi, có phải văn học và tình thương đã song hành biến đổi chúng ta trở thành một con người biết cách sống, biết cách nghĩ và biết yêu thương ?Đáp án:

Giải thích các bước giải: