1 câu trả lời
Trong cuộc sống, chúng ta chịu ảnh hưởng rất lớn từ những người xung quanh.Và cha tôi chính là một trong những người có ảnh hưởng lớn nhất đối với tôi.
Lúc nhỏ tôi thường mặc cảm về xuất thân của mình, về người cha của tôi. Đám bạn thường xuyên trêu chọc tôi về cái việc mà tôi chẳng thể nào quyết định được, đó là bàn tay bị tật của cha tôi. Chính nguyên nhân đó đã khiến tôi từ một đứa trẻ yêu thương, kính trọng cha mình hết mực thành một người trầm cảm, thụ động. Ngoài giờ học trên lớp, tôi hầu như không ra ngoài, không nói chuyện với ai. Cha tôi chẳng thể nào hiểu được việc gì đang xảy ra với tôi lúc ấy. Để giúp đứa con gái bé bỏng của mình, cha đã luôn cố gắng nói chuyện với tôi, mua cho tôi những thứ đồ chơi mà trẻ con thường thích. Nhưng đáp lại thái độ yêu thương của cha là sự lạnh nhạt và ánh mắt hờn dỗi của một đứa trẻ chưa hiểu chuyện đã vội kết tội cha mình như tôi. Trong đầu óc thơ dại của tôi lúc đó luôn văng vẳng câu nói của đám bạn: “Cha mày làm việc xấu nên tay cha mày mới như vậy, cha mày là người xấu, mày cũng là người xấu”.
Từ đó về sau, tôi không còn mặc cảm về người cha của mình mà thay vào đó là niềm tự hào vô bờ, tự hào về cha, tự hào về đôi bàn tay tuyệt vời ấy. Đám bạn của tôi họ cũng nhận ra được rằng đã là bạn bè phải thấu hiểu hoàn cảnh của nhau và không nên đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài và xuất thân của họ.