Em hãy kể 1 việc làm tốt của bản thân ( việc to lớn, có tình huống )
2 câu trả lời
Chẳng bao giờ em làm được một việc tốt đáng kể hay chỉ ít là làm người khác thấy vui, chỉ trừ có một lần khi em còn học lớp 2. Lần đó em đã nhặt được của rơi và trả lại cho người mất.
Chiều hôm ấy, em trực nhật nên phải ở lại lớp một lúc để đổ rác. Lúc em đang đi trên sân trường thì bỗng em giẫm phải một vật gì cưng cứng. Em cúi xuống nhặt lên thì thấy: ồ! hoá ra là một cuốn tiểu thuyết của nhà sách Trí Tuệ cuốn đầu giáo sư Nhật nam của tác giả Thái đào. Cuốn sách này còn được bọc rất cẩn thận nên có lẽ người mất mới mua về chưa đọc. Em cũng chưa đọc nó nhưng đã biết ít nhiều về nó qua lời nói của bố mẹ. Hình như nó là một cuốn tiểu thuyết rất hay. Em lật xem bìa sau của cuốn sách thì thấy một đoạn văn ngắn kể lại tóm tắt nội dung cuốn sách. Nó càng làm em chắc chắc về suy nghĩ của mình. Trong đầu em hiện lên ý nghĩ lấy luôn cuốn sách này. Thế là, em ngó xung quanh xem có ai không. Thôi chết! Còn bác bảo vệ. Em chờ bác bảo vệ để ý đi chỗ khác rồi nhanh tay đút luôn cuốn sách vào cặp tung tăng chạy ra khỏi cổng trường. Trên đường, em không thôi nghĩ về nhưng tình tiết hấp dẫn, li kì của cuốn sách. Ôi! thú vị biết bao! Nhưng cái đầu em không chỉ nghĩ đến một chuyện nó lái sang một chuyện khác. Chuyện về người bị mất. Vì có cái đầu ham nghĩ nên em không biết phải phân xử ra sao, mang về đọc và giữ của riêng hay trả lại cho người bị mất đây! Hai phương án cứ đánh nhau, xáo trộn trong đầu em. Vừa lúc đó, em về dến nhà. Em chào bố mẹ rồi đặt mình lên chiếc giường ở phòng riêng. Em lại tiếp tục suy nghĩ. Mà phải rồi! Mẹ là người có kinh nghiệm trong cuộc sống, mình nên hỏi mẹ xem sao! Em nghĩ, thế là em chạy xuống tầng 1, đưa cuốn sách cho mẹ và kể đầu đuôi câu chuyện cho mẹ nghe. Nghe xong, mẹ cười và bảo: Bây giờ, con hãy đặt mình vào tình huống như người mất mà xem. Chắc chắn con sẽ rất buồn và lo lắng vì bố mẹ sẽ mắng khi làm mất cuốn sách khá đắt: 25.000đ cơ mà! Đấy, con hãy tự nghĩ và quyết định đi.
Quả thật nếu em là người mất thì cũng sẽ có những cảm giác như mẹ nói. Mà nếu các bạn biết thì lòng tin của các bạn đối với em sẽ chẳng ra gì nữa! Em quyết định sẽ trả lại. Sáng hôm sau, em mang cuốn sách đưa cho cô Tổng phụ trách. Vừa lúc đó, có một chị lớp Năm hớt hơ hớt hải chạy đến. Khi cô Tổng phụ trách đưa chị cuốn sách và giới thiệu em với chị thì chị ấy cảm ơn em rối rít. Lúc em về lớp, các bạn xô đến quanh em và khen em.
Khi đó em thực sự là rất vui. Bây giờ em mới biết giá trị của những việc làm tốt. Nó vô hình nhưng nó lại có thể mang niềm vui cho tất cả mọi người
Ai cũng từng có một kỉ niệm sâu sắc đang nhớ không thể nào quên. Với riêng tôi, tôi có một kỉ niệm giản dị, nó nhỏ thôi nhưng nó đã khiến tôi rút ra một bài học quý giá. Hôm đó tôi đã đưa một cụ gì đi qua đường
Hôm ấy là một ngày nắng nóng, những ánh nắng của tháng sáu gay gắt khiến ai đi trên đường cũng cảm thấy vô cùng khó chịu. Tôi đang trên đường đi học về thì nhìn thấy một bà cụ ngồi bên bồn cây ở vệ đường. Gương mặt cụ mệt mỏi, những nếp nhăn xô lại có vẻ đau đớn. Cụ đang xoa nhẹ một bên chân. Tôi chạy lại chỗ bà cụ rồi hỏi:
- Bà ơi, bà làm sao thế ạ?
Bà cụ dừng tay, ngước mắt lên nhìn tôi rồi nói:
- Bà đang qua đường thì bị một chiếc xe đạp phóng nhanh va phải cháu ạ......
- Vậy người lái xe không dừng lại xin lỗi bà ư?
Bà cười buồn không đáp rồi tiếp tục xoa chân. Tôi vội lấy lọ dầu Cao Sao Vàng lúc nào cũng để sẵn trong cặp ra xoa cho bà. Bà cụ mỉm cười cảm ơn tôi rồi tấm tắc:
- Bố mẹ cháu có phúc, cháu ngoan lắm!
Chân bà cụ nhăn nheo mà vết bầm hằn lên rất rõ. Hai bà cháu lúi húi giúp nhau một lát rồi bà cụ khẽ nói:
- Bà đã đỡ rồi cháu à, cháu nên về nhà đi kẻo bố mẹ lo lắng
Tôi đã định về nhưng e bà cụ qua đường lại gặp chuyện gì bèn nói:
- Vậy bà cháu mình cùng sang đường luôn ạ!
Đôi mắt bà khẽ rưng rưng, không biết có phải là do bà đau quá? Nghĩ vậy, tôi dìu bà đi rất nhẹ nhàng và rất chậm. Một lúc sau, hai bà cháu mới đi qua được quãng đường ngắn nhưng xe cộ qua lại thật đông.
Chia tay bà cụ, tôi còn suy nghĩ mãi. Những cụ già ta gặp hằng ngày trên đường cũng giống như ông bà chúng ta ở nhà. Tôi nhĩ rằng, mình cần biết yêu thương và giúp đỡ các cụ nhiều hơn.
!!Cho tui câu trả lời hay nhất nhé!!