Bài Tập Ngữ Văn lập dàn ý cho đề bài sau: hãy kể về một việc em đã làm khiến bố mẹ buồn lòng.

1 câu trả lời

Từ trước đến nay bố mẹ vẫn luôn hài lòng vì những gì mà mà em làm. Nhưng có một lần, em đã khiến cho bố mẹ buồn lòng và lo lắng. Mỗi khi nhớ đến việc làm đó, em lại cảm thấy xấu hổ và tự hứa với bản thân mình rằng sẽ cố gắng không để bố mẹ phải buồn phiền khi nghĩ về mình nữa.

Hôm đó, vào một buổi trưa hè oi bức, cái nắng miền Trung như đổ lửa khiến cho gương mặt ai cũng mệt mỏi. Bố mẹ và em gái đều đi nghỉ ngơi, chiều bố mẹ còn đi làm, và nhiệm vụ của em là trông chừng em gái. Em gái em mới được 3 tuổi nên phải có người trông, vì chẳng may em đi lạc đâu không ai biết.

Em đã nhận trách nhiệm trông chừng em gái nhưng trưa hôm đó con Lệ ở lớp đã rủ em đi chơi. Em quên mất trách nhiệm mà bố mẹ đã giao, nên hí hửng nhận lời con Lệ đi chơi . Trong đầu chẳng mảy may nghĩ đến lời bố mẹ đã nói. Có lẽ đứa bé lớp 8 lúc ấy còn mải chơi hơn là nghe theo lời của bố mẹ.

Em ngồi sau xe đạp của cái Lệ sang xóm bên cạnh , ở bên đó có một cái đồi lớn, rất nhiều cây và hoa đẹp . Em đã bị hút hồn với khung cảnh nơi đây và say mê với trò đuổi bắt cùng  cái Lệ. Hai đứa hì hục, rượt đuổi nhau trên đồi . Em với Lệ chơi với nhau ở đó vui lắm .Sau khi chơi đã thấm mệt,hai đứa nằm xuống bãi cỏ xanh mươn mướt để ngắm bầu trời.Vì ở đó có gió mát nên chúng em cứ nằm mãi ở đấy mà ngắm trời ngắm đất.

Bỗng cái Lệ nhắc tới đứa em, em mới cuồng cuồng nhớ ra :"Con em của mình ở đâu rồi nhỉ?". Em cuống quýt nói với con Lệ và hai đứa hồng hộc đạp xe về nhà. Về tới nhà thì đã 3h chiều. Em thấy bố mẹ ngồi ở cửa, gương mặt vừa lo lắng, vừa tức giận. Khi thấy em và cái Lệ đứng trước cổng, mẹ em quát “Đi đâu mà bây giờ mới về, không nghe bố mẹ dặn gì sao”. Trong lúc mẹ nói thì bố vẫn im lặng. Em sợ nhất những lúc bố im lặng.

Con Lệ thấy không khí căng thẳng nên đã  đạp xe nhanh về nhà. Em vẫn đứng trơ ra đó, rồi chầm chậm bước vào nhà.

Bố vẫn giữ gương mặt đó, bố tức giận vì những gì bố mẹ dặn mà em lại không nhớ đến, chỉ mải chơi. Vì em mải chơi mà bố mẹ đã lỡ mất việc quan trọng. Mẹ cứ quát em mãi, cuối cùng bố cũng cất tiếng, rất nhẹ nhưng lại có sức nặng “Lần sau bố mẹ dặn gì thì nhớ lấy, con đi thế lỡ có chuyện gì thì làm sao. Con cũng lớn rồi, đừng để bố mẹ lo lắng như thế nữa”.

Nghe lời bố nói, em chỉ cúi mặt, nước mắt ngắn dài cứ chảy ròng ròng trên má. Mẹ bảo nín đi, bố cũng bảo đừng khóc nữa. Lần sau đừng làm bố mẹ phiền lòng và lo lắng như thế nữa.

Em biết bố mẹ đã không còn giận nữa nhưng em rất xấu hổ và tự vấn lương tâm trong suốt buổi tối hôm đó. Em hứa từ nay sẽ không mải chơi, không làm phiền lòng bố mẹ nhiều như vậy nữa. Vì em yêu bố mẹ.