Viết văn về những kỉ niệm sâu sắc với thầy cô, mái trường, tình bạn K chép mạng ạ Đang cần gapa ạ😍
2 câu trả lời
“Một chữ cũng là thầy, nửa chữ cũng là thầy
Trọng thầy mới được làm thầy
Muốn sang thì bắc cầu Kiều
Muốn con hay chữ thì yêu kính thầy”
Những dòng ca dao, tục ngữ quen thuộc đã và đang gợi nhớ cho chúng ta về thầy cô và mái trường mến yêu của mình. Mái trường, là nơi ươm mầm những ước mơ, có thầy cô là cha mẹ, mang lại và dạy bảo cho chúng ta nhiều điều mới lạ, và nơi bạn bè là những chiến hữu để vui đùa, gắn bó cùng nhau. Suốt những năm tháng học sinh, chắc rằng một đều ai cũng có tình cảm thân thương với một thầy, cô giáo nào đó. Tôi cũng vậy, tôi rất yêu mến các thầy cô giáo của mình, nhưng người để lại cho tôi ấn tượng sâu sắc nhất chính là cô Tuyết, cô giáo dạy lớp 1 của tôi.
Cô Tuyết là người dạy tôi những nét bút đầu đời, cho tôi cảm giác được gần gũi thương yêu, được quan tâm của một người thầy dành cho trò trong những năm tháng đầu của tuổi thơ thời cắp sách đến trường với nhiều lo sợ và đầy sự bỡ ngỡ. Tôi nhớ về người cô với ngoại hình nhỏ nhắn, gầy gò hay mặc bộ áo dài màu trắng bước đi nhẹ nhàng, mái tóc đen dài được kẹp đơn giản sau gáy với gương mặt hiền từ chưa bao giờ tôi bị cô khiển trách.
Năm tôi học, cô là một giáo viên nhiều kinh nghiệm, tâm huyết với nghề, tận tụy với học sinh, mong muốn tất cả học trò của mình đều đạt thành tích học tập tốt. Tôi nhớ lớp cô dạy rất đông, có nhiều bạn học kém gặp khó khi viết chữ nên cô thường xuyên đến lớp sớm để rèn luyện, cầm tay uốn nắn từng nét chữ cho các bạn. Giọng cô không được lớn tiếng nhưng vẫn luôn cố gắng giảng bài thật to tiếng để bao quát lớp, sau mỗi giờ học tôi đều cảm nhận được sự mệt mỏi của cô. Riêng tôi được cô chọn làm lớp trưởng cả năm liền vì chăm ngoan, biết vâng lời và học tốt.
Tôi nhớ có lần tôi bị hột mọt rơi vào mắt, bị đau mắt 2 ngày liền không thể học tốt, cô liền chú ý và ân cần chăm sóc. Những ngày tôi bệnh không đến lớp, cô gặp mẹ tôi đi chợ đều hỏi thăm khi nào tôi sẽ đi học lại, cô khen với mẹ ở trường tôi rất ngoan và chăm học. Những ngày gần cuối năm học, tôi luôn thấy buồn vì không còn được học cô nữa, năm đó tôi còn muốn được ở lại học lớp của cô, sau là mong ước lên lớp 2 cô vẫn sẽ dạy mình.
Rồi còn biết bao kỉ niệm khác, cô đã dạy cho tôi rất nhiều điều hay lẽ phải. Đương nhiên tình thương của cô không phải chỉ dành cho riêng tôi mà cô coi tất cả các bạn khác như là con cháu của mình. Có những lúc cô tức giận vì lớp học ồn ào không chú ý bài cô giảng nhưng cô chỉ gắt lên 1 tiếng để tập trung lớp rồi thôi, tôi chưa thấy cô đánh phạt bạn nào.
Thời gian thắm thoát trôi qua, tôi hoàn thành cấp tiểu học, rồi trung học cơ sở, trung học phổ thông, thi thoảng về trường tôi có thăm và thưa hỏi cô giáo kính yêu của tôi. Rồi tôi học cao đẳng ở trọ xa nhà hiếm khi gặp cô, đôi khi tôi có hỏi thăm mẹ về tình hình của cô giáo mình.
Về phần gia đình của cô tôi nghe và biết là cô có 2 người con trai, chồng cô mất sớm, cô rất vất vả chăm lo các con nhưng công tác ở trường cô vẫn đảm bảo và hoàn thành tốt, làm cho tôi thấy thương và cảm phục cô nhiều. Tôi ngẫm nghĩ bản thân đã chọn theo ngành sư phạm là cô giáo tương lai tôi cũng sẽ phấn đấu như cô chăm chút và tận tâm vì học sinh của mình như cô vậy.
Sau khi tôi ra trường, may mắn được về công tác ở chính ngôi trường năm xưa tôi đã học, nơi đã cho tôi những kỉ niệm sâu sắc khó quên, được trở thành đồng nghiệp của thầy cô giáo cũ, tôi rất vui mừng. Vào ngày đầu nhận nhiệm sở tôi đã gặp thầy hiệu trưởng cũ suốt 3 năm cấp 3, qua hỏi thăm thầy thì tôi biết cô Tuyết đã về nghỉ hưu và bị mắc bệnh lao phổi. Và rồi…cô mất cũng vì căn bệnh ấy, ngày tôi đi dự đám tang của cô, nhìn di ảnh của cô cảm giác đau lòng trong tôi khó tả.
Và giờ đây, khi tôi viết bài cảm nhận này, bản thân đã không kiềm được nước mắt khóc nhớ về cô, người “thầy” đã dạy cho tôi nét bút đầu đời. Dù đã qua bao năm, dù cô đã không còn nhưng ngày 20 tháng 11, tôi đã nhớ rất nhiều về cô và thầm cảm ơn cô về tất cả.
Đối với mỗi người, tuổi học trò luôn là quãng thời gian đáng nhớ nhất.Và cứ mỗi độ thu về, trong lòng ta lại nao nao về ngày tựu trường. Tôi cũng vậy, dù đã trải qua rất nhiều buổi tựu trường, nhưng lần nào tôi cũng cảm thấy háo hức và chờ mong ngày này. Và đặc biệt, cái cảm giác lần đầu tiên tôikhoác lên mình bộ áo dài trắng trong ngày khai trường tại trường cấp 3 lại khiến tôi nhớ sâu sắc hơn. Đó là trường Trung Học Phổ Thông Đông Hà.
Ngôi trường THPT Đông Hà tọa lạc trên con đường Nguyễn Trãi đầy náo nhiệt, ngôi trường này nổi tiếng bởi bề dày thành tích học tập và các hoạt động thể dục thể thao. Bố mẹ tôi cũng từng học tại đây, và qua những câu chuyện mà mẹ kể, những tâm sự của bố mà từ lâu tôi đã nuôi ước mơ được trở thành học sinh của ngôi trường này. Trải qua những tháng ngày ôn thi cấp 3 vất vả, rồi đến những giây phút hồi hộp chờ kết quả thì giờ đây, với những điểm số mà tôi đạt được, tôi đậu vào trường THPT Đông Hà.Và cái cảm xúc hân hoan vui mừng của tôi càng được nhân lên gấp bội, khi tôi nghe tin mình được xếp vào lớp 10A1. Quả thật, bao niềm vui, hạnh phúc và xen lẫn một chút tự hào vỡ òa trong tôi. Mọi thứ đã khiến tôi háo hức và mong ngóng ngày khai giảng từng ngày.
Buổi sáng hôm ấy, bạn thân đèo tôi đến trường từ rất sớm, trên con đường không có gì xa lạ nhưng lại không bao giờ là cũ. Trên cao, những đám mây trắng nhỏ cứ bồng bềnh trôi giữa nền trời xanh thẳm, mặc dù hè đã dần qua nhường chỗ cho mùa thu mát mẻ nhưng vẫn còn đó những khóm phượng nở muộn, nép mình trong những tán lá, ngượng ngùng trước ánh nhìn của bao người. Trên con đường đến trường, tôi cũng bắt gặp những cô cậu học sinh cấp 3 như chúng tôi, trên khuôn mặt của mỗi người là một nụ cười rất tươi, tưởng chừng như nó sẽ không bao giờ tắt. Tôi cũng vô tình bắt gặp hình ảnh của mình 9 năm về trước len lỏi trong những cô bé, cậu bé lớp một được bố mẹ đèo đến trường, trên tay là cành hoa tươi thắm và lá cờ Việt Nam đỏ rực với ngôi sao vàng năm cánh ở giữa. Xe cứ lăn bánh, bon bon trên những con đường rồi dừng lại trước cổng trường THPT Đông Hà, lần đầu tiên tôi mới có cơ hội ngắm nhìn ngôi trường mới của mình thật kĩ như thế này và phát hiện ra rằng, nó thật đẹp! Những tia nắng đầu tiên của ngày mới tinh nghịch chiếu xuống sân trường, xuyên qua các ô cửa sổ và vào cả những lớp học. Màu vàng tươi của nắng đã làm cho ngôi trường thân thương của tôi như khoác lên một chiếc áo mới, lộng lẫy và lung linh biết bao!Rất nhiều bạn học sinh từ những nơi xa đã tề tựu đến, họ cũng như tôi - những đứa học sinh mới bước vào trường - rụt rè, lạ lẫm như những chú chim non nớt vừa rời tổ. Tôi có cảm giác không khí ở đây sao ấm áp và thân thuộc quá! Những đứa bạn mới quen qua những câu hỏi chân thành và ân cần đã trở nên thân thiết, gắn bó. Mặc trên mình bộ áo dài trắng, cũng như bao người bạn khác tôi đã nhận ra rằng mình thật sự đã trưởng thành, không còn là cô học trò nấp sau lừng mẹ ngày nào mà giờ đây đã trở thành một thiếu nữ. Chẳng bao lâu buổi lễ đã được bắt đầu, chúng tôi đi theo lớp, lần lượt tiến vào chỗ ngồi của mình ở chính giữa sân, cô giáo chủ nhiệm hiền từ của lớp tôi, với bộ áo dài được cắt may tỉ mỉ và khéo léo cùng màu sắc nhã nhặn nở nụ cười tránh an những học sinh mới của mình rồi cùng tiến vào sân. Hai bên là những anh chị khối trên đang hướng về phía chúng tôi, tiếng vỗ tay vang giòn giã vang lên không ngừng, và cùng với đó là nụ cười tươi đón chào chúng tôi, như muốn nói rằng “ Chào mừng em đến với ngôi trường này’’ làm tôi cảm giác như giữa chúng tôi đã thân quen từ trước, cũng như vậy theo một cách tự nhiên chúng tôi cũng mỉm cười đáp lại. Tiếp theo đó, là buổi lễ chào cờ, khác với các cấp dưới là tiếng trống quen thuộc thì lên cấp 3 nó được thay thế bằng bản nhạc bài hát Quốc Ca hào hùng, gợi lên trong mỗi chúng ta những nỗi niềm khó tả, một niềm tự hào, và tình yêu quê hương mãnh liệt. Rồi giọng của cô hiệu trưởng cất lên, ngọt ngào và ấm áp, và khi tiếng trống trường vang lên bên tai báo hiệu một năm học mới đã bắt đầu, và cũng báo hiệu rằng cuộc sống của tôi đã bước sang một trang mới mang tên “ Cấp 3”.
Mọi cảm xúc của buổi khai giảng hôm ấy, tôi sẽ không bao giờ quên được, mọi thứ đều in sâu vào trong tâm trí tôi, từ lo lắng bồi hồi cho đến gần gũi, thân quen. Qua những buổi học đầu tiên, tôi đã dần hiểu hơn về mái trường THPT Đông Hà, về thầy cô và bạn bè ở nơi đây.Và chẳng biết từ bao giờ, tim tôi dâng lên những cảm xúc khó tả, và bất chợt nhật ra rằng, tôi đã yêu ngôi trường này mất rồi ! Tôi yêu lắm những vần thơ, câu ca dao mà cô Giang- chủ nhiệm của lớp tôi đọc cho chúng tôi nghe trong từng tiết học, yêu những con số, những công thức có phần nào đó hơi khô khan nhưng đã được thầy Minh truyền tải một cách hài hước và dí dỏm, yêu cô Hà dạy Lý với những lời động viên mỗi lúc chúng tôi cảm thấy mệt mỏi hay chán nản, thầy Đăng dạy Công nghệ hiền như Bụt, những tiết học Tiếng Anh đầy thú vị của thầy Minh hay thầy Tú dạy Tin học có phần hơi nghiêm khắc nhưng mỗi bài dạy của thầy đều khiến chúng tôi nhớ mãi,…. Tất cả đã đi vào lòng tôi nhẹ nhàng và thật đẹp. Dưới mái trường này các thầy cô không chỉ truyền đạt cho chúng tôi kiến thức mà họ giống như những người cha, người mẹ thứ hai trong cuộc đời, dạy chúng tôi cách sống và làm người.Từ đó, tôi cảm thấy mình cũng là một phần của mái trường và tôi cũng phải có một phần trách nhiệm với mái trường. Đó là tôi phải học tập thật chăm chỉ để không phụ lòng cha mẹ, thầy cô và để tô đẹp cho trường học thân yêu này.Có thể đối với một số học sinh, điều đó không quan trọng lắm nhưng đối với thầy cô, sự thành công của học sinh chính là niềm hạnh phúc lớn nhất mà họ muốn nhìn thấy.
Những tuần học đầu tiên dần trôi qua. Bạn bè, thầy cô, mái trường đã trở nên thân thuộc đối với tôi. Năm học mới đã bắt đầu. Tôi thầm hứa: mình không thể làm mất đi niềm hạnh phúc của các thầy cô. Thầy cô hãy tin ở chúng em! Trong lòng tôi ngập tràn những hi vọng, mơ ước về một điều gì đó xa xăm …
Đây ạ
#Nó Hơn Dài
Xin hay nhất ọ :3