viết văn khoảng 150 đến 200 chữ kể về kỉ niệmvs 1ng thân mà em xem như điểm tựa tinh thần của mik .trong đoạn văn sử dụng dấu ngoặc kép Lưu ý ko chép mạng nha
1 câu trả lời
Tôi đi qua đi lại trước cổng nhà, tiếng người người nói chuyện rôm rả, gió thổi liu riu, những giọt mưa nhè nhẹ rơi, không khí xung quanh sao mà nhộn nhịp quá! Nhưng rồi... tôi chợt thấy một bóng người, dáng người cao lảnh khảnh... trông quen lắm. Tôi đi đến gần rồi lén nhìn. ''Ôi! Mẹ đã về.'' Tôi chạy nhanh như cắt đến ôm mẹ, tôi khóc nức nở, những dòng nước mắt cứ chảy xuống hai bên má tôi, cuối cùng mẹ cũng về. Từ bé đến giờ, mẹ luôn là một tấm lưng vững chắc cho tôi bao điều, là chỗ để tôi tin cậy, là vị trí quan trọng trong suy nghĩ tôi. Khi còn nhỏ, cứ mỗi lúc tôi khóc, mẹ lại dỗ dành rồi bảo: ''Con đừng khóc, mẹ thương con nhé!'' Chỉ có thế thôi, cái cảm giác được mẹ bao bọc, ôm ấp để rồi âu yếm như một đứa em bé cỏn con, nó... thật an toàn và đáng tin cậy. Đối với tôi, người làm điểm tựa tinh thần cho tôi, mãi mãi sẽ không thay đổi vị trí, người đó, chính là mẹ.
$\\$
$#moduycung$