Viết tiếp truyện lão hạc với tình huống khác, con trai lão hạc trở về. Lưu ý: không được chép trên mạng.

1 câu trả lời

$#mind$

Bỗng một ngày, trước cửa xuất hiện một cậu thanh niên trẻ cao to có làn da ngăm đen, trên vai đeo một chiếc balo, hai tay xách mấy cái bọc lớn. Khuôn mặt nở nụ cười háo hức khi được trở về nhà, anh nói vọng vừa chạy:

- Cha ơi, con về rồi! Cha ơi! Vàng ơi!

À, thì ra đây là con trai lão - cái thằng vào tận Nam Kì làm phu ở đồn điền cao su đất đỏ mà hơn năm, sáu năm nay chưa thấy về thăm nhà.

Nó xách đồ vào trong nhà, đặt chiếc balo lên chiếc phản cha hay nằm đó với chiếc quạt mo. Thở hổn hển. Rồi cầm chiếc khăn lên lau những giọt mồ hôi đang lấm tấm rơi trên chán. Sau đó lại hai chân chạy đi tìm cha. Nó chạy ra vườn - ra cái nơi "thà ăn rơm ăn rạ còn hơn bán mất mảnh vườn của con".. Những mô đất nhô lên như những ngọn núi nhỏ, cỏ dại mọc kín cả khu vườn, cuốc xẻng gác bên góc vườn, nó thầm nghĩ: "Dạo này cha mải làm gì chả chịu dọn cỏ gì cả! Gì mà mọc kín như thế này chứ!". Nhìn sang bên chum nước, sàn trị khô roong. 

- Đi đâu mà để nhà cửa thế này nhỉ? Hay lại dẫn con Vàng sang bên nhà Ông Giáo chơi rồi không biết. Đến trưa rồi sao chưa về nấu cơm ăn!

Rồi anh vào nhà dưới định nấu cơm nhưng chẳng có gì cả. Cái chum gạo chỉ còn vài hạt, giàn thiên lí sau nhà chết khô, chiếc bát bám đầy bụi đen xịt, mạng nhện chăng kín. 

Ngó nghiêng một lúc không thấy cha, anh đứng ra cổng nhà, cái cổng xập xệ đúng như cuộc đời của Lão:

- Cha ơi! Cha.. Vàng đâu rồi? Vàng..

- A! Hạc con! Giờ về rồi đấy ạ!

Nó gập người cúi chào ông hàng xóm:

- Dạ vâng!

- Lần này về chơi hả? Ở mấy hôm?

- Cháu về hẳn ạ! 

- Thôi lấy vợ đi! Tầm này rồi. Lấy vợ cho ấm cái thân!

Nó cười, nó nhớ đến cái mối tình cũ của mình.

- À, mà cha cháu có bên đấy không ạ?

- Ơ, thế chưa biết gì hả?

- Biết gì là gì ạ?

- Lão mất một tháng trước rồi! 

Nó sững người, rồi lại cười:

- Bác đừng đùa cháu thế chứ! Không đùa như vậy nhé bác haha.. 

- Tao nói thật mà mà mày không tin. Thử sang hỏi người ta xem

Nó vội chạy sang nhà Ông Giaso, mắt nó rưng rưng:

- Cha cháu đâu? Cha cháu đâu rồi? Cha ơi..

- Lão mất tháng trước rồi! 

Ông Giaso cầm ra những "di vật" lão để lại cho đứa con trai của mình, nó òa khóc như một đứa trẻ..

- Không, tất cả mọi người lừa tôi

- Nếu không tin, tôi dẫn cậu ra bển

Ông giáo dẫn nó ra một nắm đất. 

- Nhidn đi! Cha cậu đấy!

Nó gào thét.. 

- Sao cha bỏ con đi? Cha về với con đi! ...

Một thời gian sau.. May rằng tiền đồ của nó chưa cúp ngụp như tiền đồ chị Dậu. Nó tu chí làm ăn, nó sợ cái nghèo không phải vì khổ mà là sợ cái sự dẫm đạp của cái XHPK suy tàn ấy! Nó cưới được vợ, sinh ra 2 thằng cu kháu khỉnh. Có lẽ, đó là những thứ đền bù cho nó bởi những mất mát, những đau thương mà nó phải trải qua. 

Chiều tàn, nó chống tay đứng trước ngôi mộ năm đó của cha và nói:

- Con vẫn ở đây, sao cha đi đâu mà chưa về?

Xiin ctlhn+5*+cảm ơn:3