Viết đoạn văn ngắn từ 150 đén200 chữ kể lại kỉ niệm vs người đc xem là điểm tựa tinh thần trong đó có sử dụng dấu ngoặc kép

Lưu ý ko chép mạng tự làm, đúng yêu cầu

2 câu trả lời

Kỉ niệm chuyến đi đáng nhớ với gia đình mà em xem là điểm tựa tinh thần gây ấn tượng cho em thời thơ ấu: chuyến về thăm quê ngoại Tiền Giang.

Thời Giang cũng dần trôi theo năm tháng. Bỗng chốt một ngày ngồi ngẫm nghĩ lại, những chuyến đi trải nghiệm thực tế trong cuộc sống hiện tại tại bản thân đã nhận ra rằng kỉ niệm đáng nhớ nhất khi còn học tiểu học về chuyến đi thăm vùng đất Tiền Giang ở quê ngoại năm nào cùng với ba mẹ. Đã đọng lại trong em nhiều cảm xúc thật khó tả.

Mùa hè năm nào cả gia đình của em cũng nghĩ sẽ tổ chức đi đâu đó để thư giãn sau một năm học mệt mỏi . Có nhiều địa điểm em đã tham quan như Hà Tiên ,Phú Quốc. Nhưng hè năm nay, mẹ bỗng nói với chúng em: " hãy đi về quê Tiền Giang cho chuyến đi lần này nhé ". Hai chị em và cả Ba mẹ đều đồng ý. Chủ nhật sẽ lên đường và mọi hành lý đều được chuẩn bị đầy đủ.

Trên đường đi ,cây cỏ um tùm rãi khắp hai lối đi, khi thì có những mái nhà xanh ,đỏ nhấp nhô lên trước ô cửa kính. Khi xe lướt ngang một nông trại em thấy những con vật như bò, gà, ngựa, trông rất ngộ nghĩnh. Đến nơi, em vội vã xuống xe chào hỏi ông bà ngoại . Xong vào để đồ đâu đó cẩn thận ông ngoại dắt chị em em ra đồng chơi. Cánh đồng rộng lớn bao la có những ô lúa trĩu hạt, em còn thấy dòng sông hiền hòa uốn lượn như tấm vải lụa trên tay vũ công. Các bác nông dân chăm chỉ thu hoạch vụ lúa, tay người nào người nấy làm nhanh phăng phắc. Ông ngoại dắt em lên chiếc xuồng đã cũ ,mũi nhọn làm bằng một loại gỗ rất bền. Ông cũng xuống xuồng tay cầm cái chèo ,chèo nhanh liên tục, con xuồng ra khá xa bờ ,em có thể soi bóng mình dưới nước con xuồng lắc lư qua lại, lúc đầu em cảm thấy sợ lắm, nhưng rồi dần quen hơn. Những hàng cây mọc xác hai mé sông, cứ thế mà đung đưa theo gió tạo ra âm thanh xào xạc. Những cánh cò trên tầng mây cao đang sải cánh theo bầy mà bay về hướng Nam. Các cô bác hàng xóm đi làm, đi nấu cơm tất bật, làm khói lên nghi ngút. Trưa đến, vào nhà là đã ngửi thấy mùi hương món ăn bà nấu, lan tỏa khắp sân. Đâu còn xa lạ, đó là món kho cá bông lau chiên giòn ăn kèm với cơm nóng, mắm tôm chà ăn với bún, thịt luộc, vài loại rau sống và bánh tráng, đều là các món đặc sản Tiền Giang, cá bông lau chiên giòn ăn giòn rụm, thịt cá thơm, có vị mặn đậm đà, ăn với cơm nóng thì còn gì bằng nhưng mắm tôm chà cũng đâu kém, mùi thơm đậm, cuốn bánh tráng chấm với nước sốt chua ngọt, ăn với rau sống, ngậy lên mùi thơm tan trong miệng. Đêm đến, trăng soi sáng sân nhà ông bà, ông dắt chị em em ra sân chơi, kể những những câu chuyện cổ tích như: Thạch Sanh, cây khế, truyện ếch ngồi đáy giếng. Ba ông cháu cùng nói chuyện cười ríu rít cả buổi. Sáng hôm đó, em lên xe về nhà, lòng em mang máng buồn và nuối tiếc, nhưng những kỉ niệm vui đã khắc sâu trong tâm trí em.

           Em đã được tham quan vùng đất Tiền Giang, biết được các đặc sản ở đó. Có được những kỉ niệm vui bên ông bà, nghe những câu chuyện cổ tích và từ đó em rút ra được những bài học cho cuộc sống. Những kỷ niệm này rất đáng quý, em sẽ không bao giờ quên và mong mau đến hè để được về Tiền Giang chơi với ông bà và có những kỉ niệm vui.

Trong bài văn có sử dụng dấu ngoặc kép ở câu in đậm.

Tác dụng: dẫn lời nhân vật, lời nói được nhắc đến trong đoạn văn của mẹ.

Nhà thơ Chế Lan Viên đã từng viết: "Con dù lớn vẫn là con của mẹ/ Đi hết đời lòng mẹ vẫn theo con". Đối với em, mẹ chính là điểm tựa tinh thần, là người quan trọng và thiêng liêng nhất với em, là động lực và che chở cho em trong suốt những năm tháng ấy. Một trong những kỷ niệm sâu sắc nhất của em với mẹ đó là hôm mà em bị ốm, mẹ đã chăm sóc cho em vô cùng tận tình. Chiều hôm đó, em lỡ dính mưa và bị cảm lạnh. Đến đêm, em lăn đùng ra sốt cao và toàn thân nóng như cục than. Bố em lại đi công tác nên chỉ có em và mẹ ở nhà. Em vẫn còn nhớ gương mặt mẹ lo lắng cho em đến mức độ nào. Mẹ cho em nằm ngay ngắn trên giường, mẹ đắp chăn và chườm khăn cho em. Rồi mẹ chạy đi mua thuốc, nấu cháo, chạy ngược chạy xuôi để chăm sóc cho em suốt cả một đêm. Trong cơn sốt mê man, em vẫn còn cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay mẹ truyền đến mặt và tay em. Đó chính là tất cả tình yêu thương mà em cảm nhận được của mẹ. Em cũng nghe thấy tiếng nói ấm áp của mẹ "Ôi con tôi,...". Sáng hôm sau, khi em vừa mở mắt dậy thì mẹ cũng dậy theo. Cả đêm, mẹ chỉ chợp mắt được một tí. Thấy em đỡ sốt, mẹ mừng lắm, mẹ ôm lấy em, nước mắt mẹ và em cứ thế mà trào ra. Đó sẽ mãi mãi là kỷ niệm với mẹ mà em không bao giờ quên được.

#minh039658

Xin hay nhất + 5 sao nhen

Câu hỏi trong lớp Xem thêm