Viết đoạn văn (khoảng 150 – 200 chữ) kể về kỉ niệm với một người thân mà em xem là điểm tựa tinh thần của mình. Trong đoạn văn có sử dụng dấu ngoặc kép. ( ko sao chép mạng tự viết)
2 câu trả lời
Mỗi người trong chúng ta đều có những điểm tựa tinh thần của mình. Đối với tôi, thì đó chính là bà ngoại - người đã nuôi nấng tôi từ nhỏ. Do gia đình khó khăn nên bố mẹ tôi phải đi làm xa, nên từ nhỏ tôi đã ở với bà ngoại. Bà luôn luôn dạy tôi những điều hay lẽ phải, chăm chút cho tôi từng chút một. Tôi vẫn nhớ một lần, đó là năm đầu tiên tôi đi học, các bạn khác đều có bố mẹ đưa đến trường, tôi lủi thủi đi đến trường. Sau buổi học đầu tiên đó, tôi về đã khóc lóc, không chịu ăn uống gì hết và nói với bà là sẽ không đi học nữa. Bà đã nói với tôi rằng " Cháu đừng buồn, vì nhà mình khó khăn nên bố mẹ phải đi xa. Cháu phải ngoan thì bố mẹ mới yên tâm làm việc được." Khi nghe bà nói như vậy, tôi đã hiểu và không bao giờ buồn phiền vì việc này nữa. Tôi luôn cố gắng học tập thật tốt, năm nào cũng được học sinh giỏi và được khen thưởng. Vậy nên bà luôn là người xem là điểm tựa tinh thần của mình.
Nhà thơ Chế Lan Viên đã từng viết: "Con dù lớn vẫn là con của mẹ/ Đi hết đời lòng mẹ vẫn theo con". Đối với em, mẹ chính là điểm tựa tinh thần, là người quan trọng và thiêng liêng nhất với em, là động lực và che chở cho em trong suốt những năm tháng ấy. Một trong những kỷ niệm sâu sắc nhất của em với mẹ đó là hôm mà em bị ốm, mẹ đã chăm sóc cho em vô cùng tận tình. Chiều hôm đó, em lỡ dính mưa và bị cảm lạnh. Đến đêm, em lăn đùng ra sốt cao và toàn thân nóng như cục than. Bố em lại đi công tác nên chỉ có em và mẹ ở nhà. Em vẫn còn nhớ gương mặt mẹ lo lắng cho em đến mức độ nào. Mẹ cho em nằm ngay ngắn trên giường, mẹ đắp chăn và chườm khăn cho em. Rồi mẹ chạy đi mua thuốc, nấu cháo, chạy ngược chạy xuôi để chăm sóc cho em suốt cả một đêm. Trong cơn sốt mê man, em vẫn còn cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay mẹ truyền đến mặt và tay em. Đó chính là tất cả tình yêu thương mà em cảm nhận được của mẹ. Em cũng nghe thấy tiếng nói ấm áp của mẹ "Ôi con tôi,...". Sáng hôm sau, khi em vừa mở mắt dậy thì mẹ cũng dậy theo. Cả đêm, mẹ chỉ chợp mắt được một tí. Thấy em đỡ sốt, mẹ mừng lắm, mẹ ôm lấy em, nước mắt mẹ và em cứ thế mà trào ra. Đó sẽ mãi mãi là kỷ niệm với mẹ mà em không bao giờ quên được.
Đoạn văn có sử dụng dấu ngoặc kép.
Bạn tham khảo nha
Chúc bạn học tốt