Viết đoạn văn bày tỏ cảm xúc của em saukhi đọc đoạn thơ : "Nhưng mỗi năm mỗi vắng ... Ngoài trời mua bụi bay.

2 câu trả lời

bài viết 

thời gian dần trôi mọi thứ đã hiện đại dâu còn như trước kia .mỗi năm một vắng bóng người không còn ai thuê viết .thời gian tuần hoàn , hoa đào thì lại nở.vẫn như mọi năm ông đều ngồi đó cô đơn lạc lõng giữa dòng đời xô bồ tấp nập.đọc những dòng thơ mà tôi có thể cảm nhận được nỗi buồn và niềm thất vong của ông, sự mong đọi là sẽ có người thuê.nhung rồi nỗi buồn đó đã lấn sang nhưng vật vô tri vô giác.hình ảnh của ông đò ngày càng mờ nhatjhoaf lần trong một không gian buồn hiu hắt chắc có lẽ còn có người chẳng hề biết đến sự có mặt của ông , ông đồ vẫn ngồi đó bám lấy sự sống.chao ôi thương xót cho thân phận ông đò thời nay.

Bài làm :                                                                                                                                              Ông đồ rơi vào tình cảnh một nghệ sĩ hết công chúng, một cô gái hết nhan sắc. Còn duyên kẻ đón người đưa - Hết duyên di sớm về trưa, một mình. Ông đồ vẫn ngồi đấy mà không ai hay. Cái hiện thực ngoài đời là thế và chỉ có thế, nó là sự ế hàng. Nhưng ở thơ, cùng với cái hiện thực ấy còn là nỗi lòng tác giả nên giấy đỏ như nhạt đi và nghiên mực hóa sầu tủi. Hay nhất là cộng hưởng vào nỗi sầu thảm này là cảnh mưa phùn gió bấc. Hiện thực trong thơ là hiện thực của nỗi lòng, nỗi lòng đang vui như những năm ông đồ “đắt khách” nào có thấy gió mưa. Gió thổi lá bay, lá vàng cuối mùa rơi trên mặt giấy, nó rơi và nằm tại đấy vì mặt giấy chưa được dùng đến, chẳng có nhu cầu gì phải nhặt cái lá ấy đi. Cái lá bất động trên cái chỗ không phải của nó cho thấy cả một dáng bó gối bất động .Ông đồ ngồi nhìn mưa bụi bay. Văn tả thật ít lời mà cảnh hiện ra như vẻ, không chỉ bóng dáng ông đồ mà cả cái tiêu điều của xã hội qua mắt của ông đồ. Tác giả đã có những chi tiết thật đắt: nơi ông đồ là bút mực, nơi trời đất là gió mưa, nơi xã hội là sự thờ ơ không ai hay. Thể thơ năm chữ vốn có sức biểu hiện những chuyện dâu bể, hoài niệm, đã tỏ ra rất đắc địa, nhịp điệu khơi gợi một nỗi buồn nhẹ mà thấm. Màn mưa bụi khép lại đoạn thơ thật ảm đạm, lạnh, buồn, vắng. Như vậy cũng chỉ với tám câu, bốn mươi chữ, đủ nói hết những bước chót của một thời tàn. Sự đối chiếu chi tiết ở đoạn này với đoạn trên: mực với mực, giấy với giấy, người với người, càng cho ta cái ấn tượng thảng thốt, xót xa của sự biến thiên.

Chúc bạn học giỏi nha ??