Viết bài văn tự sự có kết hợp yếu tố i êu tả, biểu cảm Đề: Người ấy sống mãi trong lòng em

2 câu trả lời

“Đêm nay con ngủ giấc tròn
Mẹ là ngọn gió của con suốt đời”

Trong cuộc đời này, có ai lại không được lớn lên trong vòng tay của mẹ, được nghe tiếng ru hời ầu ơ ngọt ngào, có ai lại không được chìm vào giấc mơ trong gió mát tay mẹ quạt mỗi trưa hè oi ả. Và trong cuộc đời này, có ai yêu con bằng mẹ, có ai suốt đời vì con giống mẹ, có ai sẵn sàng sẻ chia ngọt bùi cùng con như mẹ.

Với tôi cũng vậy, mẹ là người quan tâm đến tôi nhất và cũng là người mà tôi yêu thương và mang ơn nhất trên đời này. Tôi vẫn thường nghĩ rằng mẹ tôi không đẹp. Không đẹp vì không có cái nước da trắng, khuôn mặt tròn phúc hậu hay đôi mắt long lanh mà mẹ chỉ có khuôn mặt gầy gò, rám nắng, vầng trán cao, những nếp nhăn của cái tuổi bốn mươi tuổi, của bao âu lo trong đời in hằn trên khóe mắt. Nhưng bố tôi bảo mẹ đẹp hơn những phụ nữ khác ở cái vẻ đẹp trí tuệ. Đúng vậy, mẹ tôi thông minh, nhanh nhẹn, tháo vát lắm. Trên cương vị của một người lãnh đạo, ai cũng nghĩ mẹ là người lạnh lùng, nghiêm khắc. có những lúc tôi cũng nghĩ vậy. nhưng khi ngồi bên mẹ, bàn tay mẹ âu yếm vuốt tóc tôi, mọi ý nghĩ đó tan biến hết. Tôi có cảm giác lâng lâng, xao xuyến khó tả, cảm giác như chưa bao giờ tôi được nhận nhiều yêu thương đến thế. Dường như một dòng yêu thương mãnh liệt qua bàn tay mẹ truyền vào sâu trái tim tôi, qua ánh mắt, đôi môi trìu mến, qua nụ cười ngọt ngào, qua tất cả những gì của mẹ. tình yêu ấy chỉ khi người ta gần bên mẹ lâu rồi mới cảm thấy được thôi. Từ nhỏ đến lớn, tôi đón nhận tình yêu vô hạn của mẹ như một ân huệ, một điều đương nhiên.

Trong con mắt một đứa trẻ, mẹ sinh ra là để chăm sóc con. Chưa bao giờ tôi tư đặt câu hỏi: Tại sao mẹ chấp nhận hy sinh vô điều kiện vì con? . Mẹ tốt, rất tốt với tôi nhưng có lúc tôi nghĩ mẹ thật quá đáng, thật ác. Đã bao lần, mẹ mắng tôi, tôi đã khóc. Khóc vì uất ức, cay đắng chứ đâu khóc vì hối hận. Rồi cho đến một lần. Tôi đi học về, thấy mẹ đang đọc trộm nhật ký của mình. Tôi tức lắm, giằng ngay cuốn nhật ký từ tay mẹ và hét to:“ Sao mẹ quá đáng thế! Đây là bí mật của con, mẹ không có quyền động vào. Mẹ ác lắm, con không cần mẹ nữa”. Cứ tưởng, tôi sẽ ăn một cái tát đau điếng. Nhưng không mẹ chỉ lặng người, hai gò má tái nhợt. Khóe mắt rưng rưng. Có gì đó khiến tôi không dám nhìn thẳng vào mắt mẹ.

Tôi chạy vội vào phòng, khóa cửa mặc cho bố cứ gọi mãi ở ngoài. Tôi đã khóc, khóc nhiều lắm, ướt đẫm chiếc gối nhỏ. Đêm càng về khuya, tôi thao thức, trằn trọc. Có cái cảm giác thiếu vắng, hụt hẫng mà tôi không sao tránh được. Tôi đã tự an ủi mình bằng cách tôi đang sống trong một thế giới không có mẹ, không phải học hành, sẽ rất hạnh phúc. Nhưng đó đâu lấp đầy được cái khoảng trống trong đầu tôi. Phải chăng tôi thấy hối hận? Phải chăng tôi đang thèm khát yêu thương?

Suy nghĩ miên man làm tôi thiếp đi dần dần. Trong cơn mơ màng, tôi cảm thấy như có một bàn tay ấm áp, khẽ chạm vào tóc tôi, kéo chăn cho tôi. Đúng rồi tôi đang mong chờ cái cảm giác ấy, cảm giác ngọt ngào đầy yêu thương. Tôi chìm đắm trong giây phút dịu dàng ấy, cố nhắm nghiền mắt vì sợ nếu mở mắt, cảm giác đó sẽ bay mất, xa mãi vào hư vô và trước mắt ta chỉ là một khoảng không thực tại. Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi cảm thấy căn nhà sao mà u buồn thế. Có cái gì đó thiếu đi. Sáng đó, tôi phải ăn bánh mì, không có cơm trắng như mọi ngày. Tôi đánh bạo, hỏi bố xem mẹ đã đi đâu. Bố tôi bảo mẹ bị bệnh, phải nằm viện một tuần liền. Cảm giác buồn tủi đã bao trùm lên cái khối óc bé nhỏ của tôi. Mẹ nằm viện rồi ai sẽ nấu cơm, ai giặt giũ, ai tâm sự với tôi? Tôi hối hận quá, chỉ vì nóng giận quá mà đã làm tan vỡ hạnh phúc của ngôi nhà nhỏ này. Tại tôi mà mẹ ốm. Cả tuần ấy, tôi rất buồn. Nhà cửa thiếu nụ cười của mẹ sao mà cô độc thế. Bữa nào tôi cũng phải ăn cơm ngoài, không có mẹ thì lấy ai nấu những món tôi thích. Ôi sao tôi nhớ đến thế những món rau luộc, thịt hầm của mẹ quá luôn.

Sau một tuần, mẹ về nhà, tôi là người ra đón mẹ đầu tiên. Vừa thấy tôi, mẹ đã chạy đến ôm chặt tôi. Mẹ khóc, nói: “Mẹ xin lỗi con, mẹ không nên xem bí mật của con. Con con tha thứ cho mẹ, nghe con” Tôi xúc động nghẹn ngào, nước mắt tuôn ướt đẫm. Tôi chỉ muốn nói: “ Mẹ ơi lỗi tại con, tại con hư, tất cả tại con mà thôi”. Nhưng sao những lời ấy khó nói đến thế. Tôi đã ôm mẹ, khóc thật nhiều. Chao ôi! Sau cái tuần ấy tôi mới thấy mẹ quan trọng đến nhường nào. Hằng ngày, mẹ bù đầu với công việc mà sao mẹ như có phép thần. Sáng sớm, khi còn tối trời, mẹ đã lo cơm nước cho bố con. Rồi tối về, mẹ lại nấu bao nhiêu món ngon ơi là ngon. Những món ăn ấy nào phải cao sang gì đâu. Chỉ là bữa cơm bình dân thôi nhưng chứa chan niềm yêu thương vô hạn của mẹ. Bố con tôi như những chú chim non đón nhận từng giọt yêu thương ngọt ngào từ mẹ. Những bữa nào không có mẹ, bố con tôi hò nhau làm việc toáng cả lên. Mẹ còn giặt giũ, quét tước nhà cửa việc nào cũng chăm chỉ hết. Mẹ đã cho tôi tất cả nhưng tôi chưa báo đáp được gì cho mẹ. Kể cả những lời yêu thương tôi cũng chưa nói bao giờ. Đã bao lần tôi trằn trọc, lấy hết can đảm để nói với mẹ nhưng rồi lại thôi, chỉ muốn nói rằng: Mẹ ơi, bây giờ con lớn rồi, con mới thấy yêu mẹ, cần mẹ biết bao. Con đã biết yêu thương, nghe lời mẹ. Khi con mắc lỗi, mẹ nghiêm khắc nhắc nhở, con không còn giận dỗi nữa, con chỉ cúi đầu nhận lỗi và hứa sẽ không bao giờ phạm phải nữa. Khi con vui hay buồn, con đều nói với mẹ để được mẹ vỗ về chia sẻ bằng bàn tay âu yếm, đôi mắt dịu dàng. Mẹ không chỉ là mẹ của con mà là bạn, là chị là tất cả của con. Con lớn lên rồi mới thấy mình thật hạnh phúc khi có mẹ ở bên để uốn nắn, nhắc nhở. Có mẹ giặt giũ quần áo, lau dọn nhà cửa, nấu ăn cho gia đình.

Mẹ ơi, mẹ hy sinh cho con nhiều đến thế mà chưa bao giờ mẹ đòi con trả công. mẹ là người mẹ tuyệt vời nhất, cao cả nhất, vĩ đại nhất. Đi suốt đời này có ai bằng mẹ đâu. Có ai sẵn sàng che chở cho con bất cứ lúc nào. Ôi mẹ yêu của con! Giá như con đủ can đảm để nói lên ba tiếng: “Con yêu mẹ!” thôi cũng được. Nhưng con đâu dũng cảm, con chỉ điệu đà chứ đâu được nghiêm khắc như mẹ. Con viết những lời này, dòng này mong mẹ hiểu lòng con hơn. Mẹ đừng nghĩ có khi con chống đối lại mẹ là vì con không thích mẹ. Con mãi yêu mẹ, vui khi có mẹ, buồn khi mẹ gặp điều không may. mẹ là cả cuộc đời của con nên con chỉ mong mẹ mãi mãi sống để yêu con, chăm sóc con, an ủi con, bảo ban con và để con được quan tâm đến mẹ, yêu thương mẹ trọn đời. Tình mẫu tử là tình cảm thiêng liêng nhất trên đời này. Tình cảm ấy đã nuôi dưỡng bao con người trưởng thành, dạy dỗ bao con người khôn lớn. Chính mẹ là người đã mang đến cho con thứ tình cảm ấy. Vì vậy, con luôn yêu thương mẹ, mong được lớn nhanh để phụng dưỡng mẹ. Và con muốn nói với mẹ rằng: “Con dù lớn vẫn là con mẹ. Đi suốt đời lòng mẹ vẫn theo con”

Lưu ý :Cái này mik lm rồi ,chỉ chép lại

Mỗi lần nhìn những người buôn thúng bán bưng mình lại như thấy bà, thấy mẹ, thấy tuổi thơ yêu dấu...

        Bà giờ đã đi xa, vườn xưa, nếp nhà đã ít nhiều thay đổi - và cả mình giờ cũng đã bắt đầu khôn lớn. Nhưng hàng cau và giậu mùng tơi vẫn còn đó như kí ức bền bỉ, kiêu hãnh trước thời gian, nhắc mình về gánh hàng rong của bà. Đó là gánh hàng chỉ đơn giản lá trầu quả cau, mấy mớ mồng tơi bó lẫn với rau tập tàng bà hái ở vườn nhà. Đôi quang gánh kĩu kịt trên tấm lưng còng của bà từ vườn nhà lên chợ huyện ngày nắng cũng như ngày mưa. Bà bán rau vườn nhà và tặng cả nụ cười móm mém giữa chốn nhân gian. Hồi ấy mình bằng tuổi em gái mình bây giờ, xa bố mẹ, ở với bà, luẩn quẩn giậu mùng ngắt quả làm mực tím lấm lem, ríu ran theo bà lên chợ huyện cả vài cây số, vài con dốc, đã mơ hồ hiểu cảm giác mỗi lần nhìn thấy nụ cười của bà ấy là hạnh phúc, vì thế mà lúc nào cũng mong có thật nhiều khách mua hàng giúp bà. Hồi ấy bà hay nhặt những quả cau non rụng dưới gốc để têm trầu và tấm tắc khen ngon. Những quả cau đẹp, nằm ngay ngắn thành buồng được đặt vào gánh theo bà ra chợ. Nó thành quà bánh cho mình và những bìa đậu cho ông. Những lúc ấy mình thường ngây thơ thắc mắc:

        - Sao bà không để dành những quả cau thật đẹp kia để ăn trầu cho ngon miệng.

        Bà hấp háy cặp mắt nhiề u vết chân chim nhìn mình và móm mém cười:

        - Cha bố cô! Biết nghĩ cho bà rồi cơ đấy!

        Giờ mình hiểu thì bà đã đi xa.

        Mình thích cảm giác những buổi sáng ngồi ở hiên nhà xem bà nấu bếp rơm góc sân. Bà đun ấm nước pha trà cho ông, đun nồi lá gội đầu bồ kết cho mình. Mùi thơm của nồi nước gội đầu vương vấn khắp không gian và đến tận bây giờ, mỗi lần bất chợt bắt gặp mùi hương ấy chợt thấy cay nơi sống mũi. Bà thường ngồi gỡ tóc trước hiên nhà. Mái tóc trắng phau của bà được búi gọn gàng trong chiếc mấn vải nâu giản dị. Dưới ánh nắng mai, từng sợi tóc của bà sáng lên. Lúc ấy với mình bà tiên trong truyện cổ chắc cũng chỉ đẹp như bà mà thôi.  Mình yêu cảm giác nằm bên bà mỗi tối, nghe bà đọc “Truyện Kiều”. Từng câu thơ lục bát, giờ mình vẫn chưa hiểu hết ý nghĩa, nhưng nhờ bà mình vẫn thuộc làm lòng:

“Trăm năm trong cõi người ta

Chữ tài chữ mệnh khéo là ghét nhau

Trải qua mấy cuộc bể dâu

Những điều trông thấy mà đau đớn lòng”

        Nhớ giọng bà ấm áp, nhẹ như gió thoảng, nhớ những câu Kiều đưa mình vào giấc ngủ ngon lành, bình yên, không mộng mị.

        Bà buôn thúng bán bưng đến ngày trở bệnh. Lúc ấy mình đã biết thương bà nhiều hơn. Mình - một đứa trẻ gào khóc như thể tuổi thơ và thời hoa mộng vĩnh viễn ra đi, bất lực trước thời gian, bất lực vì mình chưa đủ lớn để giúp bà thôi buôn thúng bán bưng...

        “Khi tôi biết thương bà thì đã muộn

        Bà chỉ còn là nấm cỏ thôi!”

        Bà ơi! Nhớ bà nhiều quá! Cháu phải làm thế nào đây? Nếu có phép lạ cho bà sống lại, hiền hậu như xưa, cháu hứa là sẽ không theo bọn cái Quỳnh, cái Ngọc trốn ngủ trưa, trốn bà để bêu nắng ngoài đồng rồi ốm và bà phải thức cả đêm lo lắng, cháu hứa sẽ điện thoại cho bố mẹ nhiều hơn mà không chờ bà nhắc, cháu hứa sẽ không nghịch dại sang hàng xóm trộm na, trộm ổi… Mình đã thầm gào lên biết bao nhiêu lời hứa như vậy. Nhưng đáp lại chỉ là sự lặng im đến hoang hoải. Nước mắt đã khô nhưng nỗi buồn của mình liệu có khô theo năm tháng!?

        Mỗi lần nhìn những người buôn thúng bán bưng mình lại nhìn thấy bà, thấy mẹ. Hồi ấy mẹ không buôn thúng bán bưng nhưng cũng tranh thủ sau mỗi giờ lên lớp, soạn bài đi chợ cá, chợ rau, bán hàng tạp hoá. Hồi ấy mẹ chọn nhọc nhằn để tuổi thơ mình không khốn khó. Chọn việc bình thường để dạy mình biết giá trị của lao động vinh quang. Lúc nào mình cũng thấy mẹ cười - Nụ cười gạn đục khơi trong... Nụ cười của mẹ sao giống bà quá đỗi.

        Vì thế mỗi lần nhìn thấy người buôn thúng bán bưng mình thường dừng lại... chỉ để được nhìn thấy nụ cười.

        Và hẳn trong tim mỗi chúng ta luôn có những người "buôn thúng bán bưng" của riêng mình

Câu hỏi trong lớp Xem thêm

II. Choose the word or phrase that best completes each unfinished sentence below. 6. Radioactive pollution is increasing the increased use of radioactivity. A. as B. since C. because of D. because 7. Do you think there would be less conflict in the world if all people the same language? A. spoke B. speak C. had spoken D. will speak 8. Unless you all of my questions, I can’t do anything to help you. A. answered B. answer C. would answer D. are answering 9. Singapore is famous for its …………. streets and green trees. A. cleanliness B. cleanly C. cleaning D. clean 10. If someone into the store, smile and say, “May I help you?” A. comes B. came C. come D. should come 11. It was said that the fish died a powerful toxin in the sea water. A. because of B. because C. since D. as a result 12. “Here’s my phone number”. “Thanks. I’ll give you a call if I some help tomorrow” A. will need B. need C. would need D. needed 13. is the festival celebrated? – Every year. A. When B. How often C. How D. What 14. The death rate would decrease if hygienic conditions improved. A. was B. is C. were D. had been 15. On Christmas Eve, most big cities, especially London are _______ with coloured lights across the streets and enormous Christmas trees. A. decorated B. hang C. put D. made 16. If she him, she would be very happy. A. would meet B. will meet C. met D. should meet 17. Nga is a beautiful girl; ______ , she’s kind - hearted. A. therefore B. however C. moreover D. otherwise 18. If I had enough money, I abroad to improve my English. A. will go B. would go C. went D. should have go to 19. She has read interesting book. A. a B. an C. the D. Ø 20. If it convenient, let’s go out for a drink tonight. A. be B. is C. was D. were

9 lượt xem
1 đáp án
17 giờ trước