(Viết bài văn) Kể về một lần em mắc khuyết điểm khiến thầy cô hoặc bố mẹ buồn. (Trong bài văn có sử dụng yếu tố miêu tả và biểu cảm).

2 câu trả lời

Mỗi thầy cô giáo đều là một người cha người mẹ thứ hai, là người mà ta phải hết mực tôn trọng. Đối với tôi, người giáo viên mà tôi nhớ về nhất chính là cô giáo dạy tôi năm lớp một. Bởi đã có lần tôi mắc khuyết điểm khiến cô buồn, và tôi cũng đã nhận ra sai lầm của mình cùng những bài học xoay quanh câu chuyện ấy.

Ngày đầu bước vào lớp một, tôi vẫn là cô bé non nớt rụt rè. Tôi không muốn đến trường, bởi ở đó tôi không được chơi, cũng không được thoải mái làm việc mà mình thích. Chính cô giáo chủ nhiệm đã giúp tôi cảm hoá được những điều ấy. Sự dịu dàng tận tâm của cô làm tôi phải cảm động. Mỗi lần tôi buồn hay chán học, cô gọi tôi lại để tâm sự như một người bạn, có khi cô lại dẫn tôi đi ăn để tôi thấy vui trở lại. Cô luôn chiếm một vị trí quan trọng trong tâm trí tôi, mà tôi luôn nghĩ rằng sẽ không bao giờ để cô buồn. Vậy mà ngày hôm ấy, tôi đã mắc sai lầm như vậy.

Sáng hôm đó, cô đã nhắc là ngày mai sẽ làm bài kiểm tra môn toán. Đáng lẽ ra tôi đã phải chăm chỉ học bài trong buổi tối hôm trước. Nhưng tôi lại thản nhiên ngồi xem tivi, mặc kệ ngày mai có bài kiểm tra ấy. Và buổi sáng cũng đến, cô bước vào lớp phát đề cho cả lớp. Tiếng trống báo hiệu vang lên, cả lớp cặm cụi làm bài. Chỉ riêng tôi vẫn loay hoay với mấy bài toán ấy. Giá mà tối hôm qua tôi chịu học, tôi đã có thể dễ dàng giải quyết bài toán ấy. Nhưng những người xung quanh tôi đều đã làm được. Tôi vốn là học sinh giỏi trong lớp, tôi không thể thua kém ai được. Nhưng phải làm sao bây giờ? Tôi cúi gằm mặt xuống, thì chợt nhìn thấy quyển vở toán dưới ngăn bàn. Chỉ cần mở ra, tôi đã có thể làm được rồi. Hay là...

Tôi ngẩng đầu lên nhìn cô. Cô nhìn chúng tôi đầy âu yếm và tin tưởng. Liệu tôi có nên làm điều ấy không? Nếu bị cô phát hiện thì sao? Cô có gọi về cho bố mẹ không nhỉ? Nhưng nếu điểm kém, bố mẹ cũng sẽ mắng mình thôi. Nhưng ý nghĩ cứ chồng chéo lên nhau, khiến tôi chẳng thể phân định được phải trái đúng sai nữa.

Bàn tay tôi khẽ lần xuống ngăn bàn. Tôi rón rén lật từng trang sách, vừa lật vừa canh chừng mọi người. Có vẻ sẽ không ai biết chuyện này đâu, tôi thầm trấn an mình. Đến đúng chỗ cần, tôi cặm cụi chép lấy chép để, và nhanh chóng hoàn thành bài tập. Đến bây giờ, tôi còn làm xong trước cả lớp. Tôi đã nắm chắc điểm mười trong tay rồi. Tôi cười thầm ngồi nhìn các bạn. Vậy là đã xong rồi.

Tiếng trống trường vang lên, tôi xách cặp định về thì có một bàn tay đặt lên vai tôi. Cô và tôi ngồi đối diện với nhau. Tôi lo lắng hồi hộp đến nghẹt thở. Cô lấy bài kiểm tra từ trong cặp ra, mỉm cười với tôi:

- Chúc mừng em, bài của em đạt điểm cao nhất lớp. Nhưng liệu em có thấy xứng đáng với điểm số ấy không. Hôm nay, cô rất buồn, vì người học trò mà cô tin tưởng nhất lại gian lận như vậy. Em có biết rằng, làm như thế chính là đánh mất nhân cách của mình không?

Tôi chỉ biết cúi gằm mặt xuống, nước mắt chực trào ra. Tôi đã nhận ra lỗi lầm của mình thật rồi. Tôi ân hận quá, không phải vì không học bài, mà vì đã làm cô buồn. Chắc hẳn cô đã thất vọng về tôi lắm. Từ bây giờ, có lẽ cô sẽ không yêu thương tôi như trước nữa. Nước mắt tôi lăn dần.

- Em đừng buồn nữa. Cô sẽ tha thứ cho em lần này. Nhớ rằng đây sẽ là lần cuối cùng nhé!

Nụ cười ấy đã quay trở lại rồi, tôi vui vẻ gật đầu. Cô trò cùng về nhà trong buổi chiều đã tắt nắng.
Các bạn thấy đó, những kỉ niệm với thầy cô luôn là dấu ấn khó quên nhất, bởi ở đó ta học được muôn vàn những bài học hay, cách ứng xử đẹp. Lần mắc lỗi ấy, có lẽ sẽ không bao giờ tôi quên!

cậu tham khảo nha !!!

       Trong cuộc đời mỗi người , hẳn ai cũng đã từng mắc khuyết điểm khiến bố mẹ buồn lòng . Em cũng vậy . Em cũng đã từng mắc một khuyết điểm mà sau này em vẫn ghi nhớ mãi trong lòng . 

        Đó là một Chủ Nhật trước ngày thi học kì môn Văn . Sáng hôm ấy , vẫn như thường lệ mẹ làm bữa sáng cho em kèm theo lời dặn : " Sáng nay học bài đi con nhé ! " . Em đang ăn và nghe lời ấy thì cũng chỉ " dạ dạ , vâng vâng " chứ bỏ ngoài tai . Em vẫn cứ tiếp tục xem tivi , đọc truyện mà chẳng thèm dở bài ra ôn mặc dù ngày mai thi môn Văn .

Khi đến trưa , mẹ làm sẵn cả cơm tối và cơm chiều và tiếp tục dặn em : " Ăn trưa xong con nhớ đi ngủ và chiều dậy sớm ôn Văn nhé ! Còn mẹ đi làm nên cơm mẹ đã làm sẵn cả tối , con nhớ ăn sớm và ôn bài cho tốt ! " . Em lúc này lại bỏ ngoài tai lời mẹ dặn . Em ngủ đến 5h chiều mới dậy và tiếp tục xem tivi , đọc truyện và ăn vặt . 

Đến trời tối sau khi ăn cơm xong , em vẫn không thèm đụng đến sách vở . Em tự nhủ : " Trên lớp mình học rất tốt môn Văn nên mình chả phải ôn bài nữa ! " .  Và em lại tiếp tục chơi cho đến khi buồn ngủ . Đêm hôm ấy , em chìm sâu trong giấc ngủ mà chẳng thèm lo bài vở . 

Sáng hôm sau , khi nhận được đề thi thì em mới tá hỏa . Em đâu có ngờ đề lại bám sát kiến thức như vậy . Hôm ấy , em không làm được bài vì em chưa học gì cả . Và đến khi trả bài , em cầm điểm năm về đưa cho mẹ xem . Mẹ em buồn lắm . Mẹ buồn vì em đã thất hứa . Em đã hứa với mẹ sẽ học bài để thi nhưng em không học và bị nhận điểm kém . Suốt hôm ấy , bữa cơm mẹ làm tuy ngon và đủ dinh dưỡng nhưng em không sao nuốt trôi được . 

       Đến bây giờ nhớ lại , em cảm thấy hối hận vô cùng . Nó tựa như một bài học luôn nhắc nhở em không được quá chủ quan . Và bản thân em cũng tự ý thức được điều đó . Em sẽ không bao giờ mắc lại khuyết điểm đó để mẹ khỏi buồn lòng .