Viết 1 đoạn văn từ 7 đến 10 câu trong đó có ít nhất 1 câu ghép có từ để nối và 1 câu ghép không có từ để nối .

2 câu trả lời

" Người Việt Nam ngày nay có lí do đầy đủ và vững chắc đẻ tự hào tiếng nói của mình ". Qủa đúng như vậy . Như chúng ta đã thấy, cũng như những dân tộc khác trên khắp thế giới, người Việt Nam cũng có tiếng nói riêng của dân tộc mình và ta hoàn toàn có thể tự hào về tiếng nói ấy. Tiếng Việt khẳng định giá trị tinh thần và cốt cách của con người Việt. Đẹp làm sao khi tiếng nói của dân tộc được vang lên, không chỉ trong phạm vi của một quốc gia, lãnh thổ mà còn vươn xa ra tầm thế giois. Trong cuộc thi hoa hậu thế giới, khi cái tên H' hen Niê được vang lên, cô đã cất cao tiếng nói đầy tự hào gọi tên Việt Nam- tên của quốc gia, dân tộc. Và còn rất nhiều cái tên khác đã vươn tầm thế giới để Việt Nam một lần nữa được xướng tên trên bản đồ thế giới. Ta hoàn toàn có thể nói với các du khách nước ngoài rằng :" chúng tôi yêu tiếng mẹ đẻ của chúng tôi và rất tự hào về tiếng nói ấy. Tiếng Việt trong sáng và giàu đẹp vô cùng .'' Phải nói, hiếm có thứ ngôn ngữ nào lại mang nhiều sắc thái và ý nghĩa biểu cảm phong phú như tiếng Việt. Cũng chẳng có một dân tộc nào lại có thể kiêu hùng và hãnh hiện bằng thứ ngôn ngữ của mình kể lại một thời kì chiến đấu lịch sử, oai hùng như dân tộc  Việt Nam. Tất cả điều đó chính là minh chứng cho sự giàu đẹp và phong phú của tiếng Việt, là biểu hiện của lòng tự hào, tự tôn của nhân dân ta về tiếng nói của dân tộc mình.

Cô bé bán diêm có một hoàn cảnh thật bất hạnh.  mẹ mất sớm nên em sống với người cha hay chửi bới, mắng nhiếc và đe dọa đánh đập. Trong đêm giao thừa, khi nhà nhà đều quây quần bên lò sưởi ấm cúng, cây thông Nô-en được trang hoàng rực rỡ những ngôi sao và bàn cỗ đầy đặn thức ăn, cùng nhau đón chào một năm mới với bao điều tốt đẹp. Cô bé tội nghiệp ấy vẫn lang thang ngoài đường trong giá buốt, không ai để ý đến em, mua cho em những que diêm nhỏ bé. Em nép vào góc tường tăm tối và quẹt những que diêm như muốn xua đi không khí lạnh buốt. Khi ánh sáng nhỏ nhoi sáng lên, em như sống trong những mộng tưởng tươi sáng về lò sưởi ấm áp, bàn cỗ đầy đủ thức ăn, rồi em mơ về bà và cùng bà bay lên cao mãi.

Cuối cùng, em đã chết trong đêm giao thừa lạnh lẽo ấy, sự ra đi của em như sự giải thoát khỏi những tăm tối của cuộc đời. Em được đến bên người thân ở một thế giới khác. Nhà văn đã nâng đỡ linh hồn của em bé đáng thương, dường như không phải em chết mà em đang đi vào cõi bất tử, nơi có tình thương bao la của bà em mà em từng khao khát với nụ cười mãn nguyện. Câu chuyện với kết thúc buồn đã để lại bao xúc động trong lòng người đọc