viết 1 câu truyện buồn ngắn nhất có thể học hỏi từ mạng cũng dc cấm truyện ngôn tình cô chửi chết lưu ý làm truyện buồn về mẹ là hay nhất nhanh nhé
1 câu trả lời
" Xã hội chỉ tựa như một trò đùa, nơi con người sẽ thi nhau xem ai diễn kịch một cách đạt hơn, ở đó, có lẽ chỉ có những kẻ điên mới thực sự được sống với bản chất của một con người.."
Gã là kẻ điên, một kẻ lang thang vô tận trên những ngõ ngách của con phố Hà Nội đầy sương mù, gã điên loạn vì những ám ảnh với tâm trí về quyền lực và tiền bạc.
Gã là kẻ điên, một kẻ đã nhìn thấu tâm can, nhìn rõ những điều xấu xí và tởm lợm nhất trong lòng của mỗi con người, gã cứ đi mãi, đi trong cái xã hội tràn ngập sự đen tối và không một chút ánh đèn nào soi sáng hy vọng cho gã..
Đó là cho đến khi gã gặp cậu, một chàng thiếu niên với những sự trong sáng mà không phải ai cũng có thể tìm được.
Trái với gã, cậu là một thiếu niên ballet đầy nhiệt huyết với cuộc sống, dẫu cho bị những kẻ tàn độc chèn ép, cậu vẫn đắm chìm vào thế giới của riêng bản thân mình, chỉ có gã mới là kẻ nhìn rõ được cái cách cậu tận hưởng thế giới tươi đẹp ấy.
Rồi chợt một ngày, cậu biến mất...
Gã từ đó cứ thơ thẩn, cứ bước dọc ngang những con phố đầy sự mê hoặc, gã bất giác cố gắng tìm cho mình cảm giác yên bình ấy khi bên cạnh thiếu niên ấy, người mà không hề xa cách gã.
Gã cứ đi như vậy, cố gắng tìm ra lại cái thế giới tươi đẹp ấy, gã bất giác cứ chạy mãi theo những hy vọng xa vời của một kẻ điên loạn.
Kẻ điên cũng có tình yêu của kẻ điên, cũng có hy vọng của kẻ điên, dẫu vậy, kẻ điên vẫn mãi chỉ là kẻ điên, chỉ mãi thu mình trong cái thế giới đầy giả dối ấy.