viết 1 bài văn kể về 1 việc làm của em khiến thầy cô phiền lòng ai làm rồi chụp qua cho mình vs:(((

1 câu trả lời

Thầy cô là cha mẹ thứ hai, một người mà chúng ta phải kính trọng rất nhiều. Đối với tôi, người thầy mà tôi nhớ nhất là người đã dạy tôi hồi tiểu học. Vì lúc đó tôi đã mắc sai lầm khiến cô ấy buồn và tôi cũng nhận ra sai lầm của mình và những bài học xung quanh câu nói đó. điều đó.

Ngày đầu tiên vào lớp một, tôi vẫn còn là một cô bé. Tôi không muốn đến trường vì ở đó tôi không thể chơi hay làm bất cứ điều gì tôi thích. Chính cô giáo chủ nhiệm đã giúp tôi hiện thân vào những điều đó. Sự dịu dàng của cô ấy khiến tôi cảm động. Mỗi khi tôi chán hoặc chán học, cô ấy lại gọi điện cho tôi như một người bạn, ngẫu nhiên đón tôi và đưa tôi đi ăn để tôi cảm thấy dễ chịu trở lại. Cô ấy luôn giữ một vị trí đặc biệt trong tâm trí tôi, và tôi luôn nghĩ rằng tôi sẽ không bao giờ để cô ấy thất vọng. Nhưng hôm đó, tôi đã mắc sai lầm như vậy.

Sáng hôm đó, cô ấy nhắc lại rằng cô ấy có một bài kiểm tra toán vào ngày mai. Tôi đã phải học đêm qua. Nhưng tôi vẫn bình tĩnh xem TV, không quan tâm đến bài kiểm tra ngày mai. Và trời đã sáng, cô ấy quay lại lớp học cho cả hai buổi học. Tín hiệu trống cho đến khi, tất cả đều lên. Chỉ có tôi là vẫn đang đấu tranh với những vấn đề đó. Giá như vấn đề tối ưu hóa thì tôi đã dễ dàng giải quyết được vấn đề đó. Nhưng những người xung quanh tôi đã làm. Em là học sinh giỏi nhất lớp, không thua ai. Nhưng phải làm sao bây giờ? Tôi nhìn xuống, và đột nhiên tôi nhìn thấy một cuốn sách toán dưới ngăn bàn. Chỉ cần mở nó ra, tôi có thể làm được. Hoặc ...

Tôi ngẩng đầu lên nhìn cô ấy. Cô ấy nhìn chúng tôi một cách trìu mến và tin tưởng. Tôi nên làm gì? Nếu cô phát hiện ra thì sao? Bạn đã gọi điện cho bố mẹ chưa? Nhưng nếu bạn không tự ti, bố mẹ bạn cũng sẽ nhìn bạn. Nhưng tôi nghĩ mình cứ thay phiên nhau làm nên không thể phân biệt được.

Tay tôi trượt xuống ngăn bàn. Tôi rón rén lật từng trang sách, để ý mọi người khi lật xe. Có vẻ như sẽ không ai biết chuyện này, tôi tự trấn an mình. Đến đúng chỗ, tôi chép, chép và nhanh chóng hoàn thành bài tập. Cho đến ngày nay, tôi thậm chí còn hoàn thành nó trước cả lớp. Tôi đã có một trang điểm trên tay. Tôi mỉm cười khi tôi nhìn bạn. Vậy là đã xong.

Tiếng trống trường vang lên, em quyết tâm về nhà, đã có bàn tay em khoác vai. Tôi và cô ấy ngồi đối diện nhau. Tôi lo lắng đến mức gần như không thở được. Cô ấy lấy bài kiểm tra từ trong cặp ra và cười với tôi:

- Xin chúc mừng, bài viết của con đạt điểm cao nhất.

Nhưng tôi có cảm thấy mình xứng đáng với số điểm đó không? Hôm nay, cô rất buồn, vì người mà cô tin tưởng nhất lại bị lừa dối. Bạn có biết làm như vậy là đánh mất nhân cách của mình không?

Tôi chỉ biết nhìn xuống, nước mắt lưng tròng. Tôi đã nhận sai lầm của mình. Tôi hối hận vô cùng, không phải vì tôi không học mà vì tôi đã làm cô ấy buồn. Bạn phải rất thất vọng về tôi. Từ nay, có lẽ cô ấy sẽ không còn yêu tôi như trước nữa. Tôi bật khóc.Tôi không buồn nữa.Tôi nghĩ:

Cô sẽ tha thứ cho tôi lần này. Xin hãy nhớ đây sẽ là lần cuối cùng!

Nụ cười ấy đã trở lại, tôi vui vẻ gật đầu. Cô và trò trở về nhà trong một buổi chiều đông đủ.
Bạn thấy đấy, những kỉ niệm với thầy cô luôn khó quên nhất, bởi ở đó, chúng ta học được nhiều bài học hay và cách đối nhân xử thế tốt. Không biết có nhầm không, có lẽ sẽ không quên!

#nocopy

Câu hỏi trong lớp Xem thêm
5 lượt xem
2 đáp án
3 giờ trước
4 lượt xem
2 đáp án
3 giờ trước