viết 1 bài văn để tạm biệt lớp 4 thân yêu, các bạn, mái trường thân yêu thật là buồn khi phải xa các bn của mk nên hôm nay mk mong mọi người viết 1 bài văn để tạm biệt lớp 4 thân yêu, các bạn, mái trường thân yêu dùm mk (tâm trạng: buồn) :(((((((((((((

2 câu trả lời

chúng ta đã học cùng với nhau được một năm rồi nhỉ , thời gian trôi qua thật nhanh quá các bạn ơi . Chúng ta sắp xa nhau nữa rồi , gặp nhau sau kì nghĩ hè nhưng sao chũng mình lên lớp 5 rồi mà không thấy những gương mặt quen thuộc nữa . Hỏi ra thì mới biết đã có bạn về quê , cũng đã có những bạn chuyển trường khác học . Những kĩ niệm đã vơi dần đi . Mà nhớ lại tiệt liên hoang cuối năm lớp mình thật vui , đặc biệt là chúng ta được gần nhau , được che chở cho nhau , được nhìn thấy nhau lần cuối vì sẽ có những bạn không bao giờ gặp chũng ta nữa . Chúng ta lại dành những lời tốt cho lớp , thật cảm động . Những ngày tháng trước thì cải nhau như chó với mèo cáu xé , bốp phốt lẫn nhau , còn rượt nhau dòng dòng trong trường nữa . Mà gặp chuyện gì thì cũng che chở cho lớp , à nhất là các bạn nam á nha . Lúc nào các bạn nữ cũng hành hạ , đánh đập hết có những bạn xưng cả chân tay lên mà chả có than phiền hay để bụng gì cả . Mà thôi đi dù sao cũng chúc cho lớp chúng ta học tốt , sức khỏa thật nhiều đặc biệt là không có quên chũng tôi đó nha .

Suốt mấy hôm nay, em đang sống trong những ngày cuối cùng với tư cách là một học sinh của ngôi trường tiểu học Kim Đồng yêu dấu. Bởi chỉ ít ngày nữa thôi, em sẽ phải rời xa nơi đây, để đến với một ngôi trường mới.

Trước thời khắc ấy, trong em có biết bao cảm xúc thật khó tả. Đầu tiên chính là vui sướng. Em đã học tập vất vả, trải qua những giờ thi căng thẳng để được đỗ vào trường cấp 2 yêu mến. Giờ đây ước mơ đã thành hiện thực, niềm vui sướng vỡ òa trong trái tim em. Thế nhưng, nhiều phần hơn lại chính là nỗi buồn. Buồn vì phải xa mái trường, xa thầy cô, xa bạn bè đã gắn bó suốt năm năm qua. Từ khi bắt đầu, đã biết sẽ có ngày này, nhưng sao khi nó đang đến thật gần thì lại buồn đến thế.

Rồi đây, em sẽ không được học những giờ Toán với thầy Bình khó tính. Sẽ không được nghe cô Mi kể chuyện mỗi tuần. Và sẽ không được cùng các bạn đến lớp từ sớm để tưới cây, lau bảng. Mỗi chiều tan học, sẽ không được cùng các bạn lê la ở quán ăn vặt trước cổng trường. Tất cả, sẽ chỉ còn là kỉ niệm. Em sẽ nhớ lắm! Nhớ hàng ghế đá, cây cao che mưa chắn gió những giờ ra chơi. Nhớ sân trường rộng với những bồn hoa nhỏ rực rỡ sắc bông mười giờ. Nhờ những lá cờ đỏ sao vàng rực rỡ trên mái nhà. Nhờ mùa hoa phượng đỏ rực mỗi tháng tư. Và nhớ nhất, chính là những thầy cô luôn yêu thương, quan tâm em, cùng những người bạn luôn ở cạnh bên dù vui dù buồn.

Thế nhưng, em chắc chắn sẽ nhớ và giữ mãi những kỉ niệm ấy. Em sẽ dành thời gian để trở về thăm trường, thăm thầy cô, bè bạn. Bởi tuy không còn được học cùng nhau nữa, thì giữa chúng em vẫn còn tình cảm chân thành khó phai mờ.

Nhớ cho câu trả lời hay nhất nhá !