Thay lời bà Âu Cơ hãy kể lại truyện Con Rồng cháu Tiên

2 câu trả lời

Ngày xửa ngày xưa, cái "ngày xửa ngày xưa" ấy, cách nay khoảng bốn nghìn năm có lẻ. Thuở ấy Trái Đất còn hoang sơ lắm. Trên bờ muông thú chạy tung tăng, chim chóc líu lo ca hát. Dưới nước cá từng đàn bơi lội nhởn nhơ.

Ta tên là Âu Cơ, con gái út Thần Nông - vị thần được giao đảm nhiệm công việc trồng cây trên thiên đình và coi sóc việc nhà nông dưới trần gian. Được cha mẹ cưng chiều, ta thường cùng các chị em tiên nữ xuống trần gian du ngoạn ngắm cảnh đó đây.

Một lần, đang tung tăng bên bờ suối mát, ta bất chợt trông thấy một trang tuấn kiệt. Trông chàng thật khôi ngô, tuấn tú với chiếc vòng ngọc trai lấp loá, răng trắng như ngà voi, thân hình dẻo dai như cá mập đang bơi lội. Giọng chàng âm vang như tiếng chuông, đôi mắt thăm thẳm như sóng nước biển khơi. Khỏi cần nói ta đã bối rối như thế nào. Ta định trốn vào sau lưng mấy cô bạn nhưng chàng đã trông thấy, liền tiến đến bắt chuyện. Tên chàng là Lạc Long Quân, con trai Thần Long Nữ, chủ nhân của biển khơi.

Hôm sau chàng lại đến, không quên mang theo rất nhiều trai ngọc để làm quà. Mấy nàng tiên thoáng cái đã biến đâu mất, để ta ở lại một mình. Muốn chạy trốn mà sao chân bước không nổi. Chúng ta kết hôn rồi cùng nhau sống những ngày tháng hạnh phúc ở cung điện Long Trang.

Chẳng bao lâu ta có mang. Chàng mừng lắm. Chẳng ngờ khi sinh ra lại chỉ thấy một cái bọc, trong bọc có trăm trứng. Một hôm, chúng ta ra ngoài, khi về gần đến nhà bỗng nghe tiếng trẻ nô đùa, cười nói ầm ĩ. Đến nơi thì chao ôi! cả một đàn đúng một trăm đứa trẻ đang chạy nhảy và cười đùa. Bọc trăm trứng của ta đã nở thành trăm con. Có một đứa đã vui, bây giờ niềm vui được nhân lên đúng một trăm lần.

Những đứa trẻ lớn nhanh vùn vụt. Thoáng cái, chúng đã thành những chàng trai dũng mãnh.

Cuộc sống tưởng như hạnh phúc trọn vẹn của ta bắt đầu có nỗi buồn, đó là chồng ta nhớ biển đến bần thần, rồi chàng về lại thủy cung, để ta ở lại với bầy con, ngày đêm trông ngóng. Ta nhắn chàng đến hỏi:

- Tại sao chàng không ở lại cùng thiếp nuôi dạy các con?

Chàng nói hai chúng ta, kẻ giống Rồng, người dòng Tiên tập quán khác nhau, không thể chung sống lâu dài. Nay chàng đưa năm mươi con xuống biển, ta đưa năm mươi con lên rừng. Kẻ miền ngược, người miền xuôi nhưng khi có việc phải giúp đỡ nhau. Ta nghe cũng thấy phải.

Cuộc chia tay đầy lưu luyến và bịn rịn. Ta nhìn theo cha con chàng đi tận phía xa, lòng tràn ngập yêu thương.

Con trai cả ở lại cùng ta, được phong làm vua, xưng là Hùng Vương, đóng đô ở Phong Châu. Thông lệ cứ đời sau thì con trưởng lại lên nối ngôi, xưng là Hùng Vương thứ hai, thứ ba... Tất thảy trải qua mười tám đời như vậy.

Lại nói về những đứa con. Sau khi chia tay cha mẹ, chúng toả đi khắp nơi, lập thành các bộ tộc, dần dần nói những thứ tiếng khác nhau, phong tục, thói quen cũng khác. Dù không mấy khi gặp được nhau nhưng tất cả vẫn luôn nhớ đều là anh em một nhà. Mỗi khi quân giặc bên ngoài kéo đến xâm lược, chúng lại bảo nhau chung sức lại đánh đuổi kẻ thù.

Bởi thế nên trên đất nước Việt Nam ngày nay có tới trên năm mươi dân tộc nhưng tất cả đều là anh em một nhà, đều là con cháu của ta.

Tôi là Âu Cơ vốn là con gái dòng họ thần Nông ở trên thảo nguyên ,bỗng một ngày khi đang đi hái hoa thì gặp được Lạc Long Quân - con trai thần Long Nữ.Chàng khỏe mạnh ,tốt bụng và trượng nghĩa ,chúng tôi đem lòng yêu mến nhau và kết mối lương duyên.Mọt thời gian sau tôi có manng.nhưng kì lạ thay,bụng của tôi to một cách lạ thường đến ngày sinh ,tôi sinh ra một cái bọc trăm trứng .Và trăm quả trứng đó nở thành trăm người con mập mạp khỏe mạnh,hồng hào mà không cần bú mớm tự lớn lên nhanh nhue thổi ,trai thì khôi ngô,khỏe mạnh ,nữ thì xinh đẹp,dịu dàng.Những tưởng chúng tôi sẽ trở nên hạnh phúc đến suốt đời nhưng Lạc Long Quân lại là thang ở dưới nước không thể ở trên cạn mãi được.Thế là chàng phải trở về nơi thủy cung để lại mình tôi cùng đàn con.Ngày qua tháng lại,cuối cùng tôi mới oán trách chồng vì sao lại không cùng tôi nuôi con. Sau khi bàn bạc,chúng tôi chia đàn còn thành hai ngã,năm mươi đứa con lên cạn cùng tôi còn năm mươi con xuống biển cùng chàng.Hẹn mai này có việc gì khó khăn cũng ra sức giúp đỡ nhau.Thời gian thấm thoắt trôi đi,đến bây giờ khi nhìn lại ,đàn con của tôi đã thàng đàn cháu hàng triệu người vẫn luôn nhắc nhở nhau rằng " chúng ta là con rồng chúa tiên,không được quên nguồn cội và phải luôn thương yêu ,đùm bọc lẫn nhau .." Nghe sao mà ấm lòng!