Tả văn kể lại ngày đâu tiên đi học, thầy cô giáo yêu thích không lấy gg

1 câu trả lời

         Cơn gió ấy, cái cơn gió mang trong mình sự buốt lạnh, sự thơ mộng của cảnh thu rực rỡ. Đối với nhiều người, có lẽ nó chỉ là một cơn gió thu đầy giá lạnh, nhưng với tôi, nó là cơn gió làm những tán cây như đang xì xào to nhỏ với nhau, những chiếc lá vàng đung đưa qua lại như vui mừng phấn khởi,... hệt như cái cảnh tượng đang vẩn vơ trong dòng ký ức đang ùa đến ở tâm trí tôi về cái ngày ấy. Cái ngày mà tôi và những người bạn đồng trang lứa đang tập tễnh bước đi trên con đường đời. Tôi vẫn còn nhớ rõ, hôm đó là một buổi sáng trời thu.

         Trên con đường làng dài và ghập ghềnh sỏi đá, mẹ tôi đèo tôi trên xe đạp để đến trường, cho ngày đi học đầu tiên của tôi. Với một thằng nhóc còn đang mải ăn, mải chơi như tôi thì trường là một nơi vô cùng lạ lẫm. "Trường là ngôi nhà thứ hai của con đấy." trong đầu tôi lời mẹ nói với tôi trước ngày đến trường cứ chốc chốc lại hiện lên cùng với những suy nghĩ đầy hồn nhiên rằng có thể mình sẽ có hai ngôi nhà liền! Suy nghĩ ấy khiến tôi mới vui làm sao! Nhưng, như một cơn sóng cuốn lấy tâm trí tôi, cảnh vật trên đường đến trường đã làm tôi đắm chìm trong khung cảnh ấy. Những chiếc lá đỏ vàng như lấp lánh ánh kim qua ánh mặt trời chiếu sáng, cùng với cơn gió thổi qua làm tán lá rì rào tạo nên những bóng đen như đang khiêu vũ dưới lòng đường đầy lá. Những chú chim vui vẻ ca hát những giai điệu hòa cùng những chị bướm - dàn vũ công điêu luyện của thiên nhiên  đã tạo nên sự huyền ảo của mùa thu.

       Như đánh thức tôi khỏi đắm đuối quá, dần dần, tiếng nói chuyện vang lên ngày càng rõ. Cổng trường ở ngay kia rồi! Dừng xe, mẹ tôi nắm tay tôi và bảo mình cùng vào trong trường. Sau cổng trường, cứ ngỡ rằng "ngôi nhà thứ hai" này sẽ chỉ cho riêng mình tôi, nào ngờ có rất nhiều cô cậu học trò bằng tuổi tôi, đang xách cặp cùng bố mẹ bước vào trường. Cứ tưởng rằng tôi sẽ cảm thấy ngạc nhiên vì có rất nhiều người với những lời nói rôn rả trong sân, nhưng thay vì thế tôi lại cảm thấy sợ. Sợ vì trường là một nơi rất rộng, được bao quanh bởi những lớp học trang nghiêm và xung quanh tôi lại có rất nhiều những gương mặt hoàn toàn xa lạ, dù có nhiều bạn cùng tuổi, nhưng ai nấy đều tỏ ra ngại ngùng và chả ai nói với nhau câu gì.

      Khi sân trường đã tấp nập bóng người và tiếng nói chuyện, một tiếng trống vang lên nhằm báo hiệu rằng đã đến lúc chúng tôi bước vào lớp học của mình. Mẹ tôi dắt tôi vào một căn phòng học nhỏ, bên trong đã có bao nhiêu nhiều phụ huynh đang nói cười vui vẻ và những bạn học của tôi thì lại trao cho nhau nhiều cảm xúc lẫn lộn.

      Được một lúc thì một người đàn ông trung niên bước vào phòng - đó là thầy chủ nhiệm lớp tôi. Bỗng mẹ tôi để tôi ngồi vào một bàn học rồi buông tay ra và nói với tôi rằng: "Tiết học đầu tiên của con sắp bắt đầu rồi, con hãy ngoan và ngồi yên ở đây để chuẩn bị học nhé, mẹ chỉ ra kia đứng chờ con học xong thôi." Nói rồi mẹ tôi đi ra ngoài lớp và đứng đợi ở cửa. Mẹ cách tôi không xa nhưng trong lòng tôi lại tưởng rằng như mẹ sắp rời xa tôi vậy, bởi có lẽ, trước đây tôi luôn được ôm ấp trong vòng tay yêu thương của mẹ, được mẹ che chở. Một tiếng nấc vang lên, kế tiếp là những giọt nước mắt lăn dài trên má, tôi òa khóc. Rồi cả phòng như chìm trong tiếng khóc thất thanh của những cô cậu học trò khác, họ cũng òa khóc như tôi, có lẽ vì cũng có những suy nghĩ như tôi. Lập tức, bố mẹ của họ vào dỗ dành và dĩ nhiên - mẹ của tôi cũng vào an ủi tôi, mẹ nói :"Con trai của mẹ không được khóc, mẹ không có rời xa con đâu, mẹ sẽ luôn luôn ở bên con mà, vậy nên mạnh mẽ lên con nhé, bởi con đang ở trong ngôi nhà thứ hai của con đấy. Nín khóc đi con." Ôi! Những lời nói của mẹ tôi mới ấm áp làm sao, nó như tiếp thêm cho tôi dũng khí ngăn mắt tôi ứa lệ. Để mẹ tôi khỏi lo lắng cho tôi nữa, tôi cố lau nước mắt và bảo mẹ tôi cứ đi chờ tôi đi. Mẹ hôn vào má tôi và mẹ vui vẻ đứng ngoài chờ tôi với nụ cười tự hòa về con mình. Kì diệu thay, những lời nói ân cần chăm sóc của những người làm cha làm mẹ cũng đã khiến cho lớp học không còn bao trùm trong tiếng khóc nữa. Tình thương quả là có sức mạnh thần bí. Tiết học kết thúc, chúng tôi ra về với những khuôn mặt vui tươi vì giờ học đầu tiên quá đỗi thú vị. Chữ O tròn như quả trứng, số 2 như hình con vịt,... Ai nấy tươi cười vui vẻ.

      Ngày đầu tiên đi học của tôi đã như cây cọ tô thêm cho cuộc sống tôi một màu sắc mới. Tuy chỉ là những dòng hồi tưởng ngắn ngủi về cái ngày đầu tiên mà tôi được nếm trải mùi vị của học vấn nhưng nó đã khơi dậy lại trong tôi niềm vui thú trong học tập. Ngày đầu tiên ấy đã trôi qua lâu rồi, nhưng những cảm xúc sẽ không bao giờ mờ phai, và với tôi, cái ngày ấy như chỉ mới là ngày hôm qua mà thôi, vui, buồn, hạnh phúc, thích thú, bỡ ngỡ, lo sợ trong ngày đầu tới lớp là những dư âm sẽ mãi theo tôi tới tận mai sau. 
   

  

Câu hỏi trong lớp Xem thêm

Theo lời kể của người hàng xóm thì tiếng la hét khóc lóc và ầm ĩ đó đã có từ một năm trước và gần đây trở thành nỗi ám ảnh của người xung quanh. Vậy người cha ruột có thể là kẻ đứng ngoài vô can khi đang chung sống cùng con mình nhưng lại để người tình ra tay với con đẻ? Và thực tế, việc đánh đập là một hành vi vi phạm pháp luật chứ không phải là giáo dục trẻ. Giáo dục chính là tạo môi trường cho trẻ phát triển và truyền cho trẻ các thông điệp giáo dục. Nếu môi trường sống của con “vẩn đục” bởi các toan tính của người lớn thì mọi biện pháp giáo dục đi kèm cũng không còn ý nghĩa. Hẳn là, trẻ sẽ không thể lớn lên và trưởng thành với sự thờ ơ, xem nhẹ giáo dục, không có hành động trao yêu thương của người lớn. Một nền giáo dục gia đình tối ưu chính là một môi trường gia đình đầm ấm, những người lớn tôn trọng và yêu thương lẫn nhau. Môi trường sống đó sẽ chính là khuôn đúc để những đứa trẻ lớn lên, được uốn nắn thành những con người tử tế, tôn trọng và yêu thương thế giới xung quanh và yêu chính bản thân mình. Hơn hết, ở đó có những người thân yêu của con mà không cần bạo lực hay là rao giảng đạo đức. Còn ở đây, trong môi trường vẩn đục khi người bố đẻ không bảo vệ được con mình. Một môi trường mà người thân yêu của con sẵn sàng dùng "nắm đấm" để ứng xử với nhau thì không thể đem đến cho con sự bình yên và hạnh phúc, càng không thể giúp những đứa trẻ trong môi trường đó phát triển bình thường. Tôi được biết có không ít đứa trẻ bị trầm cảm nặng khi cha mẹ ly hôn, phải sống cùng cha dượng hoặc vợ mới của bố. Với bé gái 8 tuổi bị bạo hành kia, cú sốc chứng kiến cảnh bố mẹ ly hôn, phải sống cùng và tỏ ra yêu thương người không phải mẹ mình, đó cũng là một áp lực. Sống với người mà con căm ghét, phải tỏ ra ngoan ngoãn, thậm chí yêu thương con người đó chắc chắn không phải là điều dễ dàng. Vậy với môi trường sống đáng sợ như vậy, bé gái ấy đã nhận được sự giáo dục thế nào? Ngoài ra, bạo hành liên tục về thể xác và tinh thần chính là cách mà người lớn truyền cho con thông điệp dữ dội: phải nghe lời. Thông điệp này vốn dĩ không dành cho việc giáo dục một đứa trẻ. Để con đẻ của mình sống trong môi trường thiếu lành mạnh như vậy và liên tục nhận được các thông điệp kinh hoàng, hứng chịu đòn roi, không hiểu ông bố này muốn giáo dục con kiểu gì? Rõ ràng, người cha đó chưa đảm nhận tốt trách nhiệm chăm sóc, bảo vệ và nuôi dưỡng con đẻ. Thực tế, không khó hiểu khi tình trạng không ít đứa trẻ bị bỏ rơi, cô đơn trong chính nhà mình vì sự vô tâm của người lớn. Có thể rồi, người cha đó cũng sẽ bị trả giá trước pháp luật. Nhưng nhìn lại, ta cảm thấy băn khoăn, làm sao để bảo vệ những đứa trẻ? Làm sao để môi trường lớn lên của những đứa trẻ thực sự an toàn, an lành? Làm sao để cuộc sống của những đứa trẻ không bị đe dọa? Câu 1: Nêu phương thức biểu đạt của đoạn trích trên? Câu 2: Xác định các câu nghi vấn có trong đoạn trích trên? Căn cứ vào đâu để nói đó là câu nghi vấn? Câu 3: Từ đoạn trích trên em có suy nghĩ gì về “ giáo dục bằng bạo lực ”? Câu 4: Theo tác giả, một nền giáo dục tối ưu cho sự phát triển của một đứa trẻ là như thế nào? Câu 5: Nếu em bị bạo hành hoặc em thấy tình trạng bạo hành trẻ em, em sẽ làm gì?

7 lượt xem
2 đáp án
8 giờ trước