Suy nghĩ về giá trị đích thực của tp văn chương nvan Nam Cao khẳng định "1 tác phẩm thật giá trị phải vượt lên tất cả bờ cõi và giới hạn phải là 1 tác phẩm chung cho cả loài người . Nó chứa đựng những gì lớn lao, mạnh mẽ...nó cao tụng lòng thương người, tình bác ái, sự công bằng. Nó lm con người gần người hơn. Qua truyện ngắn ;Lão Hạc-Nam Cao em hãy lm sáng tỏ nhận định trên. Cố giúp mik vs nk :)))

2 câu trả lời

có 3 ảnh theo thứ tự từ trái sang phải đó

I, Dàn ý tham khảo

1, Mở bài

- Giới thiệu tác giả

- Giới thiệu về ý kiến

2, Thân bài

a, Giải thích ý kiến

b, Chứng minh

- Lão Hạc

+ Ông giáo

+ Lão Hạc

+ Cậu chó Vàng

c, Bình luận

- Ý kiến trên hoàn toàn đúng

- Một tác phẩm chỉ có giá trị khi nó thể hiện được tình cảm không chỉ của nhân vật mà còn của chính tác giả.

- Một tác phẩm chỉ có giá trị khi nó tồn tại bất biến cùng với thời gian.

d, Liên hệ

3, Kết bài

- Khẳng định giá trị của câu nói trên

II, Bài văn tham khảo

Nam Cao là nhà văn nổi tiếng của nền văn học hiện đại Việt Nam. Ông đã để lại cho nền văn học nước nhà một kho tàng các tác phẩm đồ sộ. Nhận xét về giá trị của tác phẩm, Nam Cao đã khẳng định rằng: "Một tác phẩm thật giá trị phải vượt lên tất cả bờ cõi và giới hạn phải là một tác phẩm chung cho cả loài người. Nó chứa đựng những gì lớn lao, mạnh mẽ ... nó cao tụng lòng thương người, tình bác ái, sự công bằng. Nó làm con người gần người hơn". Điều này được chứng minh rõ nét qua tác phẩm "Lão Hạc" của nhà văn.

Trước hết, ta phải hiểu ý kiến của nhà văn đề cập đến nội dung, vấn đề gì? Nhà văn đã nói “Một tác phẩm thật giá trị”. Câu này có thể hiểu là một tác phẩm văn học chân chính, một nghệ thuật lớn, có giá trị (Nhận thức, giáo dục, thẩm mĩ …). Bên cạnh đó, “là một tác phẩm chung cho cả loài người” nó vừa có tính dân tộc, tính nhân loại và thấm nhuần tinh thần nhân đạo. Nhà văn phải phấn đấu cho lí tưởng nhân đạo. Hơn nữa “Nó phải chứa đựng … cho người gần người hơn”, nói lên bằng tất cả sức mạnh nghệ thuật của nó những gì liên quan tới vận mệnh loài người, thể hiện “nỗi đau nhân tình” cũng như niềm tin và khát vọng của con người trong cuộc vật lộn vươn tới một cuộc sống nhân ái, công bằng, hòa hợp. Cách diễn đạt: “Một tác phẩm thật giá trị … phải … phải là … Nó … vừa … vừa … Nó …. Nó …” là yêu cầu khắt khe và nghiêm túc của Nam Cao với “một tác phẩm thật giá trị” và cũng là biểu hiện đa dạng, phong phú của giá trị văn chương chân chính.

Viết về lão Hạc – nhân vật chính trong truyện, một người nông dân tột cùng nghèo khổ và đau thương – ngòi bút của Nam Cao đã bộc lộ một tình cảm tha thiết gắn bó. Khi chưa hiểu rõ tâm tình của lão Hạc thì giọng điệu của ông giáo dưới ngòi bút của nhà văn tưởng chừng vẫn chỉ là viết về một loại Chí Phèo, Thị Nở, Lang Rận nào đó: "Tôi nghe câu ấy đã nhàm rồi… Lão nói là nói để đấy thôi… Làm quái gì có một con chó mà lão có vẻ băn khoăn quá thế". Đôi lúc, ông còn bộc lộ sự tự tôn mình, coi thường người nghèo khổ: "Lão quý con chó vàng của lão đã thấm vào đâu so với tôi quý năm quyển sách của tôi". Một sự lạnh lùng khách quan: Tôi "dửng dưng" nhìn lão để rồi mộng tưởng về một cái thời "say mê", đẹp đẽ, chăm chỉ và đầy "cao vọng" của riêng mình.

    Ta bắt đầu cảm thấy một bóng dáng đơn điệu của làng quê ông giáo Thứ trong truyện Sống mòn: con người lạnh nhạt, bới móc nhau… Nhưng tác giả không dừng lại ở đó, ông đưa những trang viết về tình cảm của ông giáo đối với lão Hạc tiến triển một cách chậm rãi lần theo những lời kể của ông lão, khiến người đọc ngày càng thấy sự rung động, sâu xa của cõi lòng tác giả: Người con trai lão thất tình, bỏ đi phu cao su, để lại cho người cha vài đồng bạc để "ăn quà", một con chó và mảnh vườn nho nhỏ, biệt tích, để cho lão cứ ngóng trông, dành dụm, chắt chiu mà nào biết bao giờ nó về! Vợ mất, con biệt xứ, lão cô đơn giữa tuổi già và cái chết đang dần đến. Ngòi bút của nhà văn lại bùi ngùi, xúc động: "Già rồi mà ngày cũng như đêm, chỉ thui thủi một mình thì ai mà chả phải buồn". Vì vậy mà "những lúc buồn, có con chó làm bạn thì cũng đỡ bồn một chút", nhắc đến con "lão rân rấn nước mắt". Đến đây thì ông giáo đã thốt lên: "Bây giờ thì tôi không xót xa năm quyển sách của tôi quá như trước nữa".

    Trước những đe dọa rình rập, những mất mát chồng chéo lên nhau, ông giáo đành an ủi lão Hạc mà ta nghe thấy biết bao đau xót, thương cảm: "Lão Hạc ơi ! ta có quyền giữ cho ta một tí gì đâu?". Thì ra tác giả đâu có thờ ơ, ông thấu hiểu con người tốt đẹp ấy, mỗi lời kể như đượm nỗi xúc động: Thương con, lão không muốn bán đi con chó – kỉ vật của con. Nhưng nuôi nó thì tốn mà lão không muốn phải tiêu vào tiền lão đã dành dụm cho con. Nhưng cái nghèo khổ cứ đến: "làng mất vé sợi", "Lão Hạc không có việc"… Sự điêu đứng cứ dồn dập đến. Ngòi bút nhà văn trở nên xót xa cho lão Hạc. Trước cảnh lão khóc vì để con chó bị bắt, ngòi bút Nam Cao bỗng như trào lên nước mắt. Ông giáo hỏi như để che giấu nỗi đau: "Thế nó cho bắt à", rồi đau đớn và phủ nhận, ông kết luận: "Kiếp ai cũng thế thôi, cụ ạ !", đều khổ, đều cơ cực, kiếp người không khác kiếp con chó. Số phận một con chó chấm dứt bằng một cái chết bi thảm thì con người cũng không hơn, còn dữ dội gấp trăm lần.

Cho đến bây giờ, tác phẩm Lão Hạc vẫn còn tồn tại bất biến theo thời gian và luôn được hàng trăm bạn đọc đón nhận. Thế mới biết được tài năng của Nam Cao đến đâu!

Giữa quan niệm sáng tác và quá trình sáng tác của Nam Cao luôn có sự thống nhất. Khẳng định câu nói của Nam Cao “Một tác phẩm thật có giá trị, phải vượt lên bên trên tất cả các bờ cõi và giới hạn, phải là một tác phẩm chung cho cả loài người. Nó phải chứa đựng một cái gì lớn lao, mạnh mẽ, vừa đau đớn lại vừa phấn khởi. Nó ca tụng lòng thương, tình bác ái, sự công bình…Nó làm cho người gần người hơn.” là đúng. Quan niệm đúng đã tạo nên những thành công của Nam Cao.