sau khi Trọng Thủy chết gặp đc Mị Châu , em hãy tưởng tượng và kể lại ( ko chép các bài mẫu trên mạng )
2 câu trả lời
trọng thuỷ: cái áo lông ngỗng đâu?
mị châu: nè
trọng thuỷ: vậy cái lông ngỗng là sao?
mị châu: là vầy: trên đường tháo chạy, em bị té nên chết, ba em tử vẫn dưới sông, còn lông nghỗn là do ba em lặt từ con ngỗng để chuẩn bị nướng ăn thui mừ
trộng thuỷ: thế mà ta tưởng....
lên mây trọng thủy như một người mất hồn anh ko thể tượng tượng ra những biến cố trước đó. và bỗng nhiên đàng xa có một bong s người pghuj nữ tiến gần+
hiinhf ảnh trhaaps thoáng sau màn sương mờ. anh thấy rất quen bộ váy giản dị ấy, đôi bàn tay mềm mại đã từng chở che cho anh bao con đau nhói ấy... anh thấy tim mình thắt lại rồi dánh lieen tục khi anh nhận ra cô nàng trước mặt mình.
cô gái cver mặt tuoi cười tráng nõn như một đám mây trằng. nhìn anh vói một ánh mắt dịu dàng nhưng laijh có ý trách móc. ko ai khác được ngoiaf mị châu. anh cố tin rằng mình đang nhìn thấy nhưng cái hình ảnh chập chòn của mị châu giữa dòng máu đỏ ấy cứa khiến anh bâng khuâng tự hỏi trong tấm lòng xao xuyến. hối thúc anh hỏi mị châu phải ko. cô hái ko cười nữa mà khóc
anh nghe tim mình thắt lại ruột đau đén từng khúc. anh hoảng hồn muốn nắm chặt tay như hôm nqaof nhưng ko thể dduowcj nữa anh chỉ có thể nghe tiếng vang vảng bên tai
một tình yêu chân thành cớ sao anh lại phải làm như thế một sự hối hận muoonnj màng. anh nên ở lại với cha tôi, ko chỉ có vậy anh nê hối hận sớm hơn để co thể nhận thức dược việc mình làm. tô ko thể vui nếu anh lên trên này vfa ngứm nghía tôi như một đám mây có thẻ tan biến bất cứ lúc nào, hệt như anh đã phản booin tôi. nhưng tôi sẽ vuui hơn nếu thấy nơi tôi sinh ra được trọn vẹn chứ ko phải đầy vết náu đổ thế kia.,
nhưng thật sự vẫn rát muốn ca,r ơn anh đây. một sự tuyệt vời nhưng tôi ko thể ở lại với anh duyowcj nữa.
anh nhìn cô gái khóc khuân mặt anh cũng chảng biết rơi nước mắt tự bao giờ. chỉ còn nước giếng nọc trai vẫn sáng mãi