PHẦN TẬP LÀM VĂN: KỂ CHUYỆN ĐỜI THƯỜNG: 2 CHỦ ĐỀ: NHÂN ÁI
2 câu trả lời
Trong những người em từng gặp đến nay, người có lòng nhân hậu nhất là bà em. Bà có lòng thương người vô bờ bến.
Chuyện xảy ra trên đường bà đưa em đi học về. Bà đang chở em đi học về trên quãng đường dốc gồ ghề đầy đất đá. Bỗng bà thắng xe kêu kít. Thì ra có người đang có người nằm bất tỉnh giữa đường, không vật dụng Hay xe cộ bên cạnh. Đoạn đường này vắng vẻ, ít có xe cộ và không có nhà dân xung quanh. Dù có lay cỡ nào, người đàn ông ấy vẫn không tỉnh dậy. Cuối cùng, bà quyết định chở người đó đi bệnh viện xã cách đó mười cây số. Nhìn đoạn đường dốc lắm với cái nắng muốn bể đầu, em thấy thương bà làm sao. Càng thương bà hơn vì người đàn ông phía sau nặng nề. Em ngồi phía trước. Đến bệnh viện, mồ hôi nhễ nhại, bà nói chuyện với bác sĩ trong lúc thở dốc.
Sau đó, gia đình người bị nạn đã đến chăm sóc người đàn ông nọ. Bà cháu em lủi thủi ra về. Trên đường về, bà bảo: "Mai mốt, con lớn lên con cũng hãy nhớ lấy hôm nay mà yêu thương cứu giúp mọi người không cần toan tính con nhé! Con giúp người, người sẽ giúp ta thôi". Câu nói của bà cứ vang vọng mãi trong đầu óc em. Bà em đúng là có lòng nhân hậu. Em rất sung sướng và hạnh phúc khi có người bà tuyệt vời như thế.
Trong cuộc sống này, có rất nhiều những hoàn cảnh éo le, bất hạnh, vì vậy, nếu có thể, chúng ta nên giúp những những người cần giúp đỡ. Trong đại dịch Covid, những người đó càng nhiều hơn. Bản thân em cũng đã rất vui vì đã giúp được một bà cụ trong đại dịch.
Hôm ấy, như thường lệ, chúng em tan học, trên đường về nhà em đã gặp một bà cụ ngồi ở dưới gốc cây bên đường, trông cụ già và có vẻ rất xanh xao. Vẻ mặt của cụ rất mệt mỏi, cụ ngồi dựa vào tường trông rất đáng thương. Em tiến lại gần và hỏi cụ:
- Cụ làm sao thế ạ? Cụ có cần cháu giúp đỡ gì không?
Cụ ngước lên nhìn em mệt mỏi trả lời:
- Đại dịch cả, cụ khó khăn, phải ra đường bán mấy tờ vé số để có cái ăn, không thì đói mất
Thấy vậy, chúng em đã cùng nhau bàn bạc xem là có nên quyên góp tiền ủng hộ cụ không. Cụ cũng đã ngoài 70, nên việc kiếm ăn khó khăn, nên chúng em quyết định giúp đỡ cụ. Mỗi đứa lấy hai chục nghìn, tổng là tám chục đưa cho cụ:
- Cụ ơi, đây là tấm lòng của bọn cháu, dù không nhiều nhưng cũng đủ tiền ăn độ ba bữa cho cụ.
Cụ không nhận, nhất quyết không nhận. Em thuyết phục cụ nhận:
- Cụ cứ nhận để có cái ăn. Người già không ăn thì nhanh ốm lắm
Thế là cụ mới nhận. Cụ ríu rít cảm ơn chúng em
Giúp đỡ người khác không chỉ người được giúp cảm thấy vui mà bản thân người giúp cũng thấy vô cùng hạnh phúc. Chúng ta hãy sống biết sẻ chia và quan tâm đến người khác bởi giúp đỡ người khác là cách tự nâng tâm hồn mình cao đẹp hơn. Đó còn là một cách để lan tỏa tình nhân ái đến mọi người.
@linhh
Xin CTLHN