Mọi người giúp mình làm 1 đề này nha 1. Hãy kể về 1 kỉ niệm khó quên với người bạn thân của em( Không chép mạng) Lưu ý: KHÔNG CHÉP MẠNG KHÔNG CHÉP MẠNG KHÔNG CHÉP MẠNG Điều quan trọng nói 3 lần, làm hay sẽ Cảm ơn+ CTLHN+5*

1 câu trả lời

Có lẽ, từ thời điểm này e và Phương bắt đầu thân thiết và hiểu nhau hơn. Quen thân với Phương rồi e mới biết bạn ấy là một người rất vui vẻ, hài hước. Mỗi giờ ra chs bạn ấy lại kể cho e rất nhiều câu chuyện vui như: Truyện Lọ Lem phải về sớm nên Hoàng Tử đã mang xe máy chở Lọ Lem về, nhưng đi đến giữa đường thì bị công an bắt vì xe ko chính chủ, hay 100 ko có ai đánh thức được nàng công chúa ngủ trong rừng, vì một trăm năm 100 nàng ko đánh răng,giờ ra chơi nào e cũng cười đến đau bụng. Nhìn vẻ bề ngoài hiền lành của Phương e ko nghĩ bạn ấy lại vui vẻ và hài hước đến vậy. Cũng nhờ Phương mà học ở một ngôi trường xa lạ, bạn học xa lạ nhưng e ko hề cảm thấy cô đơn mà trái lại rất vui vẻ. E thật sự thấy vui và bt ơn khi Phương học cùng lớp với mik.

Có 1 lần làm e nhớ mãi. Hôm đó sau khi kết thúc tiết 5 của buổi học, trời cũng đã sẩm tối. E cùng Phương vội vàng ra nhà xe để lấy xe đi về. Nhưng thật ko may, xe đạp của e đã bị xịt lốp nên ko thể cùng Phương về nhà như mọi khi. Lúc ấy e rất buồn  và nghĩ sẽ ra mượn đt của bác bảo vệ để gọi về cho bố, mong bố có thể lên đón. Nhưng cũng chưa kịp gọi thì trời bỗng đổ mưa , chúng e đứng nép vào mái hiên của nhà xe để trú mưa. Lúc ấy e buồn đến phát khóc. Vừa đúng lúc ấy thì có một cánh tay dịu dàng để lên vai của e và lời nói đầy dịu dàng của Phương: “Đừng lo, tớ sẽ ở đây cùng cậu mà. Một lát nữa tạnh mưa rồi chúng mình cùng dong xe về”. Vì quá bất ngờ vì sự cố hỏng xe nên e đã quên mất Phương. Hóa ra ngay từ đầu bạn ấy đã luôn bên cạnh e, khi thấy e lo lắng thì bạn ấy đã an ủi e. Lúc ấy em đã rất muốn cảm ơn Phương, vì nếu ko có bạn ấy thì thực sự em cũng ko bt phải giải quyết ntn nữa.Quả nhiên, chỉ một lúc sau, cơn mưa đã tạnh, ngoài sân thi thoảng lại lộp độp những hạt mưa rơi từ trên tán lá , lúc ấy trời cũng đã khá tối. E cùng Phương ra về. Vì đã gọi điện cho bố nên e chỉ còn cách ngồi đợi bố lên. E cũng thấy rất có lỗi nên bảo Phương về trước nhưng bạn ấy bảo đợi bố lên đón e thì bạn ấy sẽ về. Lúc ấy e đã rất cảm động, vì trời tối, lại lạnh nữa mà chỉ có một mình e ngồi ở ghế đá thì cũng có chút sợ, nhưng bắt Phương phải ở lại cùng cũng khiến e cảm thấy rất có lỗi.  Khi bố e lên đón, bố đã chở cả e và Phương về, còn 2 chiếc xe bố gửi ở phòng trực của bác bảo vệ, vì trời tối nên bố e ko yên tâm cho Phương đi 1 mình. Hôm ấy bố đã đưa chúng e đi ăn món gà rán rất ngon, chúng e thấy rất vui.

Kỉ niệm này đã giúp cho e hiểu ra rằng tình bạn quả thật là quan trọng, và rất cần thiết cho mỗi con người chúng ta. Tình bạn như1 mắc xích của cuộc sống, góp phần gắn kết mọi người với nhau tạo nên đoàn kết, tạo nên sức mạnh và quan trọng hơn là tạo nên một cuộc sống đầy ý nghĩa và niềm vui.

P/S: Cậu đổi tên Phương thành tên của bạn cậu nha!

Học tốt ~ノ◕ヮ◕)ノ*:・゚✧

@Hanas^^