2 câu trả lời
Trong trái tim mỗi người luôn tìm được nơi bình yên nhất. Đây là nơi sâu nhất, và cũng là nơi sâu nhất. Chỉ nghĩ đến đó thôi là nó lại trào ra khiến tâm hồn phải thổn thức. Tôi đã giữ nơi bí mật đó cho người cha thân yêu của tôi.
Bố tôi cũng đã từng trải qua tuổi trẻ đầy nhiệt huyết và tràn đầy sức sống. Giờ đây, bố đang mang hình bóng của một người già dặn, từng trải. Thứ ánh sáng sâu thẳm đó nổi bật nhất trong đôi mắt của cha anh. Một đôi mắt sâu như trời và biển. Đôi mắt khiến tôi nhìn lại có cảm giác ức chế, bởi ẩn chứa nhiều điều. Bố cao, nhưng giản dị, da đã ngả màu đen, chân tay nổi nhiều gân xanh. Nhìn bố, tôi chợt nhận ra cả cuộc đời mình đều dành cho gia đình.
Tôi yêu bố tôi vì sự trầm tính của ông. Trong cuộc sống hàng ngày, bố ít nói. Dù tôi có cố gắng nói chuyện với anh ấy thế nào, anh ấy cũng sẽ trả lời bất cứ điều gì cần thiết. Nhưng sự im lặng đã dạy cho tôi rất nhiều điều. Kìm hãm những đòi hỏi vô lý của trẻ. Giữ im lặng khi tức giận, giữ im lặng khi người khác mất bình tĩnh, và giữ im lặng ngay cả khi buồn. Tôi nhận ra rằng đôi khi nói quá nhiều cũng không phải là điều tốt. Nó tự đánh giá mình và đôi khi dẫn đến những sai lầm không thể sửa chữa. Bố có cách nào dạy con theo cách này. Sử dụng hành động của chính bạn để trẻ làm theo và học hỏi. Bất cứ khi nào tôi nghĩ như thế này, tôi càng yêu bố hơn.
Tôi yêu tất cả các thành viên trong gia đình tôi, nhưng riêng với cha tôi, tôi đã để lại một vị trí đặc biệt. Bởi vì bố tôi cũng yêu tôi theo một cách rất đặc biệt. Khi còn nhỏ, tôi chủ yếu sống với bố. Chính bố là người cho tôi ăn từng thìa cơm hàng ngày, chăm lo cho tôi từng giấc ngủ, từng ngày nuôi tôi khôn lớn. Có thể đây là lý do tạo nên sợi dây liên kết vô hình giữa tôi và bố. Lớn lên một chút, công việc của bố lại kèm theo sự bận rộn. Bố không còn là người chăm lo từng li từng tí cho con nữa. Cha ngày đêm làm việc mong các con chăm ngoan, học giỏi, chăm ngoan. Tôi cũng đã bước vào độ tuổi non nớt, không muốn gần gũi bố như ngày xưa nữa. Đôi khi hai cha con không nói một lời khi gặp nhau. Tôi sợ rằng khoảng cách sẽ ngày một lớn hơn.
Một lần, tôi đã bị ngã nặng. Tôi bị bó bột ở chân nên không thể tự đi lại được. Mẹ tôi sức khỏe yếu, không thể cho tôi đi học hàng ngày. Lúc đó, chính bố tôi là người xuất hiện. Mỗi ngày bốn lần, cha tôi cõng tôi lên ba chặng cầu thang, rồi bế tôi về nhà. Tôi biết công việc của anh ấy rất bận, nhưng anh ấy chưa bao giờ yêu cầu tôi phải đợi. Vào mùa hè nóng nực, bố tôi mồ hôi nhễ nhại, nhưng không hề nói một lời. Khi nằm trên lưng bố, tôi mới nhận ra tình yêu của bố thật ấm áp biết bao. Đây là một hành động bên ngoài, không phải một lời nói. Sợi dây tình yêu lẽ ra đã đứt, nay đã bền chặt hơn!
Mỗi khi nghĩ đến bố, tôi cảm thấy mình trưởng thành hơn. Bởi đối với người cha, mong ước lớn nhất là con cái được lớn lên hạnh phúc. Cha tôi thường dạy tôi triết lý và cách đối nhân xử thế trong cuộc sống. Nếu tôi làm điều gì sai, cha tôi sẽ sửa chữa tôi nghiêm khắc, thậm chí phải mắng mỏ tôi. Đôi khi, tôi rất giận bố. Nhưng càng tiếp xúc, tôi càng nhận ra rằng những gì bố tôi nói là đúng. Khi con sai, sau lưng luôn có cha dìu dắt và ủng hộ, khiến con nhận ra tầm quan trọng của mình!
Tôi yêu bố với sự tôn trọng và biết ơn. Tôi vẫn luôn mong rằng bố sẽ luôn ở bên cạnh, là ngọn đèn soi đường cho tôi bước đi. Tình cha con không ngọt ngào bằng tình mẹ, ấm áp trong lòng. Bất cứ khi nào tôi đưa ra quyết định, điều đầu tiên tôi nghĩ đến là bố, và tôi nghĩ xem bố sẽ quyết định như thế nào. Có bố ở bên, tôi tin mình sẽ không mắc sai lầm.
Người ấy trong tim tôi, không ai khác chính là bố. Đó là chốn bình yên và ấm áp nhất để tôi tìm về. Còn các bạn, các bạn giữ hình bóng của ai trong trái tim mình?