kể một việc làm tốt của em trong dip hè

2 câu trả lời

Em thích nhất là mỗi buổi chiều được ông nội cho đi đến câu lạc bộ hưu trí ở cạnh vườn hoa thành phố. Trong khi ông chơi cờ, đánh cầu lông thì em có thể tha hồ đi chơi khắp công viên, lại có thể cùng các bạn chơi đu quay, cầu trượt, bập bênh vô cùng vui vẻ.

Một hôm, mải đuổi theo bắt con bướm vàng, em chợt nhìn thấy hai mẹ con người hành khất ngồi nghỉ ở vạt cỏ cạnh luống hoa. Cô bé có lẽ cũng trạc tuổi em, đang đếm lại những đồng tiền lẻ nhàu nát đựng trong chiếc nón rách rồi bảo mẹ:

Được tất cả mười ngàn mẹ ạ. Để con đi mua cho mẹ bát cháo nhé. Từ sáng đến giờ mẹ đã ăn gì đâu. Hôm qua mẹ lại còn ốm nữa…

Người mẹ khẽ khàng đáp lại:

Thôi con mua cái bánh mì mà ăn cho chắc dạ con ạ. Chứ ăn cháo mau đói lắm.

Nhưng cái răng mẹ bị đau mà bánh mì thì cứng lắm!

Mẹ không đói, con cứ mua bánh mì mà ăn đi. Mẹ còn khỏe, mẹ không ăn cũng được. Con còn đang tuổi ăn tuổi lớn, không ăn đâu có được.

Cô bé sụt sịt nước mắt:

Nhưng mẹ cũng đang ốm mà. Ước gì có cô Tiên hiện lên cho mình thêm năm ngàn nữa là đủ mua cháo cho mẹ và bánh mì cho con thì sướng quá mẹ nhỉ…À không, nếu có cô Tiên hiện ra, con sẽ xin cô hóa phép cho mẹ được sáng mắt ra thì mẹ con mình sẽ không phải đi ăn xin thế này nữa đâu mẹ nhỉ. Lúc đó con sẽ lại được đi học và con sẽ cố gắng học hành thật giỏi, sau này con sẽ kiếm thật nhiều tiền để giúp mẹ, mẹ nhé.

Ừ…tội nghiệp đứa con gái bé bỏng của tôi, chỉ vì người mẹ đáng trách này mà con phải chịu khổ.

Người mẹ quờ hai tay ôm lấy đứa con vào lòng, vuốt ve lấy mái tóc đỏ quạch, khét mùi nắng. Hai hàng nước mắt của mẹ ứa ra lăn dài trên gò má hốc hác sạm đen.

Nhìn cảnh đó, em bỗng thấy cay cay ở mũi và nước mặt tự lúc nào đã chảy ra. Chợt nhớ tới tờ năm ngàn còn thừa mà lúc nãy em đi mua kem đang còn để trong túi áo, em vội móc ra, rụt rè bước lại, dúi vào tay cô bé và nói lí nhí:

Đằng ấy cầm lấy…

Cô bé chưa kịp nói lời cảm ơn thì em đã vội chạy biến đi, khuất sau những đóa hoa hướng dương vàng chói lọi như ánh mặt trời. Tuy vậy em vẫn kịp nghe thấy lời của hai mẹ con cô bé.

Người mẹ hỏi:

Ai thế con?

Một bạn gái bé bằng con, mặc áo hồng đẹp như nàng tiên ấy mẹ ạ…

Về nhà, em kể cho mẹ nghe câu chuyện buổi sáng ở vườn hoa. Mẹ ôm em vào lòng, xúc động nói:

Con gái mẹ đã lớn thật rồi.

Nghe mẹ khen, lòng em cảm thấy vui sướng, hạnh phúc, tự hào vô cùng. Em tự hứa với lòng mình sẽ làm thật nhiều việc tốt hơn nữa để ba mẹ vui lòng và làm cho cuộc sống tốt đẹp hơn.

Hôm đó, cô trả vở Toán cho cả lớp. Đó là môn yêu thích nhất của Linh. Nhưng không hiểu sao hôm nay vẻ mặt của Linh rất lo lắng, và tôi còn thấy Linh cứ quay bên này, quay bên kia mãi.

Cô vừa trả vở xong cho các bạn thì đến giờ ra chơi. Tôi liền đến bên Linh. Linh nói: Hôm nay, bố mẹ tớ đi làm sớm, tớ không kịp xin mẹ 9.000đ để mua bút Nét hoa viết vào vở Toán. Linh sực nhớ ra và reo lên, A! Đúng rồi! Cậu có hai cái bút Nét Hoa, cậu có thể cho tớ mượn một chiếc được không? Tôi đứng ngẫm nghĩ một lúc rồi tự đặt câu hỏi cho chính mình: Có nên cho Linh mượn bút không nhỉ? Tôi hơi băn khoăn. Tiếng trống đã vang lên. Tôi liền về chỗ của mình. Cả lớp ngồi vào chỗ hát xong và Linh cắm cúi viết bài ngay để khỏi trễ giờ. Linh thấy thế nài nỉ tôi cho mượn bút. Cuối cùng tôi cũng quyết định được và gọi nhỏ: Linh ơi! Tớ cho cậu mượn bút này. Chiếc bút đó do mẹ tặng tôi nhân ngày sinh nhật. Màu mực của chiếc bút rất đẹp. Linh nhận được, vẻ mặt phấn khởi lắm. Mỗi khi viết xong mấy chữ, tôi lại ngẩng lên và cảm thấy mực cứ vơi dần đi theo dòng chữ, con số ngay ngắn, thẳng hàng nằm trên trang giấy của bạn. Hết giờ Toán, Linh trả cho tôi chiếc bút và nói: Cảm ơn cậu vì đã cho tớ mượn chiếc bút nhé! Hôm sau, cô trả vở Toán, cả tôi và Linh đều được điểm 10. Tôi mừng lắm vì đã làm được một việc giúp bạn.

Khi về đến nhà tôi kể lại cho mẹ nghe. Mẹ nói: Con hãy cố gắng giúp bạn nhiều hơn khi gặp khó khăn nhé! Tôi như thấm thía câu nói đấy của mẹ và tôi không bao giờ quên được câu chuyện xảy ra ngày hôm đó.