Kể lại truyện lão hạc từ góc nhìn của cậu vàng

2 câu trả lời

Cả cuộc đời Lão Hạc là một chuỗi những bất hạnh liên tiếp, dai dẳng và triền miên: vợ chết, lão sống cảnh gà trống nuoi con , khi con trai lão trưởng thanh, phẫn uất vì không đủ tiền cười vợ cũng đã bỏ đi làm đồn điền cao su lão sống thui thủi trong cảnh già cũng với tôi (con chó vàng.)
Lão Hạc quý tôi lắm. Chẳng gì nó cũng là một kỉ vật. Vợ lão mất đi, tất cả những gì yêu thương lão dồn cả vào cậu con trai. Nhưng nhà lão nghèo quá, không đủ tiền cưới vợ cho con , con lão bỏ đi. tôi lúc này có khác gì cậu con trai quý tử của Lão. Lão chăm lo cho nó chu đáo lắm. Lão ăn gì cũng cho nó ăn theo. Tôi lớn nhanh và cũng rất trung thành với chủ. Nhưng rồi những trận ốm nặng khiên lão tiêu hết cả chỗ tiền bòn. Lão đành bán tôi. Chuyện tưởng chỉ đơn giản như vậy như người ta bán đi con vật nào đó trong nhà. nhưng với Lão Hạc, chuyện bán tôi là to tát lắm.

Vì sau khi bán tôi ông đã sang báo tin cho ông Giáo. Lão cố làm ra vẻ nhưng trông lão cười như mếu và đôi mắt lão cứ ầng ậng nước. Lão đau xót thật. Nỗi đau của Loac khiến ông giáo còn cảm thấy không xót xa bằng năm quyển sách mà ông Gióa cho đó là vật tùy thân hồi trước. ông giáo chẳng biết nói gì cả, hỏi cho có chuyện:
-Thế nó cho bắt à?
Không ngờ nó lại đụng đến nỗi đau đang chỉ chực dâng lên và cứ thế là mặt lõa tự dưng co dúm lại. Những nếp nhăn xô vào nhau, ép chp nước mắt chảy ra... lão mếu như con nít. Lão hu hu khóc. Bộ dạng lão trông thật là tội ngiệp. Những giọt nước mắt khó khăn tưởng không thể có ở cái tuổi gần đất xa trời đã rơi vì thấy mình có lỗi với tôi. Lão khóc như đứa con nít giận dỗi vì bị ai đe nẹt và quát mắng.
ông giáo cảm thấy bồi ngồi khi ngồi nghe lão kể. Lão kể chuyện bán chó mà thực chất là để tự xỉ vả mình. Lão nói: .. ông giáo ơi..! Nó có biết gì đâu.
Một câu chửi thề, một lời tự trách , tôi được lão hạc coi như một đứa con mà mình chẳng khác gì một ông già chuyên lừa lọc. Lõa tưởng tượng trong ánh mắt của tôi lúc nso bị trói chặt cả bốn chân là mộo lời trách móc nặng nề.
Lời tự vấn chứng tỏ lão đã dằn vặt mình lắm.
Thế rồi Lão cũng nguôi dần nhờ sự động viên , khich lệ thêm chút an ủi của ông giáo. Thôi thì đằng nào tôi cũng chết rồi . Lão chua chát bảo Kiếp tôi là kiếo khổ, thì ta hóa kiếp cho nó làm kiếp ngưưoì, may ra có sung sướng hơn một chút
Câu nói của Lão chua xót biết bao. Chắc gì cái kiếp của lão đã sung sướng hơn kiếp tôi. CÒn lõa vẫn phải sông kiếp người mà nào có ra gì. Và rồi đây, cái chết của lão đâu có nhẹ hơn cái chết củatôi.

nocopy!

Tôi chỉ là một chú chó được sinh ra trên quả đất rộng lớn này. Với chúng tôi, có đc một gia chủ tốt, đc ăn uống đầy đủ là tốt lắm rồi. Thế nhưng, người nuôi tôi là một lão già, nông dân nghèo khó và ông gọi tôi là Câu vàng. Tôi chứng kiến cuộc đời ông theo cách nhìn của một chú chó. Ông tên Hạc, và mọi người thường gọi là Lão Hạc. Ông có vợ và một cậu con trai, thế nhưng lão bà mất sớm. Cậu con trai đến độ trưởng thành yêu một người con gái thế nhưng cũng vì cái nghèo mà ko đuổi theo đc hạnh phúc. Cuối cùng vì buồn cho phận mà ghi thẻ làm cao su, để lại lão ở cùng tôi. Lão tội lắm, ăn dè ăn sẻ chứ ko bán mẩu vườn vì muốn để lại cho con. Rồi một ngày ông bán tôi cho lũ buôn chó, lúc đấy ông gọi tên lên ăn và thế là tôi bị tóm, tôi buồn vì lão lừa tôi, tôi đối vs lão tốt mà. Tôi kêu ử ử và nhìn lão, hình như lão hiểu đấy. Thế là, số phận tôi dứt, kiếp chó cũng hết, lụi tàn.

Khúc sau, chó đi òi nên kể thì hơi phi lý nên dừng ~~

Học tốt nekk ^•^

Câu hỏi trong lớp Xem thêm