Kể lại một thầy giáo hoặc một cô giáo đã dạy em.

2 câu trả lời

Nên ấn tượng đầu tiên của em về thầy là trông thật hiền từ. Thầy có dáng người cao gầy, với tấm lưng luôn thẳng đứng, đĩnh đạc. Mái tóc hoa râm được chải gọn gàng. Trên sống mũi của thầy luôn là chiếc kính trắng, trông rất trí thức. Cách ăn mặc của thầy vô cùng giản dị. Thường là chiếc áo sơ mi và quần vải màu đen. Khi trời lạnh thầy sẽ mặc thêm chiếc áo ghi lê và áo khoác ngoài. Hằng ngày đến lớp, thầy thường mang theo một chiếc cặp màu ghi cũ. Nhưng bên trong nó là cả một kho tàng đối với học sinh chúng em. Đó là những viên phấn nhiều màu, những cây thước nhiều hình dáng, những bộ ghép chữ đa dạng.

Giống như vẻ ngoài của mình, thầy Minh là một người thầy rất hiền hậu và thân thiện. Suốt cả năm học đó, em chưa thấy thầy lớn tiếng quát mắng một bạn học sinh nào cả. Dù lúc đó, chúng em đôi khi còn nghịch ngợm, không tuân thủ nội quy lớp học. Những lúc đó, thầy chỉ nhẹ nhàng khuyên nhủ chúng em thôi. Đối với bạn bè, đồng nghiệp thầy rất được kính trọng. Em nghe nói, một số thầy cô trẻ trong trường ngày xưa từng được thầy dạy dỗ. Thật là tuyệt vời! Em luôn mong rằng, sau này cũng có thể trở thành một người thầy giáo tuyệt vời như thầy Minh. Được bao lớp học trò yêu mến và kính trọng. Để làm được điều đó, em sẽ cố gắng học tập, rèn luyện thật chăm chỉ.

Đối với em, những kỉ niệm về tháng ngày bên cạnh thầy Minh là những tháng ngày bình yên nhất. Sau này, theo thời gian trôi, nhiều thứ sẽ đổi thay đi, nhưng tình cảm em dành cho người thầy ấy sẽ mãi vẹn nguyên như lúc ban đầu.

Nếu có ai hỏi: “Người thầy, cô giáo em quý mến nhất trong suốt năm năm học tiểu học của em là ai?” Thì em sẽ không ngần ngại mà trả lời ngay: “Đó là thầy Nha”. Người thầy giáo đã tận tình dạy dỗ em năm lớp một. Và với em đó cũng là người cha thứ hai của mình.

Mặc dù bấy giờ thầy trò đã xa nhau. Nhưng những kỉ niệm sâu sắc năm em còn học lớp 1C của thầy thì không thể nào quên được. Ở lớp, em là đứa duy nhất viết tay trái nên thầy vẫn phải thường cầm bàn tay em nắn nót từng nét chữ. Và mặc dù thầy hết lòng dạy dỗ mà các ngón tay của em cứ nhất quyết không chịu nghe lời. Các chữ cái a, ă, â,… chẳng bao giờ ngay hàng thẳng lối và lúc nào cũng méo mó như bị ai nện một cây gậy vào. Ấy vậy mà bàn tay trái tuy không có ai dạy dỗ cả mà lại viết đẹp hơn nhiều. Khiến cho thầy phải thốt lên: “Thật là ngược đời”. Một hôm, khi tới giờ tập viết – tiết học căng thẳng nhất của em lúc ấy khi thấy thầy ra ngoài lớp nghe điện thoại. Thầy vừa bước ra khỏi cửa là em vội vàng đổi sang viết tay trái. Đến cuối giờ, thầy bảo em đưa vở lên chấm. Em hồi hộp đưa mắt nhìn thầy, bỗng thầy ngồi dậy, xoa đầu em:
– Hôm nay Thăng giỏi quá! Viết đẹp ghê ta! Có s ự tiến bộ vượt bậc đấy.

Rồi thầy quay xuống lớp kêu to:

– Để mừng sự tiến bộ của bạn, các em cho một tràng pháo tay nào!

Nhìn sự mừng rỡ không một chút nghi ngờ trong đôi mắt thầy mà trong lòng em thấy hổ thẹn vô cùng. Tối hôm đó, em trằn trọc không ngủ. Đến sáng hôm sau, em quyết định sẽ nói hết sự thật với thầy. Nhưng ngồi trong lớp, em không đủ can đảm để nói ra sự thật với tất cả các bạn và thầy. Mãi đến lúc tan trường, khi các bạn đã về hết và thầy cũng định đi về thì em mới nói với thầy:

– Thầy ơi, em có chuyện muốn nói.

Thầy đưa mắt nhìn em, hỏi:

– Thăng em, em có chuyện gì thế?

Nghe thầy hỏi, mặc dù đã chuẩn bị kĩ cho giờ phút này nhưng em vẫn thấy chột dạ. Ấp a, ấp úng mãi, em mới nói được một câu:

– Thưa th…â…ầy, chuyện ngày hôm qua em…

– Chuyện ngày hôm qua nó làm sao?

Em bật khóc:

– Thưa thầy, hôm qua em đã nói dối thầy. Bài tập viết đó không phải do em nắn nót bàn tay phải như thầy đã dạy mà đó là thành quả của … bàn tay trái ạ.

Nghe em nói, khuôn mặt thầy lộ vẻ buồn phiền và hơi giận dữ, nhưng chỉ một lát sau, khuôn mặt ấy là trở về vẻ hiền từ. Thầy lấy tay gạt nước mắt của em bảo:

– Nín đi, con trai mà khóc nhè thì xấu lắm đấy. Chuyện lầm lỗi ai chẳng có một lần mắc phải. Nhưng quan trọng là người đó có biết nhận lỗi như em hay không? Thôi, em về đi, chuyện lần này thầy có thể bỏ qua, nhưng lần sau không được phạm phải nữa đâu nhé! Về đi.

Em mừng rỡ cảm ơn thầy rồi ôm cặp, nhanh chân bước về nhà và thầm hứa với lòng mình từ nay sẽ chuyên tâm học hành nghiêm chỉnh để không phụ lòng thầy.

Bấy giờ, khi đã rời xa mái trường tiểu học mến yêu, thời gian có thể trôi qua, mọi thứ có thể phai nhoà theo năm tháng. Nhưng hình ảnh người thầy đáng kính sẽ mãi mãi theo em đến suốt cuộc đời.