2 câu trả lời
Trong cuộc đời ai cũng có một người bạn dù là tri kỷ cùng nhau lớn lên hay người bạn thân người bạn tốt nhất trong tôi là bạn Marry
Marry là một người bạn tốt Cô ấy có mái tóc dài chấm ngang lưng nụ cười của cô ấy rất dễ thương tựa như những tia nắng ban mai sưởi ấm cả tâm hồn tôi làm nổi bật những chiếc răng trắng đều tâm tấp Đôi mắt long lanh tựa như hai giọt nước làn da trắng mịn màng như tiếp giọng nói líu lo
Tôi và cô ấy là bạn học từ rất lâu chúng tôi có những kỷ niệm buồn vui bên nhau những giây phút lắng đọng tựa như một nốt trầm xao trong bản tình ca đời người. Tôi còn nhớ như in ngày ấy cô bạn dễ thương của tôi chính là một đấng cứu binh trong lúc ấy vào một đêm khuya trong một con phố đêm vắng vẻ tôi và Mary trên đường đi học thêm về thì Bỗng dưng thấy bóng người I từ sau lưng nhưng hai chúng tôi hoảng hốt chạy thật nhanh về nhà trong lúc ấy tôi vấp phải đá Merry không Bỏ đi mà còn quay lại đỡ tôi và chạy tiếp ngõ 3 bạn ấy bảo tôi chi trả tiếp đi đi rồi tự mình đánh Lạc Hướng tên ấy chạy được một lúc tôi quay lại tìm merry nhưng mà không thấy tôi khóc nức nở chạy Đến đồn công an Vậy cuối cùng thấy Mary ở đó chúng tôi ôm chồng lấy nhau khóc nức nở như mưa Đó là một kỷ niệm sao nhất trong tâm trí của tôi
Cô ấy quả là người bạn thân thiết nhất của tôi
ôi và Vân chơi với nhau từ năm lớp ba. Đến tận bây giờ nó vẫn là đứa bạn thân thiết nhất và hiểu tôi hơn bất kì ai.
Vân là một đứa cao, to lớn hơn tôi rất nhiều. Mạnh mẽ, vui vẻ và sôi động chính là những từ thích hợp nhất để nói về Vân. Trong khi tôi - đứa bạn của nó thì hoàn toàn ngược lại: bé nhỏ, nhút nhát và hơi tự ti. Với tính cách đó nên khi chuyển vào lớp Vân, ban đầu tôi không có bạn. Tôi chỉ lặng lẽ thu mình trong không gian riêng, không trò chuyện, hay nói đúng hơn là không dám bắt chuyện với ai. Chính chiếc bút chì màu Vân cho tôi trong giờ mĩ thuật đã bắt đầu tình bạn của hai đứa. Nhớ lúc đó tôi đang loay hoay không biết làm thế nào để hoàn thiện hình vẽ ông mặt trời trong khi cây bút chì màu đỏ của tôi không cánh mà bay thì một cánh tay đưa ra, trên đó là thứ tôi cần. Bạn có dùng không? Ưu tiên bạn mới tô trước. Dúi bút vào tay tôi, Vân cười hì hì rồi quay lên. Tôi bất ngờ và cảm động. Không hiểu sao lúc đó, trong trí óc ngây thơ của tôi, Vân như thể là một cô tiên vừa ban cho tôi một phép màu. Từ đó, tình bạn giữa hai đứa bắt đầu.
Trong lớp hai đứa lúc nào cũng như hình với bóng, đi đâu cũng có nhau. Chúng tôi đến trường cùng nhau, ngồi gần bàn nhau, cùng học bài và cùng nhau vui chơi. Những lúc tôi bị bắt nạt, Vân luôn là “bảo kê” số một của tôi. Âu yếm và hài hước, Vân gọi tôi là Ngố còn tôi gọi nó là Voi con.
Chơi với nhau lâu nên Vân hiểu tôi lắm. Những lúc tôi buồn nó thường đến bên tôi ngồi lặng lẽ, không nói gì. Bởi nó biết những lúc thế này tôi chỉ muốn một không gian yên tĩnh, tôi sợ cảm giác bị thương hại.
Bên ngoài trông Vân có vẻ là một đứa nóng tính như Trương Phi nhưng thực ra nó cũng rất tình cảm. Nó thường viết thư trò chuyện, an ủi động viên tôi. Nó như một người chị lớn, luôn muốn dang rộng cánh tay che chở cho đứa em gái bé nhỏ của mình vậy.
Khi chúng tôi chia tay để sang trường THPT khác nhau, dù rất ghét ngồi tỉ mẩn làm những đồ trang trí thế mà vì tôi, nó chịu ngồi cả tuần trong nhà, quyết gấp bằng được nghìn con hạc tặng tôi. Hôm nó mang đến, mặt tươi như hoa, tay đưa tôi một hộp thuỷ tinh rất to, bên trong là bao nhiêu chú hạc xinh xắn đủ các màu lại còn khuyến mại thêm đôi dây buộc tóc hình xúc xắc rất đáng yêu nữa chứ. Sung sướng và cảm động đến phát khóc, tôi ôm chặt nó, không nói lên lời...
Bây giờ tuy mỗi đứa một trường, gặp nhau không được nhiều như trước nên chúng tôi hay nói chuyện với nhau qua điện thoại. Nhờ ảnh hưởng từ nó mà giờ đây tôi mạnh mẽ hơn rất nhiều, không còn nhút nhát như trước, thậm chí còn rất sôi nổi và hoạt bát. Tôi phải thầm cảm ơn Vân - người bạn yêu quý - đã đánh văng cái tính nhút nhát kinh niên của tôi, giúp tôi hoàn thiện mình hơn. Đối với tôi, Voi con luôn là người bạn mà tôi yêu quý nhất. Không bao giờ tôi muốn đánh mất người bạn này.